Buổi chiều, Lạc Tuyết đi từ trong siêu thị ra, trên tay còn xách hai bịch đồ to.
Khi đi ra thì trời mưa, cô không mang ô, chỉ có thể quay vào trong mua một cái ô.
Vừa quay vào thì một người nào đó đã gọi tên cô, chính xác là tên của cơ thể này.
Người đàn ông ngồi trên chiếc Lamborghini màu đỏ chói mắt, hắn đeo một cái kính đen nhìn cô.
Trong lúc đó Lạc Tuyết cảm thấy đây đúng là một phong cách dị hợm!
Đeo kính đen khi trời đang mưa?
"Tiểu thư đây không nhớ tôi là ai sao?"
"Trời thì mưa, anh còn đeo kính thì làm sao tôi nhìn ra được?"
"À đúng rồi nhỉ!" Nói xong hắn kéo kính xuống để lộ khuôn mặt mình.
"Cô nhớ đã gặp tôi ở đâu chưa?" Không quên kèm theo một nụ cười tán tỉnh.
"Nhớ, anh là người đã tới công ty trước đây"
"Vậy bây giờ cô có muốn quá giang một đoạn không?"
"Cũng được, ý hay đó"
Lạc Tuyết không do dự ngồi lên xe của gã, nhưng lần này không phải ngồi ghế sau mà là cạnh ghế lái.
"Lúc nãy cô nói đã nhớ ra tôi, vậy cô nhớ tôi tên là gì không?"
"Xin lỗi, tôi quên rồi"
"Cô quên rồi hay là cô chưa xem danh thiếp của tôi đấy?" Ý vị trêu đùa.
"Khó đoán lắm sao?"
"Hahaha! Cô đúng là thành thật, vậy tôi mạo muội hỏi thêm vài câu nhé!"
"Cha mẹ cô làm gì vậy?"
"Tôi xin phép không trả lời câu này"
"Cô có vẻ là một cô gái kỹ tính, vậy câu khác nhé! Ừm, hiện tại cô có bạn trai chưa?"
"Không có"
...
Thoạt nhìn có thể thấy đoạn đối thoại rất bình thường, nhưng mà gã này liên tục hỏi làm cho cô cảm thấy rất khó chịu.
"Nãy giờ anh hỏi tôi cũng nhiều rồi, vậy tôi cũng phải hỏi đáp lại anh cho phải phép nhỉ!"
"Cũng hay đó, vậy cô muốn hỏi cái gì?"
"Nếu một kẻ theo dõi lại vô tình bám đuôi phải một kẻ giết người thì ai mới là người xui xẻo đây?"
Gã thấy lạ, sao đột nhiên đang nói về chuyện đời tư lại đi hỏi vấn đề này nhỉ.
"Nhưng mà sao cô lại hỏi như vậy?"
"Không sao, tôi hỏi vui ấy mà! Anh cứ trả lời đại đi!"
"Vậy thì kẻ theo dõi đi"
"Chính xác..."
Từ lúc đi đến hiện tại, không biết thời gian kéo dài bao lâu mà xe đã dừng lại.
Nhưng không phải ở nhà Lạc Tuyết mà là một địa điểm vắng vẻ, cùng lúc cô cũng nói ra lời hoàn chỉnh của câu nói lúc nãy.
"...vậy thì bây giờ anh chính là người xui xẻo đó"
Cùng lúc gã ta cũng tháo dây an toàn lao đến chỗ cô, hắn còn chưa kịp hiểu câu nói lúc nãy của cô đã bị làm cho đứng người.
Người đàn ông trong tư thế muốn vồ lấy cô gái, nhưng lại bị vật trước mặt dọa cho sợ hãi.
Chỉ còn 1cm nữa thôi, là con dao đó sẽ đâm thẳng vào mắt hắn.
Hắn không dám nhúc nhích, nhìn lại bộ dạng cô gái lúc này không sợ hãi, không bồn chồn.
"Đừng thách tôi, cũng đừng suy nghĩ gì hết! Nếu như anh muốn con mắt của mình rời khỏi mặt thì cứ làm"
Bây giờ từ cái nhà kho vốn để giam giữ Lạc Tuyết, hiện tại lại để gã hưởng thụ.
Cảm giác bị trói ở một chỗ tay không thể cử động được rất khó chịu, gã nhìn Lạc Tuyết như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
"Giờ thì nói được rồi đó, mục đích của mày là gì?"
"..."
"Im lặng à? Cũng không sao, tao cũng không nhất thiết phải biết sự thật, cũng không có ý định giết mày! Nhưng mà tao không chắc lúc mày thoát ra được, miệng mày có thể mở ra nói được nữa hay không!"
"Sớm muộn gì cô cũng sẽ bị cảnh sát bắt, gia đình tôi không tìm thấy tôi sẽ đến tìm cô đầu tiên!"
"Còn đe dọa được cơ à!" Lạc Tuyết ngoáy lỗ tai sau đó đi đến chỗ gã bị trói.
Cô trực tiếp banh miệng gã ra, kéo thẳng lưỡi rồi kề dao vào.
Lúc này gã rất hoang mang, không nghĩ tới cô có thể làm được loại chuyện như vậy.
"Ô ÀM Ì ẬY! Ô YÊN ỒI! ỨU ỚI ỨU ÔI ỚI!".
(cô làm gì vậy! Cô điên rồi! Cứu với cứu tôi với!)
"Suỵt! Nhỏ tiếng chút, không phải mày không muốn nói à? Tao chỉ đang giúp mày giữ bí mật lâu hơn một chút thôi mà!"
"ONG ÔNG! ÔI ÓI, ÔI ÓI! AU UÔN A!".
(không không! Tôi nói, tôi nói! Mau buông ra!)
"Hả! Mày nói cái gì, tao nghe không rõ!"
"ÔI ÓI, ÔI ẢO À ÔI ÓI À!".
(tôi nói, tôi bảo là tôi nói mà!)
Vậy là cuối cùng Lạc Tuyết thả tay ra.
Gã sợ hãi há miệng thở, trong miệng không ngừng chảy nước miếng.
"Hộc hộc* Úc Thư nhờ tôi âm thầm điều tra một người, trước đây tôi đến gặp cô ấy là để báo cáo tin tức thu được, nhưng lúc đó tôi chưa biết cô là ai cả! Sau khi điều tra sâu hơn tôi mới phát hiện những chuyện Úc Thư gặp gần đây đều có một chút vết tích của cô nên tôi mới theo dõi cô!"
"Vậy mày đã nói cho cô ta nghe chưa?"
"Chưa chưa, tôi chưa nói gì hết, sau khi phát hiện là cô tôi chỉ mới bắt đầu theo dõi cô, tôi chưa báo tin gì cả!"
"Ngoan! Bây giờ mày ở đây, tao có việc phải xử lý, sau khi tao giải quyết xong mày sẽ được thả, ok chứ?"
"Được được!!"
Lúc đi Lạc Tuyết không quên phá hư chiếc xe của gã kia, trực tiếp dùng sức mạnh kéo nó đến vực rồi thả xuống, ngụy tạo thành tai nạn ngoài ý muốn khi lạc đường..