11
Ngột ngạt.
Lồng ngực bí bách, một cảm giác thiếu oxy tràn khắp cơ thể tôi.
Tôi đột ngột mở mắt ra, thở hổn hển dữ dội.
Trước mắt tôi là bóng tối đen kịt.
Không thể nhìn thấy gì, chỉ có bóng tối.
Đây là đâu?...
Tôi sờ soạng xung quanh, lòng bàn tay trượt qua rất nhiều gờ ráp. Bên dưới tôi là một tấm gỗ thô.
Tôi muốn ngồi dậy, nhưng ngay lập tức bị cụng đầu. Sau khi chạm vào, trên đỉnh đầu tôi cũng là một tấm gỗ cứng.
Lúc này, đột nhiên có một nguồn sáng lập lòe hắt lên, kèm theo đó là tiếng chuông lanh lảnh chói tai.
Có một chiếc điện thoại di động đang nằm bên cạnh tay tôi.
Nhờ nguồn sáng từ điện thoại, cuối cùng tôi cũng mơ hồ nhìn rõ.
Tôi đang nằm trong một cái hòm gỗ cực kỳ nhỏ hẹp, chỉ có một mình tôi.
Tôi nhấc chiếc điện thoại kia lên.
Nokia đời cũ, có bàn phím.
Tôi chỉ có thể xác nhận đây không phải điện thoại của tôi, tất cả chữ hiển thị trên giao diện đều là tiếng Myanmar.
Sau khi tôi nghe máy, đầu dây bên kia là người bạn thân nhất của tôi.
Tôi nghe thấy cô ta cười.
“Sao rồi, ở dưới đất thấy thế nào?” Cô ta nói.
Tôi đột nhiên có một dự cảm tồi tệ.
“Ý cô là gì…”
“Khi chị bị chôn xuống đất, tôi đã đứng bên cạnh quan sát. Tôi tính rồi, cộng thêm một bình oxy tôi để trong hòm cho chị thì chị sẽ bị ngạt thở và c.hết trong chiếc quan tài này chỉ sau ba mươi lăm phút.”
Trời ơi.
Tôi không kiềm chế nổi nữa mà hét lên điên cuồng.
12
Cô ta chỉ bình tĩnh đợi tôi kết thúc tiếng la hét.
Cuối cùng, tôi dần dần dừng lại, chảy nước mắt, tuyệt vọng đập vào tấm ván gỗ.
“Con gái tôi…” Tôi nức nở: “Con gái tôi đâu? Con bé đang ở đâu?”
“Mật khẩu.” Cô ta chỉ nói như vậy.
“Để tôi nghe giọng của con bé, nếu không tôi sẽ không nói gì cả!” Tôi quát lên.
Cô ta im lặng một lúc, chẳng mấy chốc, tôi nghe được tiếng khóc thút thít từ đầu dây bên kia.
“Tiểu Tiểu.” Tôi gọi tên con gái mình.
Tiếng thút thít ở đầu dây bên kia trở nên dữ dội hơn, nhưng lại ậm ờ không rõ.
Tôi đoán rằng con gái mình đã bị một cái gì đó bịt miệng.
“Nói đi.” Tiếp đó là giọng của bạn thân.
Tôi mệt mỏi lắc đầu, đến giờ tôi vẫn không hiểu, rõ ràng cô ta luôn là một người bạn thân tốt, rõ ràng cô ta không hề thiếu tiền. Tại sao tự dưng lại trở thành thế này.
“Tại sao, Lục Lộ, rốt cuộc tại vì sao…”
“Là thế này, người phụ nữ mà chồng chị yêu…” Cô ta nói: “Chính là tôi.”
“Giàu có là diễn thôi, quần áo trên người cũng là đi thuê, lâu lâu lại thay một bộ, cũng không tốn kém.” Cô ta tiếp tục nói.
“Tôi tiếp cận chị cũng chỉ để bảo chị kiếm tiền của người c.hết.”
“Tại sao…” Tôi vẫn không hiểu, run rẩy bất lực.
Cô ta cười lên: “Vì tôi và chồng chị ngay từ đầu đã chờ chị kiếm tiền rồi.”
Tôi đờ người ra hoàn toàn.
Ngay lúc đó, tôi đã hiểu ra tất cả.
13
Hóa ra là vậy…
Không ngờ cô ta đã vạch kế hoạch cho một tội ác hoàn hảo:
Ba năm trước, chồng tôi cặp bồ với cô ta, đề nghị ly hôn với tôi.
Nhưng đó chỉ là sự khởi đầu của một vở kịch lớn, một sự khởi đầu tầm thường;
Chồng tôi là đồng nghiệp của tôi.
