"A?"

Giang Mạn theo ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Đồng nhìn về phía màn hình, vẻ mặt mờ mịt hóa thành phẫn nộ.

Có người quay được cảnh cô và Tôn Thiên Hồng ở trên ghế sofa trong quán cà phê tranh chấp, gương mặt và những bộ phận quan trọng đã được che mờ lại, mở video ra xem, tựa như đang ban ngày ban mặt mà hai người làm chuyện kia!

Bên tiêu đề của bài hot search kia, một số tài khoản tiếp thị chuyển tiếp nội dung không thể chấp nhận được.

"Cái này là bịa đặt rõ ràng!" Giang Mạn giận dữ nói.

Thẩm Đồng trấn an, "Mạn Mạn, cậu đừng nóng vội. Hot search vừa mới lên, dù sao cũng đã che mờ, nhìn một lát cũng không nhìn ra cậu, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho bạn bè truyền thông, bảo hắn tìm người rút hot search. "

Giang Mạn buông đũa xuống, xem thời gian hot search, dư luận đang nghiêng về một phía, ngoại trừ mắng cô cay mắt, thì cũng là trách cứ cô ảnh hưởng đến cảnh quan thành phố, muốn cảnh sát Đồng Thành bắt cô lại.

Giang Mạn tức giận đến mức ngón tay hơi run rẩy, ai thiếu đạo đức như vậy chứ!Có bản lĩnh thì không che mờ đi!

Mang cờ hiệu bảo vệ phong cách che mờ, còn không phải sợ lộ nhân không có cách nào thu hút sự chú ý!

Thẩm Đồng gọi mấy cuộc điện thoại đều là đường dây đang bận, "Có lẽ anh ấy đang bận, tớ gửi tin nhắn cho anh ấy. Mạn Mạn, cậu đừng xem. "

Giang Mạn mặt không chút thay đổi xem vài video, dần dần phát hiện không đúng, video ngắn có thể xem, lúc dài thì trực tiếp bị hài hòa.

Giang Mạn nhíu mày, bấm vào một cái thật dài, trực tiếp kéo đến cuối cùng, bóng dáng Cố Đình Hách chợt lóe lên, video lập tức xám xịt.

Giang Mạn liên tiếp thí nghiệm nhiều lần, đều xuất hiện tình huống tương tự. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cố Đình Hách tự mang theo lỗi, không thể gặp người?

Đầu Giang Mạn đầy dấu chấm hỏi, không đến mức trùng hợp như vậy chứ?

Thẩm Đồng nhắn tin cho bạn bè xong, thấy Giang Mạn thường xuyên gọi video xem, còn tưởng rằng cô không bình thường, vội vàng lấy điện thoại di động từ tay cô. "Mạn Mạn, đợi thêm mười phút nữa, lát nữa hot search xec hạ xuống."

Thẩm Đồng không biết sự tồn tại của Cố Đình Hách, đang lo lắng nhìn về phía cô. Giang Mạn làm dịu biểu tình, hướng về phía Thẩm Đồng nặn ra một nụ cười, "Ai nha, tớ không sao. Chuyện chưa từng làm tớ không sợ cư dân mạng nghị luận, cho dù bị vạch ra, tớ có thể đến cửa hàng điều tra giám sát tự chứng minh trong sạch a, đến lúc đó hung hăng đánh vào mặt bọn họ. Được rồi, cậu cứ để tớ xem. "

Thẩm Đồng không chịu nổi Giang Mạn năn nỉ, đưa điện thoại cho cô. "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy, không phải buổi sáng cậu đi găpj thân chủ sao?"

