Trắc Uy Phong chăm chú nhìn vào camera quan sát tiếp theo Dung Ninh sẽ làm gì, đến mức không nhận ra có người đã vào được phòng của cậu ta, đứng bên cạnh quan sát từng biểu hiện của cậu.
"Cậu không tức giận khi có người lấy mất bảo vật gia đình mình sao?"
"!!!"
Trắc Uy Phong nhìn chăm chăm vào Lạc Tuyết, kinh ngạc không nói nên lời.
Cô ta vào đây từ khi nào vậy, cái khoá điện tử đó được cài bảo mật không phải ai cũng mở được!
"Cô vào đây từ khi nào, làm sao cô vào được?" Trắc Uy Phong đứng bật dậy khỏi ghế cầm lấy khẩu súng ở trên bàn chỉa vào người Lạc Tuyết, mặt nghiêm túc.
Lạc Tuyết nhìn khẩu súng vẫn bình tĩnh.
"Không cần lo lắng, tôi không có ý hại cậu, tôi đến đây để đưa ra trao đổi có ích cho cậu, đổi lại cậu phải đi theo tôi!"
Trắc Uy Phong vẫn giữ nguyên tư thế.
"Nói thì nghe hay đó, nhưng mà người của các cô trộm đồ của tôi, bây giờ lại quay ra đưa yêu cầu cho tôi nghĩ sao mà tôi đồng ý được đây?"
"Không phải là "các cô" mà là yêu cầu của một mình tôi thôi, tôi không phải đồng đội của họ"
"Không phải đồng đội của họ thì cô đi chung với họ làm quái gì?"
"Đương nhiên vì tôi vẫn còn một món nợ cần phải tính sổ với họ nên mới phải như vậy anh hiểu chưa!"
"! "
Cậu ta do dự một lát sau đó hỏi.
"Cô cho tôi được thứ gì?"
Lạc Tuyết mỉm cười.
"Không phải cậu thích nghiên cứu sao? Tôi sẽ ! "
"!!!"
Nghe được câu trả lời hết sức mới lạ, Trắc Uy Phong che mặt cười lớn.
"Hahahahaha, không ngờ cô lại nghĩ ra được chuyện này, cô rất thú vị đó!"
"Sao hả, hợp tác không?"
"Được!"
Giao dịch hoàn tất cũng là lúc Dung Ninh đi ra khỏi phòng với chiếc vòng tay.
Vừa bước ra cảnh báo của khu nghiên cứu tất cả đều vang lên, làm cho Dung Ninh không kịp suy nghĩ, ngây lập tức chạy nhanh về phòng ngủ của mình.
Sau khi bước ra lần nữa hành lang đã có đông đủ người vô cùng ồn ào, tất cả đều trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ đứng ở ngoài.
"Chuyện gì vậy, sao lại có cảnh báo? Không lẽ có thứ gì đó đã xông vào đây rồi sao!"
Trắc Uy Phong đi đến nhìn đám người vừa phiền phức vừa ồn ào này một cái rồi lên tiếng.
"Tôi vừa phát hiện đồ trong khu nghiên cứu đã bị mất đi một thứ, không biết làm đám chuột nào đang nghịch ngợm nữa?"
"Cái gì chứ, mất đồ sao?"
Thương Vũ nhìn cậu ta mặt mày khó chịu.
"Nè, thái độ đó của anh là có ý gì, không phải nghi ngờ bọn tôi trộm đồ đó chứ!?"
"Nhìn vậy mà cũng biết động não quá ha!"
Một cô gái trong nhóm khác lên tiếng.
"Không thể nào, bọn người chúng tôi vừa mới tới đây, đường lối còn chưa quen thuộc thì làm sao mà trộm được! Với lại ở khu nghiên cứu thì có thứ gì để trộm chứ?"
Trắc Uy Phong làm vẻ mặt cà lơ phất phơ nói.
"Tôi không cần biết là các người bao che nhau hay thật sự không biết, tôi cho các người thời gian một tuần suy nghĩ xem có trả món đồ đó lại cho tôi không, qua thời gian mà chưa có câu trả lời thì đừng có trách!"
Chức Thiên thắc mắc:" Sao lại là một tuần, trong khi sáng ngày mai chúng tôi sẽ xuất phát đến căn cứ rồi?"
"Đó là quyết định của tôi, cái kẻ trộm đó nghe được thì suy nghĩ cho thật kỹ, nói ai người đó tự nhột!"
Nói xong Trắc Uy Phong bỏ đi.
Chẳng ai để ý đến Dung Ninh ở một góc sau mọi người, giấu một vật gì đó ở sau lưng, sắc mặt không vui.
Chỉ có Lạc Tuyết vẫn luôn âm thầm quan sát cử chỉ của cô ta nhưng không lên tiếng.
Trong nguyên tác của cuốn tiểu thuyết này, thì vật mà Dung Ninh trộm được là của nữ chính An Tịch, sau khi đến đây được Trắc Uy Phong nhìn ra thì cậu ta đã đưa cho An Tịch chiếc vòng tay đó.
Gia tộc của Trắc Uy Phong có một cổ vật truyền từ đời này sang đời khác, đó chính là chiếc vòng tay đó, nhưng chỉ truyền cho nữ không truyền nam, đến thời của mẹ cậu ta, trọng trách này được giao lại cho cậu.
Khi tìm được người con gái thích hợp hãy trao chiếc vòng này ra, đó là vòng chứa không gian, chứa đựng nhiều thứ, có cả suối nước có thể trị thương bên trong.
Nhưng không phải chỉ cần là nữ đều dùng được, mỗi một đời người thừa kế chết đi, chiếc vòng sẽ chỉ nhận người được nó chọn làm chủ nhân mới có thể tùy ý sử dụng, nếu không thì người bình thường dù có chiếm được cũng chỉ có thể dùng được năng lực không gian như lấy đồ vật, chứ không thể ra vào tùy ý được.
Sáng hôm sau, tất cả mọi người đều chuẩn bị hành lý rời đi, vì Trắc Uy Phong cũng không nói không được rời đi nếu chưa tìm ra thứ đồ đã bị trộm mất nên họ cũng không quá quan tâm.
Khi tất cả chuẩn bị lên xe thì Trắc Uy Phong bước ra với một số hành lý quan trọng.
Thương Vũ nhìn mà khó hiểu:" Gì vậy, không phải anh nói anh không đi cùng chúng tôi à?"
"Tôi cũng có nói đi cùng đám các người đâu, tôi đi chung với cô ta mà!"
Trắc Uy Phong nhún vai chỉ về phía Lạc Tuyết.
Mọi người cũng hướng ánh mắt về phía Lạc Tuyết, chỉ thấy cô vẫy tay cười với bọn họ giống như đang châm chọc.
.