Cuộc trốn chạy trong đêm: Suỵt! Đừng phát ra tiếng động – Phần 1
1
Khi đang học năm thứ ba đại học, tôi đã trải qua một cuộc phẫu thuật p.h.á thai. Để tiện cho việc hồi phục sau ca mổ, tôi có thuê một phòng bên ngoài trường.
Tôi vẫn đến lớp hàng ngày, nhưng tôi không tiếp thu được nhiều lời giảng của thầy cô. Cứ hễ nhắm mắt lại là trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh một thai nhi chưa thành hình.
Bác sĩ an ủi tôi mới tới giai đoạn này thì nó không được tính là một sinh mạng.
Tôi không biết điều đó là thật hay giả, nhưng cảm giác như tôi đã vứt bỏ đứa con của mình.
Bố của đứa bé là một đàn anh khóa trên tôi. Từ khi anh ta cặp kè với người phụ nữ khác, anh ta đã trở thành một người qua đường không dính líu gì tới tôi nữa.
Sau ca phẫu thuật, không ai có thể dạy tôi cách chăm sóc cơ thể.
Tôi tải một số công thức nấu ăn từ trên mạng, còn hẹn gặp cả bác sĩ tâm lý tư vấn trực tuyến. Nhưng chẳng có tác dụng gì cả, tôi vẫn mất ngủ hàng đêm. Hễ nhắm mắt lại là tôi lại cảm thấy có một đôi mắt trẻ con đang nhìn chằm chằm vào tôi trong bóng tối.
Tôi không sợ hãi, ừ, chỉ có cảm giác tự trách và bất lực bao trùm lấy tôi.
Vào lúc hai giờ đêm một buổi tối nọ, cơn đau bụng dưới dữ dội đánh úp tôi. Tôi cố gắng đứng dậy để đến bệnh viện kiểm tra.
Khi đi xuống tầng dưới, tôi thấy một ông chú trung niên đang cho mèo hoang ăn.
Người đó là hàng xóm kế bên phòng tôi.
Tôi muốn nhờ ông ta giúp đỡ, nhưng lại nhìn thấy một cảnh tượng khó tin xảy ra ngay sau đó.
Con mèo hoang đang ăn những thứ ông ta đưa thì đột nhiên bốn chân run rẩy, ngã lăn ra đất.
Dưới chân ông ta có một cái bao tải. Bên trong là mấy con mèo hôn mê.
Tôi ngập ngừng một lúc nhưng không nói gì. Tôi cố chịu đựng cơn đau dữ dội ở bụng dưới, loạng choạng bước ra khỏi đó.
Hôm đó tôi phải nằm trong viện cả đêm.
Niêm mạc tử cung bong ra và chảy rất nhiều máu, nhưng không có gì đáng ngại, sau khi uống thuốc thì tôi đã đỡ hơn nhiều.
Đợi trời sáng, tôi cầm theo số thuốc mà bệnh viện kê cho và trở về khu nhà.
Khi đi qua một góc, tôi thấy một số người đang tụ tập với nhau.
Có một đứa trẻ la hét chói tai, còn người mẹ đang che mắt cho nó.
Đang trong giờ hành chính nên không có nhiều người tụ tập lắm, tôi vẫn có thể liếc mắt hóng chuyện.
Đó là một cái bao tải đay bị thấm máu.
Một nhân viên bảo vệ dùng cành cây mở miệng bao tải ra.
Bên trong toàn là mảnh xác mèo, bọn chúng không còn nguyên hình dạng, chỉ là những mớ máu thịt be bét.
2
Tôi nghĩ rằng tôi đã phát hiện ra sở thích bệnh hoạn của ông chú hàng xóm.
Nhưng bây giờ tôi thực sự không còn sức để nghĩ về mấy việc này.
Tôi trở về nhà, nằm bệt lên giường, dường như ngủ ngay lập tức.
Chỉ là lúc đó tôi không biết rằng hành hạ mèo hoang đến c.h.ế.t chỉ là một cách để ông ta tập luyện.
Thứ mà ông ta thực sự muốn hành hạ đến c.h.ế.t chính là con người.
Hay nói đúng hơn là người phụ nữ.
3
Kể ra thì lúc vừa mới chuyển tới đây, tôi đã để ý tới ông ta rồi.
Khoảng bốn mươi tuổi, cơ bắp cuồn cuộn như Khổng Võ.
Ngày thường hay đeo một chiếc kính râm, khi đi ra cầu thang, ông ta thường cầm một chiếc gậy kim loại, gõ cộp cộp xuống đất để xác định chướng ngại vật.
Ông ta là một người mù, một người mù kỳ lạ.
Cho dù có cây gậy dẫn đường thì tốc độ đi bộ của ông ta cũng nhanh hơn người bình thường.