"Không phải thân chủ, người đàn ông này là đối tượng khuyên lui. Tớ hết mực khuyên anh ta, anh ta lại quấn lấy tớ muốn thông tin liên lạc của thân chủ tớ, làm sao tớ có thể cho anh ta? Không biết câu nào chọc vào chỗ đau của anh ta, thế nhưng lại muốn giật điện thoại di động của tớ. Tớkhông cho, anh ta giống như điên lên rồi liên tục hướng về phía tớ. "

Giang Mạn nhớ tới cảnh tượng lúc đó sinh lý liền không khỏe, lạnh lùng nhìn về phía video, "Người này chính là một tên biến thái chết tiệt! "

Thẩm Đồng phụ họa gật đầu, lo lắng nói, "Quay lại tớ sẽ gọi điện thoại cho thân chủ, cái này chúng ta đừng làm. "

"Tại sao không được làm?" Giang Mạn dấy lên ý chí chiến đấu, "Hiện tại đã xác định người này có vấn đề, là một tên cặn bã, hôm nào tớ sẽ đi thăm dò khẩu phong bên vợ anh ta, giáo huấn anh ta một chút! "

Thẩm Đồng do dự, "Mạn Mạn, tớ sợ cậu gặp nguy hiểm. "

"Cái gì?" Giang Mạn kinh ngạc.

Thẩm Đồng tiến lại gần, "Làm sao vậy? "

"Không còn hot search nữa."

Thẩm Đồng thở phào nhẹ nhõm, "Tớ còn tưởng rằng cậu bị phát hiện, làm tớ giật mình. Hot search không còn chắc là bạn bè tớ bên kia đã làm xong, tìm người liên lạc đi, chuyện tốt mà. "

Giang Mạn đáp ứng nhưng thủy chung trong lòng vẫn có một phần nghi hoặc.

Cố Đình Hách và trường quay có liên quan đến nhau là do trùng hợp ngẫu nhiên hay là tình huống nào khác?

Cũng không thể là anh tìm người rút hot search chứ?

Giang Mạn nhíu mày lại, cũng không phải là không có khả năng, nhưng giá rút hot search cũng có thể mua một căn hộ ở Đồng Thành.

Cho dù anh lọt vào khung hình cũng chỉ là một người thấy bất bình nên cứu trợ, hẳn là không đến mức...

"Gặp quỷ rồi!"

Giang Mạn bị tiếng kinh hô của Thẩm Đồng làm hoảng sợ, thoát ra khỏi suy nghĩ, quay đầu lại nhìn Thẩm Đồng.

Thẩm Đồng vẻ mặt gặp quỷ, "Bạn tớ nói hot search không phải do anh ấy tìm người rút xuống! "

Giang Mạn sửng sốt, "Vậy còn có thể là ai? "

Thẩm Đồng lắc đầu với cô, vẻ mặt mờ mịt.

Giang Mạn quen biết bạn bè có tiền chỉ có một mình Thẩm Đồng, mà hiện tại cô ấy đang ở ngay bên cạnh.

"Chẳng lẽ là cấp trên cảm thấy ảnh hưởng không tốt, nên rút xuống?" Thẩm Đồng lẩm bẩm, lại suy đoán, "Hoặc là bạn tớ làm, anh ấy làm việc tốt không lưu danh, không nói thật với tớ? "

"Không biết."

"Thật sự là gặp quỷ rồi!" Thẩm Đồng vỗ vỗ hai má, "Quên đi, mặc kệ nó! Dù sao chúng ta cũng không tiêu tiền, sự tình cũng đã giải quyết, Mạn Mạn, đây là ông trời có mắt nhìn về phía cậu! "

"Có lẽ nào?" Giang Mạn nửatin nửa ngờ.

Ở phía bên kia, người khởi xướng các sự kiện kỳ lạ đang gọi cho trợ lý của mình.

"Cố tổng, theo yêu cầu của ngài, video đã được dọn dẹp sạch sẽ."

"Ừm, trong khoảng thời gian này tìm người tiếp tục nhìn chằm chằm hướng gió trên mạng, có manh mối thì đè xuống đúng lúc." Cố Đình Hách cúp điện thoại, ánh mắt ảm đạm.

May mắn anh đã sớm có chuẩn bị, buổi sáng đưa Giang Mạn từ quán cà phê lên xe, lập tức gọi điện thoại cho trợ lý, bảo hắn nhìn chằm chằm vào hướng đi của dư luận, có ảnh chụp video tung ra lập tức thông báo cho anh.Dù sao, cái này cũng tạm thời đè xuống.

