17 tuổi vào cung, thành phi tử của hoàng đế.

Nay đã 22 tuổi, chưa một lần được thị tẩm.

Dường như hoàng đế quên mất sự tồn tại của ta mất tiêu.

Thậm chí ta còn chẳng được phong hào. Vì họ Triệu, nên được gọi là “Triệu phi”.

Mấy năm nay phi tần chốn hậu cung đấu nhau sứt đầu nẻ trán, chỉ mình ta chả được ai hỏi han.

Mấy tỷ muội còn lười đấu với ta.

Ta cắn hạt dưa hỏi Dao Lâm bên cạnh:

– Trong cung còn nhiều phi tần giống bổn cung không?

Dao Lâm cúi đầu đáp:

– Người là duy nhất.

Ta che mặt nức nở:

– Rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ bổn cung không xinh đẹp?

Giọng Dao Lâm vẫn lạnh nhạt như cũ:

– Trong cung không thiếu nữ nhân xinh đẹp.

Ta tiếp tục cắn hạt dưa:

– Thật muốn kéo ngươi ra ngoài, chém.

Dao Lâm lấy đĩa hạt dưa đi:

– Cắn nhiều sẽ bị nhiệt.

Ta cực kì uất ức.

Đây là kết quả của việc không được sủng ái, ngay cả một vị thái giám cũng dám leo lên đầu ta ngồi.

Nha hoàn Hỉ Hà vô cùng lo lắng chia sẻ dưa mới nhất:

– Nghe nói Hoàng Thượng tối qua sủng hạnh một cung nữ nhỏ! Vừa rồi còn phong nàng thành “Liên phi”!

Ta há hốc kinh ngạc:

– Vậy là lão nương còn không bằng một cung nữ?

Hỉ Hà vỗ vai ta:

– Nương nương, quen là tốt rồi.

Hay lắm, giờ đến nha hoàn cũng bắt đầu châm chọc ta.

Ta đau lòng muốn chết, cảm thấy mình nhất định là phi tử thất bại nhất từ trước đến nay.

Dao Lâm lặng lẽ đẩy đĩa bánh hoa quế qua, nước mắt ta ngừng tuôn.

Ta nhảy khỏi ghế:

– Từ đâu ra vậy?

Trong mắt những phi tử khác, bánh hoa quế cũng chỉ là điểm tâm bình thường mỗi ngày.

Nhưng trong mắt kẻ có địa vị thấp này, thì bình thường ta còn chẳng có tư cách ăn bữa điểm tâm nhỏ ấy nữa.
Dao Lâm đáp nhẹ tựa mây:

– Sở phi tặng.

Ta tự cảm thán:

– Sở phi thật là tốt!

Ta nhận miếng bánh hoa quế quý giá kia, vui vẻ ăn từng miếng, vị ngọt thấm vào lòng.

Nghĩ đến việc nhờ người ta bố thí mà ta mới được ăn một mẩu bánh hoa quế, vị ngọt bỗng hóa đắng.

Thế là, ta lại quyết tâm, tìm mọi cách câu dẫn hoàng đế.

Lão nương phải được triệu vào cung thị tẩm!

Hỉ Hà bối rối:

– Nhưng mà nương nương ơi, năm năm nay người đã thử vô số cách mà chả cách nào thành công cả.

Ta giận lẫy, đập bàn:

– Lần này không giống! Lần này bổn cung thật sự quyết tâm!

Sau đó ta níu tay áo Dao Lâm:

– Dao Lâm, ngươi nghĩ cách đi.

Dao Lâm rủ mắt:

– Tháng sau hoàng cung mở tiệc, nương nương có thể lên đài biểu diễn, có lẽ Hoàng Thượng sẽ chú ý tới người.

Ta nhíu mày:

– Nhưng ta có biết làm gì đâu.

Dao Lâm gật đầu:

– Bởi vậy, đã năm năm trôi qua mà người vẫn chưa được triệu vào cung thị tẩm.