Sau này tôi mới hiểu ra, chắc là ông ta đã sống trong khu nhà này rất lâu rồi, nên trong đầu ông ta đã chứa toàn bộ bản đồ địa hình của nơi này.
Tuy nhiên, điều khiến tôi thực sự hoảng sợ phải là câu chuyện xảy ra tiếp theo.
4
Khi tôi thức dậy đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Tôi mệt mỏi lết khỏi giường, chuẩn bị đi xuống dưới để tới lớp học.
Ngoài hành lang có một đứa trẻ đang cầm một hòn đá, nó cứ đứng đấy nhìn xung quanh như đợi thứ gì đó.
“Cạch cạch”.
Là tiếng mở cửa.
Người đàn ông mù mở cửa, dùng gậy dẫn đường gõ xuống đất và xách theo túi rác đi ra ngoài.
Đứa trẻ kia mặt hằm hằm tức giận, cố hết sức để ném đá vào ông ta!
Tảng đá cứng bay về phía đầu ông ta.
Trúng phát này thì dù có là người lớn thì e là cũng vỡ đầu chảy máu. Tôi vừa muốn lên tiếng nhắc nhở thì lại bất ngờ nhìn thấy ông ta tránh được!
Tôi suýt chút nữa tưởng mình bị hoa mắt, nhưng rõ ràng là tôi nhìn thấy ông ta nghiêng đầu, còn hòn đá kia đập vào cánh cửa sắt phía sau. “Bụp” một cái, tấm sắt bị lõm một mảng lớn.
Đứa bé cũng hoàn toàn choáng váng.
Ngay sau đó, tôi còn nhìn thấy một cảnh tượng ngoài sức tưởng tượng của mình.
Ông ta nghiêng đầu sang như thể đang nhận ra âm thanh gì.
Đứa bé hoảng loạn chạy đi hòng muốn thoát.
Nhưng một giây sau, người đàn ông mù lao tới như một con thú.
Nhanh đến mức tôi khó có thể nhìn rõ động tác của ông ta.
Ông ta lao tới phía sau đứa bé. Tuy thằng bé rất mập nhưng nó lại bị ông ta nhấc lên bằng một tay dễ dàng.
Vì quán tính, thằng bé bị lắc lư nhiều lần giữa không trung.
Cơ bắp trên người ông ta vạm vỡ kinh khủng khiếp.
“Thả cháu ra! Chú g.i.ế.t mèo của cháu! Chú không c.h.ế.t tử tế được đâu!” Đứa bé vừa giãy giụa vừa chửi bới loạn xa.
Ông ta túm lấy cổ áo đứa bé và nhấc nó lên không trung.
Nghe thấy tiếng chửi, sắc mặt ông ta càng thêm u ám. Ông ta từ từ nhấc đứa bé lên cao làm nó bị siết cổ ngạt thở, vì vậy không phát ra được tiếng gì.
Trước mặt ông ta là cửa sổ hành lang. Một nửa cơ thể thằng bé đã bị treo lơ lửng bên ngoài cửa sổ.
Đây là tầng năm, chỉ cần buông tay một cái là đứa bé sẽ rơi ngay xuống dưới mặt đất!
“Này…” Tôi không kìm được mà lên tiếng cản lại.
Ông ta ngây ra một lúc rồi thu cánh tay lại và đặt đứa bé xuống.
Thằng bé cứ ho không dứt, ông ta đứng bên cạnh vỗ nhẹ vào đầu nó.
“Nếu cháu dám nghịch ngợm nữa, chú sẽ mách với bố mẹ cháu đấy.”
Đứa bé hoàn hồn, kinh hãi liếc nhìn ông ta rồi hoảng sợ bỏ chạy.
Trên hành lang chỉ còn lại tôi và ông chú mù.
Tiếng ve kêu mùa hè ầm ỹ rung trời.
5
“Chú… không phải người mù à?” Tôi ngập ngừng hỏi ông ta.
Ông ta im lặng một lúc rồi tháo kính râm ra.
Hiện ra trước mắt tôi là một đôi mắt màu đỏ nhợt nhạt và thủy tinh thể teo lại do bệnh, nó giống như một quả cầu thủy tinh bị vỡ.
Tôi có nghe nói qua về biến đổi bệnh lý này. Về cơ bản là mù hoàn toàn.
Tôi nói lời xin lỗi với ông ta rồi quay người chuẩn bị xuống dưới.
“Mèo sẽ bỏ rơi con của chúng.” Ông ta đột nhiên cất tiếng.
Tôi quay đầu lại, thấy ông ta vẫn đứng đó, dưới đất là túi rác bị ông ta bới tung lên.
Bên trong có vài sợi lông mèo dính máu.
“Không phải mọi con mèo… đều vậy sao?”
“Trên người những thứ vứt bỏ con mình đều có một mùi đặc biệt.” Ông ta mỉm cười một cách quái đản.
Câu nói không đầu không đuôi ấy làm tôi có chút bất an.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT