Cố Đình Hách không nói một lời, thay giày đi vào nhà.

Giang Mạn có chút xấu hổ, biết anh còn đang tức giận, chủ động mở miệng, "Ăn cơm trước đi, tôi có để lại cho anh, anh đi rửa tay trước, tôi hâm nóng lại một chút, sẽ xong ngay."

Không khí trong phòng đè nén, Giang Mạn im lặng thở dài, nhanh chóng đem thịt rau hâm lại, rồi lại ân cần đặt bát đũa và ly nước cho Cố Đình Hách.

Cố Đình Hách ngồi vào, Giang Mạn cũng thuận thế ngồi đối diện anh, tìm cơ hội nhắc tới chuyện của bà Giang.

Cô còn chưa tìm được cơ hội mở miệng, Cố Đình Hách ngay cả đũa cũng không cầm, đã bắt đầu chọn ba chọn bốn*.

*Chọn ba chọn bốn, là một thuật ngữ trên Internet, bính âm là tiāo sān jiǎn sì, có nghĩa là chọn và chọn, không thích cái này cái kia.

"Tôi không ăn cay, cá cũng không thích, đậu phụ sao sao lại có hành lá? Món ăn này quá chua, buồn nôn..." Cố Đình Hách gần như chọn hết đồ ăn trên bàn một lần, Giang Mạn gần hai tiếng làm đồ ăn bị anh chê bai đến không đáng một đồng nào.

Trong lúc nhất thời nổi giận, cô cướp đũa của Cố Đình Hách: "Thích ăn hay không! Không ăn thì bỏ xuống!"

Giang Mạn càng nghĩ càng tức, kể cả đi làm không thuận lợi bị sập cửa vào mặt, bà Giang cùng cô náo loạn một trận, cảm xúc buồn nôn của người đàn ông béo ú đồng loạt dâng lên trong lòng, xụ mặt xuống ngay tại chỗ, bưng hết đồ ăn vào tủ lạnh.

Cô vất vả vừa cắt vừa xào, chờ anh trở về chuẩn bị xin lỗi, Cố Đình Hách ngược lại, căn bản không cho cô cơ hội mở miệng, bắt đầu chọn xương trong trứng gà!

Chúng ta một chuyện khác nhau, anh tức giận liền tức giận, anh có thể nói thẳng a!

Chúng ta nhằm vào chuyện buổi chiều là được rồi, khiêu khích những món ăn này làm gì?

Phá hủy công sức của cô để làm gì?

Cảm xúc của Giang Mạn cũng chồng chất đến cực điểm, căn bản quên mất mình làm những việc này, là vì xin lỗi, là vì dỗ dành Cố Đình Hách.

Cố Đình Hách bị một loạt phản ứng của Giang Mạn làm kinh ngạc, anh còn chưa ăn miếng nào, đang đói! (🌷: Thật zừa lòng bổn cung.)

Anh vốn đã tức giận, giờ phút này càng thêm tức giận.

Không cho anh ăn, phải không? Được rồi! Vậy thì nói rõ ràng!

Thấy Giang Mạn đi ra, Cố Đình Hách lạnh lùng quát: "Nếu cô đã làm những việc này tôi đều không hài lòng, tôi từ chối gánh vác chi phí sinh hoạt, trả lại tiền!"

Giang Mạn không dám tin, bị hành động trẻ con của Cố Đình Hách bật cười, khinh thường liếc nhìn anh một cái, không nói hai lời chuyển tiền từ Alipay: "Lấy đi lấy đi! Ai thèm muốn mười vạn của anh!"

Giang Mạn đóng cửa trở về phòng, ngồi ở cuối giường tức giận.

Thật sự là sống lâu mới thấy, tiền đưa ra còn lại mang về! Người nào a!

Quả thật tri nhân tri diện bất tri tâm*, lần đầu tiên gặp mặt, cô phải biết Cố Đình Hách lông rùa* như vậy, nếu cầm dao kề vào cổ cô, cô cũng không tìm anh để kết hôn!

*Biết người biết mặt nhưng không biết lòng,

*Là một thành ngữ Đài Loan, có nghĩa là một người dễ dàng soi mói, quá để ý tiểu tiết, quá khó tính.

Giang Mạn nấu ăn luôn được bạn bè công nhận là món ăn ngon, lần đầu tiên bị Waterloo*.

*Waterloo, một từ thông dụng trên Internet, xuất phát từ trận chiến Waterloo, có nghĩa là sự thất bại trong sự nghiệp, đại diện cho sự thất bại.

Hôm qua Cố Đình Hách rõ ràng ăn rất vui vẻ, trong sườn cũng có ớt, khoai tây sợi cũng cho hành, tên kia chính là cố ý gây sự!

Giang Mạn càng nghĩ càng tức giận, cầm gối đầu đập mạnh.

Phát tiết lửa giận trong lòng ra, Giang Mạn ngồi một mình trong chốc lát, dần dần tỉnh táo lại.

Cô có quá đáng không nhỉ?

Cố Đình Hách tức giận vì mẹ cô, thử nghĩ nếu người nhà anh chạy đến nơi cô đi làm, đại náo trước mặt bạn bè đồng nghiệp, cô cũng hoàn toàn không còn mặt mũi, xấu hổ khó chịu.

Huống hồ anh về trễ như vậy, bụng khẳng định sẽ rất đói, cô một chút ăn cũng không giữ lại, toàn bộ đều nhét vào tủ lạnh.