Cuối cùng, ta khẽ cắn môi, quyết định học tạp kỹ.

Trùng hợp là lúc trước Hỉ Hà có học tạp kỹ. Thế là nàng vừa làm thầy vừa trợ diễn cho ta, mỗi ngày đúng giờ lên lớp.

Dao Lâm là khán giả duy nhất.

Mỗi lần tập xong một chiêu, ta đều nghiêm túc biểu diễn cho Dao Lâm xem, rồi nghe hắn bình luận.

Dao Lâm cũng không khách khí:

“Nát”

“Quá nát.”

“Vẫn nát như cũ.”

“Nương nương, người diễn nát như vậy thì chọc Hoàng Thượng tức giận mất.”

Ta tập tới mức eo mỏi lưng đau, than khổ không ngừng:

– Rốt cuộc lão nương tạo nên cái nghiệt gì đây? Sao lại chọn trúng phần tạp kĩ có độ khó cao nhất chứ!

Hỉ Hà khuyên nhủ:

– Bởi vì các cung tần khác sẽ biểu diễn ca hát, nhảy múa. Chỉ có tạp kỹ khác biệt, mới có thể khiến Hoàng Thượng chú ý. Nương nương, tập tiếp thôi ạ.
Ta rất tuyệt vọng, thật muốn ngồi xổm khóc lớn.

Bỗng một đĩa bánh hoa quế xuất hiện trước mặt ta.

Ta ngẩng đầu, thấy gương mặt trắng nõn dịu dàng của Dao Lâm.

Ta hừ lạnh:

– Đừng tưởng ngươi làm vậy, là bổn cung tha thứ cho cái mồm độc miệng của ngươi!

Nhận đĩa bánh, ta cẩn thận bẻ làm ba: một nhét cho ta, hai cho Hỉ Hà, ba cho Dao Lâm.

Hỉ Hà tươi cười nhận bánh:

– Nương nương tốt nhất ạ!

Dao Lâm khẽ lắc đầu:

– Nô tài không thích ăn bánh hoa quế.

Ta giả vờ không vui:

– Mỗi lần ngươi như vậy đều khiến ta mất hứng.

Sau đó ta vui vẻ ăn giùm Dao Lâm.

Thật ngọt.

Suốt năm năm qua, ở bên ta cũng chỉ có Dao Lâm và Hỉ Hà.

Người hầu kẻ hạ mỗi năm rời đi một ít, chỉ có hai người họ vẫn chưa từng bỏ ta.

So với chủ tớ thì, ba người chúng ta giống những kẻ chịu chung hoạn nạn hơn.

Hỉ Hà là ánh sáng tươi đẹp, điểm chút sức sống cho gian cung hiu quạnh này.

Dao Lâm là vị thần bảo hộ, dẫu lạnh nhạt lại còn độc miệng nhưng vẫn bảo vệ ta chu toàn.

Dao Lâm bằng tuổi ta, tiến cung từ nhỏ nên nắm rõ quy củ lẫn lòng người. Hắn dạy ta cách sống sót yên ổn trong cung, nếu không được sủng ái thì nên giữ mình như nào.

Những năm tháng ngây ngô mơ hồ ấy, nhờ Dao Lâm giúp mà ta mới bình an vượt qua.

Chỉ là ta – phi tử tiến cung năm năm chưa một lần thị tẩm, thành đối tượng cười nhạo của mọi người.

Bọn hạ nhân không kiêng nể gì, bàn tán rồi châm chọc ta, thậm chí thấy ta còn lười hành lễ.

Ta vờ vô tâm, cố ý chạy đi nghe lén họ châm chọc như nào. Chỉ có Dao Lâm thấu ta đau lòng muốn chết, nhẹ nhàng che tai ta lại.

Khoảnh khắc đó, ta thấy ánh mắt Dao Lâm dịu dàng như nước.

Nếu cả thế giới đều coi thường ta, hắn nhất định sẽ che ta lại, bảo hộ ta vô điều kiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play