Cố Đình Hách véo mi tâm, tiểu nha đầu Giang Mạn này, lúc này cũng nợ anh một ân tình lớn. Hết lần này tới lần khác anh làm việc tốt bị ép không để lại danh tính, dù sao anh hiện tại chỉ là một quản đốc không có bao nhiêu tiền. Nếu như không phải vì thanh danh của anh, anhmới không xen vào việc của người khác, giúp tiểu nha đầu nanh múa vuốt kia.

Cố Đình Hách nghĩ đến bộ dáng cứng rắn của cô và mình, cười nhạo một tiếng, lấy chìa khóa lái xe đến công trường. Không cần Giang Mạn nhắc nhở, ngay từ ngày khi mẹ Giang gây sự, anh liền phân phó xuống, thậm chí còn tìm vài người chuyên môn ở lân cận theo dõi, tránh cho mẹ Giang kiên quyết xông vào, phát sinh tình huống xấu hổ ngày đó.

Cố Đình Hách tiếp nhận dự án bên Đồng Thành, biến thành người phụ trách chống đỡ công việc. Tổng giám đốc đột nhiên nhảy dù, lại dấu diếm thân phận, làm người phụ trách suýt chết. Trước mặt người ta phải chịu áp lực làm việc như bình thường, còn phải thỉnh thoảng ánh mắt hỏi ý kiến của Cố Đình Hách, ví dụ như giờ phút này.

Lúc Cố Đình Hách vừa tới đã tỏ thái độ, không hài lòng với tiến độ hiện tại, mới có bây giờ gọi công nhân đến đây, thảo luận phương án động viên tiếp theo. Sau khi kết thúc vòng phát biểu, Cố Đình Đình Hách im lặng, không biết đang suy nghĩ gì.

Ngoại trừ mấy lãnh đạo cấp cao, công nhân ở đây phần lớn đều không biết Cố Đình Hách, chỉ lấy người phụ trách làm quan lớn, nói những lời sau. Người phụ trách ho nhẹ hai tiếng, Cố Đình Hách lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu.

Người phụ trách thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt nghiêm túc, "Cứ theo quy định tôi vừa nói chấp hành, giải tán! " Cố Đình Hách không dừng lại, cuộc họp vừa kết thúc, lập tức rời đi.

"Cố tổng!" Người phụ trách một đường chạy theo đuổi theo.

"Đã nói rồi, sau này ở công trường gọi tôi là quản đốc Cố."

Người phụ trách lau mồ hôi trên trán, "Vâng, quản đốc Cố. "

"Chuyện gì?" "Dựa theo yêu cầu của ngài, góc đông nam mới mở một cánh cửa nhỏ, ngài có muốn qua xem một chút không?"

Mặt mày Cố Đình Hách giãn ra vài phần, "Không cần đi theo, tôi tự mình đi qua. "

"Vâng, vâng." Đốc đấm người phụ trách đi, Cố Đình Hách đi về phía cửa hắn nói.

Cố Đình Hách bảo hiểm kép, nếu bà Giang ở mấy cửa dễ thấy bảo vệ cây đợi thỏ, gặp phải tình huống khẩn cấp, anh có thể đi qua cánh cửa nhỏ này. Cánh cửa nhỏ hoàn hảo ẩn thân trong hàng rào, Cố Đình Hách rất hài lòng, vượt qua cửa rời khỏi công trường, đi về phía xe đậu.

Không thể tưởng tượng được anh lại lưu lạc được đến Đông Thành, Cố Đình Hách tự giễu lắc đầu.

Ngồi lên xe, Cố Đình Hách không hiểu sao lại nghĩ đến Giang Mạn. Lúc vừa mới họp, anh liên tiếp thất thần, trong đầu cũng hiện lên gương mặt ủy khuất tức giận của Giang Mạn.

Tiểu nha đầu mới hai mươi tuổi, anh so đo với đứa nhỏ như cô cái gì đây?

Cố Đình Hách phiền muộn không thôi, trước khi Giang Mạn đóng cửa rời đi, ánh mắt cô đỏ bừng, sẽ không bị anh làm cho tức giận đến khóc chứ?

Anh cũng không muốn ở trong lòng Giang Mạn mang tội khi dễ phụ nữ.

Làm sao để dỗ dành phụ nữ? Cố Đình Hách đang gặp khó khăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play