MỘT MỐI TÌNH KHÔNG QUÁ XÚC ĐỘNG

1


1 năm


Ta là thị nữ.

Trong một lần đi lễ chùa, ta bất cẩn va phải Thẩm Vương gia tiếng tăm lẫy lừng.

Thẩm Vương gia lạnh nhạt, mặt đại nhân đanh lại.

Rõ ràng là ngài ấy đụng ta trước.

Thẩm Vương gia giơ tay, sai người mang ta về phủ của đại nhân.

Ta nhận ra, ta đang bị bức ép bởi quyền thế.

Ta ngồi trong phòng, thầm tính một chút. Ta chỉ là một người tùy nữ nhỏ bé, sau lưng chả có ai chống lưng cho ta cả, sao ta dám chống lại bậc vương giả kia chứ? Chưa kể Thẩm Vương gia này có tiền có quyền, lớn lên mặt mày thanh tú, ta chẳng thiệt gì hết.

Thế là ta bò lên giường, ngoan ngoãn nằm đợi.

Thẩm Vương gia vào phòng, nhíu mày:

– Làm gì?

Ta thẹn thùng cười:

– Nô tỳ đợi lệnh ngài ạ.

Thẩm Vương gia lại nhíu mày:

– Ngươi sẽ không cho rằng ta coi trọng ngươi chứ?

Ta bật dậy.

Chân mày của Thẩm Vương gia vẫn chưa giãn ra:

– Thỉnh tự trọng.

Ta xấu hổ:

– Vậy Vương gia coi trọng ai ạ?

Thẩm Vương gia đáp:

– Tiểu thư nhà ngươi.

Ta tỉnh ngộ, hôm nay ta cùng tiểu thư nhà ta dạo lễ chùa.

Thẩm Vương gia hỏi tiếp:

– Bổn vương mang ngươi về để hỏi ngươi ít chuyện về tiểu thư nhà ngươi.

– Dạ, chẳng hạn như?

– Nàng tên là gì?

– Tiểu thư tên là Mộ Dung Hi Nguyệt, còn nô tỳ là Thù Nhi ạ.

– Không hỏi ngươi. Nàng thích màu gì?

– Màu tím ạ, cái màu mà nô tỳ đang mặc này.

– Bổn vương không mù màu. Nàng thích ăn gì?
– Sườn chua ngọt ạ, tiểu thư nói món đó rất ngon.

– Ngươi chưa ăn bao giờ sao?

– Bẩm Vương gia, nô tỳ là thị nữ – chỉ có thể gặm màn thầu qua ngày ạ.

– Sao ngươi chẳng gầy tẹo nào vậy?

Ta quay người:

– Nếu không có chuyện gì, nô tỳ xin về trước ạ.

– Đứng lại! Tiểu thư nhà ngươi bình thường thích làm gì?

– Đánh đàn, ngâm thơ, vẽ tranh ạ.

Thẩm Vương gia hỏi tiếp cả tá thứ, hỏi tới tận lúc màn đêm buông xuống.

Thẩm Vương gia tự tin:

– Tiểu thư nhà ngươi, bổn vương đã nhắm rồi.

Ta xoa bụng:

– Bẩm Vương gia, nô tỳ thấy hơi đói.

Nghe xong Thẩm Vương gia cho người làm một phần sườn heo chua ngọt.

Ta được chiều mà sợ. Song Thẩm Vương gia lại nói:

– Mang về cho tiểu thư nhà ngươi. Nhớ nói là do bổn vương tự mình làm.

– … Thật không biết xấu hổ.

– ?

– Ý nô tỳ là, dẫu Vương gia ngài đây vứt đi gương mặt đẹp tựa ngọc này thì cũng không giấu được khí phách cao sang, quý phái trên người.

– Phần này thưởng ngươi.

Ta nghi hoặc cầm đũa, gắp một miếng. Thẩm Vương gia hỏi tiếp:

– Ngon không?

– Có ạ.

– Sao ta nghe có vẻ miễn cưỡng nhỉ? Đây là lần đầu tiên trong đời nhà ngươi ăn sườn chua ngọt. Lẽ ra nên xúc động giàn giụa nước mắt chứ?

– Tạ ân tình này của Vương gia, nô tỳ nguyện lấy thân báo đáp ạ.

Thẩm Vương gia lùi về sau một bước:

– Cái đấy thì không cần.

Ăn uống no nê, Thẩm Vương gia sai người hộ tống ta về nhà.

– Bẩm Vương gia, sao ngài lại đi cùng nô tỳ ạ?

– Đích thân đưa một thị nữ về nhà, tiểu thư nhà ngươi sẽ thấy bổn vương rất gần gũi với bá tánh muôn dân.

– Bẩm Vương gia, nô tỳ có một câu không biết có nên nói hay không ạ.

– Vậy đừng nói.

– Dạ.
Đến cổng nhà tiểu thư.

– Nô tỳ vẫn thấy nô tỳ cần nói thêm một chút ạ.

– Lắm mồm.

– Tiểu thư nhà nô tỳ đã gả cho trúc mã của người vào năm ngoái rồi. Hai người họ cực kì thương nhau.

– Người đâu, giết thị nữ này cho bổn vương.

– Vương gia bình tĩnh ạ.

– Tĩnh không bình nổi.

– Vương gia thử nghĩ tích cực hơn xem. Chẳng phải tiểu thư chỉ gả cho người bình thường thôi sao? Vương gia có thể đập chậu cướp bông nha.

– GIết ngươi trước cái đã.

– Thật ra nô tỳ có một nguyện vọng trước khi chết, không biết Vương gia có thể nghe nô tỳ không ạ.

– Nguyện vọng gì?