Cũng không trách anh trong cơn giận dữ tìm cô đòi tiền, đổi vị trí suy nghĩ một chút, cô có thể trực tiếp chửi... Thật ra ngẫm lại, tính tình Cố Đình Hách coi như cũng tốt.

Mẹ cô là người thích thêm mắm thêm muối, cũng không nói Cố Đình Hách vô lễ với bà, anh trở về cũng không cố ý nhắc tới chuyện buổi chiều mà nói cô như vậy...

Giang Mạn rối rắm một phen, hạ quyết tâm, mặc kệ như thế nào, cô cũng phải ra ngoài xin lỗi, ai bảo tất cả đều là vì bà Giang chứ?

Chuyện mẹ ruột cô gây ra, cô không chịu trách nhiệm tắt lửa cho Cố Đình Hách sao?

Giang Mạn đẩy cửa phòng ngủ ra, phòng ngủ bên cạnh tối đen, phòng bếp có bóng người lắc lư, cô theo giọng nói tìm tới, nhìn thấy Cố Đình Hách đang lục lọi tủ lạnh ăn vụng.

Cố Đình Hách có lẽ cực kỳ đói bụng, bưng mâm cơm đứng trước tủ lạnh ăn, thậm chí còn không phát hiện cô đến.

Giang Mạn ho nhẹ một tiếng, Cố Đình Hách quay đầu nhìn thấy cô, thân thể cứng đờ, mặt lộ ra quẫn bách.

Nha đầu này không phải trở về phòng sao, từ khi nào lại ở đây?

"Anh đói bụng sao không gọi tôi?" Giang Mạn bưng đĩa từ trong tay anh đi, "Tôi giúp anh hâm nóng lại."

Trong phòng bếp trở nên cực kỳ yên tĩnh, nhất thời không ai lên tiếng.

Một lúc lâu sau, Giang Mạn nhìn chằm chằm vào nồi, giọng điệu nghiêm túc: "Thực xin lỗi. "

Cố Đình Hách cho rằng mình nghe nhầm, nha đầu này có thể chủ động xin lỗi anh?

Giang Mạn mím môi, quay đầu nhìn về phía Cố Đình Hách, nói ra: "Tôi thay mẹ tôi xin lỗi anh, tôi không biết bà ấy tìm tới. Tôi mà biết trước, thì nhất định sẽ ngăn cản bà. Buổi chiều khi anh gọi cho tôi, tôi đang ở trên đường, nghe không rõ, điện thoại di động sau đó bị tắt tiếng, vì vậy tôi không nhận được cuộc gọi tiếp theo của anh. Tôi thấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ thì ngay lập tức gọi lại, nhưng anh không trả lời."

Cố Đình Hách trầm mặc một lát: "Lúc ấy tôi đang họp."

Giang Mạn dừng một chút, "Còn có vừa rồi, là tôi có hơi lớn tiếng, tôi xin lỗi anh, hôm nay quả thật tôi cũng rất không thuận lợi, hơn nữa mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi nói rất nhiều, tôi cũng bị tức giận, vốn chuẩn bị những đồ ăn này chính là muốn xin lỗi anh thật tốt, kết quả..."

Cô nói đến đây, mím môi lại nhìn về phía anh, giọng điệu rất uyển chuyển nhắc nhở: "Nhưng mà, chúng ta mới nói muốn ở chung hòa bình, anh cũng nên cho tôi một cơ hội giải thích chứ? Nhất là người khác vất vả nấu một bàn thức ăn, có ai khiêu khích như anh sao? Đúng vậy, mẹ tôi quấy rầy anh trước, trong lòng anh có oán giận tôi hiểu, nhưng mặc kệ như thế nào cũng nên nói ra, chứ không phải đi lên liền châm ngòi thành quả công sức của người khác. "

"Cho dù thật sự không hợp khẩu vị của anh, anh có ý kiến, có cái gì kiêng kỵ hoặc là không ăn, anh cũng có thể nói thật kỹ a."

Từ khi hai người quen nhau tới nay, đây là lần đầu tiên, Giang Mạn một hơi nói với anh nhiều như vậy.

Cố Đình Hách hơi giật mình, hiểu được lần này cô thật sự tức giận, cũng bị thái độ của mình làm cho có chút khó chịu.

Dưới tình huống như vậy, cô còn tới xin lỗi...

Cố Đình Hách mặt mày nhẹ nhàng vài phần, chuyện tối nay quả thật anh cũng có sai.

Nhưng anh từ trước đến nay được người ta nâng niu quen rồi, vẫn là người khác đến lấy lòng anh, trong lúc nhất thời anh cũng không thể cúi mặt xin lỗi, chỉ có thể cứng rắn nói, "Đồ ăn cô nấu miễn cưỡng có thể cho vào miệng, tôi có thể gom sống ăn."

Nói xong, anh lại nói thêm, "Tôi đói bụng."

Được rồi, cô vừa mới nói trắng ra, người đàn ông này vẫn cứng miệng, thừa nhận cô nấu cơm ngon khó như vậy sao?

Bất quá, hai người nói ra, không khí vẫn hòa hoãn không ít.

"Chờ chút, tôi hâm nóng cho anh ăn."

Giang Mạn liếc anh một cái: "Nào có ai trực tiếp lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra mà ăn? Cũng không sợ đau bụng a."

Giang Mạn làm nóng đồ ăn cho Cố Đình Hách, lại nhắc nhở anh rửa chén, lúc này mới trở về phòng.

Cố Đình Hách vừa ăn vừa cân nhắc chuyện xảy ra hôm nay.

Hồi lâu, anh ngước mắt nhìn chằm chằm cửa phòng Giang Mạn, như có điều suy nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play