Hồi còn ở đơn vị, anh ta đã nhận ra lỗ hổng kia.
Lỗ hổng trong việc kiếm tiền của người c.hết.
Anh ta nảy sinh lòng tham, anh ta biết dùng cách này kiếm được mấy chục triệu không phải việc gì khó. Nhưng anh ta vẫn từ bỏ vì chỉ cần bị phát hiện thì anh ta sẽ phải ngồi tù cả đời.
Nhưng một lần nọ, anh ta và con ả kia đang hẹn hò trong khách sạn, anh ta đã đề cập tới chuyện này.
Chính điều đó đã thức tỉnh ả.
“Việc gì phải tự mình làm chứ?” Cô ta nói: “Mình có sức lao động sẵn có mà.”
Vì vậy, một kế hoạch hoàn hảo đã ra đời…
Chồng tôi làm đơn ly hôn, việc kiện tụng kéo dài rất lâu. Cuối cùng vì muốn giữ con gái nên tôi đã lựa chọn không nhận tài sản chung.
Nghèo túng, sống trong căn phòng cho thuê chật hẹp, kiệt quệ vì công việc.
Ham muốn kiếm tiền trở nên điên cuồng trong trái tim tôi.
Vì vậy, cô ta xuất hiện rất đúng lúc.
Cô ta vào đơn vị, tiếp cận tôi, khiêu khích ham muốn bên trong tôi, bày cách kiếm tiền từ người c.hết cho tôi.
Từ đó bọn họ không cần lo chuyện bị bại lộ nữa.
Cô ta dạy tôi bằng lời nói, dù tôi phạm tội thì bằng chứng đâu? Ai biết? Ai có thể chứng minh?
Và số tiền kia chỉ được “cất giữ” tạm thời trong tay tôi mà thôi.
Đợi khi tôi kiếm đủ tiền, đó chính là lúc họ thu hoạch.
Lừa tôi tới đây, để tôi c.hết ở đây, biến thành người mất tích.
Bọn họ lấy được mật khẩu, dễ dàng cuỗm hết số tiền kia đi.
Cho dù sau đó đơn vị có phát hiện ra chuyện tôi lấy tiền của người c.hết rồi báo cảnh sát.
Nhưng ai có thể điều tra ra họ chứ?
Chỉ có tôi, cái người đã c.hết này sẽ bị truy nã. Họ có thể dùng tiền của tôi, tiêu xài thoải mái trong nước mà không cần lo lắng gì. Không chỉ vậy, họ còn có thể làm bộ làm tịch trước các phương tiện truyền thông đại chúng, kêu gọi tôi trở về nước càng sớm càng tốt để nhận sự xét xử từ pháp luật.
“Nói cho cùng thì chị cũng chỉ là… một loại hoa màu được bọn tôi cẩn thận chăm bón.”
Cô ta nói: “Giờ đã tới mùa thu hoạch rồi.”
Cô ta đã suy tính tới mọi tình tiết và giờ chỉ cần đợi cái c.hết của tôi và con gái.
Ngồi mát ăn bát vàng, thanh bạch đến cùng!
Nói đến chỗ tự đắc, cô ta thậm chí còn cười ha hả.
14
“Tôi đã nói với chị đủ rồi, thời gian của chị có hạn.” Cô ta lại nhắc nhở tôi.
Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Cho tôi ra ngoài, để tôi và con gái tới nơi an toàn. Nếu không thì tôi sẽ không nói gì cả!”
Ở đầu dây bên kia, cô ta cười khinh khỉnh.
“Thời gian của chị có hạn, và của con gái chị cũng vậy.”
Tôi ngây ra.
“Hồi còn đi học, tôi luôn tò mò về một ca phẫu thuật… cắt thùy trán.”
“Chị biết không, lúc chôn chị, con gái chị cứ liên tục khóc lóc la hét khiến tôi rất đau đầu.” Cô ta nói.
“Tôi sẽ tìm một thanh sắt nhọn, cắm vào đầu nó, khuấy nát một phần não của nó. Tới lúc đó nó sẽ trở thành một con chó biết nghe lời.” Cô ta cười: “Cực kỳ im lặng, bán cho người khác cũng sẽ không phản kháng.”
“Đương nhiên, nơi này không có thuốc mê.”
“Đợi đã…”
Lời van nài của tôi bị cắt ngang.
“Năm phút.”
Cả đầu tôi bị bao phủ bởi tiếng vo ve.
Toàn thân run rẩy.
“Nói hay không là tự chị quyết định.”
Không quan tâm tới lời chửi r.ủ.a điên cuồng của tôi, cô ta cúp máy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT