Hôm sau, Lạc Tuyết đang cho mấy chú chim đã lớn ăn.

Xong xui nhảy xuống lại gặp đám người bạn cũ, không thể quen mặt hơn được.

Đây còn chẳng phải đám người trước đây thường bắt nạt nguyên chủ hay sao?
Sau vụ việc bị cảnh cáo lần trước thì bọn họ thành thật hơn không ít, cũng bớt gây chuyện.

Sau khi Úc Thư đi du học thì cũng không hoành hành như trước.

Bây giờ gặp lại chính là tình cảnh này.

Một người đang cho chim ăn, vô tình bắt gặp một dám học sinh đang trốn giáo viên hút thuốc.

Kẻ thù gặp nhau đỏ cả mắt, lần trước bọn họ nhịn nhục còn chưa có trả thù, bây giờ gặp lại tự nhiên lại nhớ đến hoàn cảnh trước đây, đột nhiên cảm thấy giận.

Kèm thêm chuyện Lạc Tuyết vừa bắt gặp bọn họ hút thuốc, còn không phải có lý do hợp lý để đánh người rồi sao!
Vậy là đám nữ sinh hùng hùng hổ hổ, mặt như đưa đám dữ tợn đi tới chỗ Lạc Tuyết.

"Mày thấy rồi đúng không? Thấy bọn tao đang làm gì"
"Ừ, thấy rồi"
"Chà, lâu rồi không bị đánh, gan lớn hơn hẳn nhỉ, nói chuyện cũng không bị lắp nữa!"
"Biết làm gì không? Giữ yên lặng, chuyện hôm nay mà lộ ra, bọn tao cho mày biết tay!"
Đối với lời cảnh cáo này, Lạc Tuyết chỉ cười, không nói gì.

Bọn chúng lại thấy giống như cô đang cười khiêu khích bọn chúng, trong lòng vô cùng khó chịu.

"Mé! Nói nhẹ nhàng nên mày khinh thường bọn tao đấy à!" Nói xong liền giơ tay định đánh.

Tay Lạc Tuyết càng nhanh hơn nắm được cổ tay cô ta, nhưng không dùng tay còn lại đánh vào mặt, mà là dùng chân đá vào đầu gối khiến cô ta mất thăng bằng quỳ xuống.

"Người biết lễ độ, đánh người không đánh mặt, biết không hả?"
Cùng lúc đó, dường như thầy giáo thể dục rất là nhạy cảm với những việc học sinh phạm lỗi, bắt gặp ngay cảnh Lạc Tuyết đánh người.

Thầy liền quát lên:" này, làm gì đó!"
Đám nữ sinh cũng không không lo được nhiều, vội vàng kéo đồng bọn đang quỳ trên đất chạy ngay.

"Dám đánh nhau trong trường học, các em chán sống rồi à!"
"Mau đứng lại!"
Mặc kệ tiếng kêu thất thanh của thầy giáo thể dục, đám nữ sinh chạy như phía sau có "tiểu cường" đuổi theo.

Chỉ còn mỗi mình Lạc Tuyết đứng lại tại "hiện trường" ẩu đả.

"À ha, hôm nay tôi bắt gặp em đánh nhau rồi ha, em đừng tưởng mình là học sinh giỏi thì được quyền tụ tập đánh nhau!"
Lạc Tuyết nhìn thầy, chớp chớp đôi mắt nói.

"Thầy em không đánh họ, là em phòng vệ chính đáng"
"Em còn giảo biện! Tôi thấy rõ mồn một trước mắt là em đá vào chân bạn học quỳ gối xuống!"
"Là bọn họ muốn đánh em trước mà"
Thầy thể dục cũng không phải người không nói lý lẽ, đồng ý yên lặng nghe Lạc Tuyết giải thích.

"Em phát hiện bọn họ hút thuốc, nên bọn họ muốn đánh em bịt miệng, em chỉ biết một chút thứ phòng thân nên mới dùng"
"Được, vậy tại sao em cũng ở đây?"

Lạc Tuyết chỉ lên cái cây gần đó, trên đó còn có một cái tổ chim.

Tuy chim đã lớn và mọc lông đầy đủ nhưng chưa bay đi, vì lúc chúng còn non Lạc Tuyết vẫn thường hay cho chúng ăn, nên chúng đã quen mùi của cô, bay đi rồi thì sẽ còn quay lại.

"Nếu thầy không tin thì cứ tìm bọn họ, trên người họ chắc chắn còn vương lại mùi khói thuốc"
Lạc Tuyết lần lượt cáo trạng, rồi bonus thêm cho thầy cả địa chỉ người nào học lớp nào, tên gì luôn.

Rốt cuộc bọn kia chạy cũng không thoát, bị thầy bắt lên phòng giám thị đứng giơ hai tay lên cho mọi người nhìn.

Cả đám xấu hổ mà giấu mặt không được, đi cũng không được đứng tại chỗ nghiến răng ghi thù.

Tan học, đám người kia liền nháo nhào đi tìm Lạc Tuyết tính sổ, nào có biết, cô đã đi đường tắt về rồi.

Bên Lạc Tuyết cũng không ổn lắm, đi đi lại vướng phải một đám đang tụ tập muốn đánh nhau.

Trong đó có cả cô bé nợ tiền lần trước.

Thấy cô, cô bé kia liền kéo tay cô lại nhỏ tiếng.

"Chị ơi, chị giúp em với, nhiêu đây người em không đánh lại!"
"Không đánh lại còn dám hẹn đánh nhau?"
"Tại! tại bọn nó có giữ đồ của em, nếu muốn lấy lại thì phải đánh thôi!"
"Nhưng mà đánh nhau thì liên quan gì đến tôi?"

Cô bé còn chưa nói, lúc đến tìm Lạc Tuyết đưa tiền một lần đã thấy cô đánh bọn côn đồ đang tìm mình, sau đó có việc gấp nên đi, lại cần đến số tiền đó nên không trả ngay được.

Bây giờ cô có tiền, chỉ cần trả tiền chắc chị ấy sẽ giúp, cô bé mang một tia hy vọng nhỏ.

"Bây giờ em có chút tiền ở đây, chị giúp em xử lý, tụi mình chia đều được không?"
"Không rảnh"
Lạc Tuyết xoay người định đi thì bị cô bé kéo lại.

"Giúp em đi, em chia 4 chị 6 được không?"
Lạc Tuyết vẫn quyết định bỏ đi.

"Đợi đã, đợi đã, em 3 chị 7!"
"Chị, thật sự chỉ được nhiêu đó thôi không hơn được nữa đâu!"
"Thành giao"
"Hả?"
Vậy là ở trường vừa mới đi cáo trạng với thầy bạn học này kia hút thuốc, tới lượt mình ra ngoài liền nhận tiền đánh nhau.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play