– Sống đến năm 99 tuổi ạ.

Lời nói thì chậm, mà hành động lại nhanh. Vương gia chưa đáp gì mà kiếm kề đã ngang cổ ta.

– Nô tỳ chỉ đùa xíu ạ. Thật ra nguyện vọng của nô tỳ là trải qua một mối tình xúc động thấu tận xương tủy ạ.

– Tục.

– Vương gia vừa gặp đã yêu tiểu thư nhà nô tỳ, không tục sao ạ?

– Bổn vương có tiền có quyền, muốn tục cỡ nào thì tục cỡ nấy. Nhà người nghèo kiết hủ lậu, sườn chua ngọt còn chưa ăn bao giờ thì sao tục như ta được?

– Vương gia có lý ạ.

– Mà hiện tại nhà ngươi có người trong lòng à?

– Nô tỳ không có ạ.

– Vậy ngươi muốn cái đéo.

– Nô tỳ có thể tìm một người trong lòng.

– Tốt, ngươi tìm đi.

Ta nhìn từ Vương gia sang hộ vệ sau lưng ngài đến ngài song lại nhìn hộ vệ, thẹn thùng cười:

– Hộ vệ ca ca, huynh có muốn trải qua một mối tình xúc động thấu tận xương tủy với muội không ạ?

Mặt Thẩm Vương gia miệt thị ta ngay lập tức. Hộ vệ ca ca đáp:

– Muội không phải kiểu ta thích.

Ta tỏ vẻ tiếc nuối:

– Ò, vậy Vương gia đi.

– Thỉnh tự trọng.

Sau đó, ta lại về Vương phủ. Nhờ tiểu thư nhà ta nhúng tay, quăng ta cho Thẩm Vương gia.

Thẩm Vương gia tái mặt:

– Bổn vương giải thích cả vạn lần rồi, bổn vương không hề coi trọng nhà ngươi! Ta không hề coi trọng ngươi! Sao tiểu thư nhà ngươi không nghe chứ?

– Đích thân Vương gia đưa thị nữ về, người ta không thể hiểu lầm ạ?
Lần này, ta cực kì đau lòng.

– Hay là nhà ngươi bấm bổn vương lại như thế xem.

Ta lẳng lặng bấm vai đại nhân thật mạnh.

Tối đến, lúc về phòng, ta nhận được một đĩa sườn chua ngọt nóng hổi.

Ta cảm động, Vương gia có lòng, dẫu vẫn thiếu lương thực cơ bản trên bàn.

Vài ngày sau, hoàng đế mở tiệc, Thẩm Vương gia mang ta vào cung.

Ta hết lòng cảm thán hoàng cung nguy nga lộng lẫy, vô ý lại đụng vào Thẩm Vương gia, khiến ly rượu trong tay ngài đổ ra. Ngài cáu:

– Nhà ngươi còn muốn giữ đầu trên cổ không?

– Bẩm Vương gia, lần đầu nô tỳ vào cung ạ.

Vị hoàng đế bỗng có hứng thú:

– Vương gia này, nha hoàn kia của huynh thật độc đáo.

– Ánh mắt của bệ hạ quả không giống người thường.

– Hay là ban nàng làm phi tử của trẫm đi.

Toàn dân đều biết, hoàng đế với Thẩm Vương gia như nước với lửa. Năm đó hai người tranh ngôi vị toác đầu chảy máu, sau này hoàng đế đã thắng thì bắt đầu giở thủ đoạn gây khó dễ cho Thẩm Vương gia. Chẳng hạn như, mỗi khi Vương gia ưng ý cô nương nào là hoàng đế nhân danh chân mệnh thiên tử mà rước cô nương đó về. Thẩm Vương gia yêu hụt vô số lần.

Dẫu sao thì, giữa hoàng đế và Vương gia, các cô ấy đều không chút do dự chọn người trước.

Não ta tự bật một đoạn tình xúc động thấu trời, rằng Thẩm Vương gia vì che chở ta mà liều mạng chống lại hoàng đế song không đấu lại với bậc thiên tử ấy – ta gả vào cung, bị hoàng đế ngang ngược cưỡng bách rồi bò từ sủng phi lên vị trí Hoàng Hậu; nhiều năm sau, Thẩm Vương gia xuất ngàn vạn binh mã vào cung, hung hăng giơ kiếm về phía hoàng đế, xong quỳ một gối trước mặt ta, nói: “Thù nhi, bổn vương tới đón nàng đây.”
Ta cảm động:

– Vương gia thật tốt ạ.

– Tiện tay kiếm giúp ngươi một đối tượng vừa ý. Nào, nói đi, ngươi muốn gả cho đàn ông như nào?

– Nô tỳ thích y đẹp, giàu, dịu dàng ạ.

– Thỉnh tự trọng. Ba tiếng này ta nói mỏi mồm rồi.

– Vậy nô tỳ không muốn gả nữa. Nô tỳ hầu hạ bên Vương gia mãi mãi ạ.
– Nhiều chuyện.

Lại đến Thất tịch. Tâm tình Thẩm Vương gia rất tốt nên dắt ta đi lễ chùa. Tình cờ gặp lại Mộ Dung Hi Nguyệt, ta nhìn tiểu thư mà rưng rưng nước mắt, bám lấy người, ôn chút chuyện cũ.

Thẩm Vương gia xụ mặt:

– Làm như bổn vương ngược đãi nhà ngươi lắm ấy.

– Nô tỳ theo tiểu thư từ nhỏ rồi ạ.

– Vậy ngươi cút về bên nàng ta đi.

– Không đâu ạ. Nhà tiểu thư chỉ cho nô tỳ ăn màn thầu, vẫn cứ là nhà Vương gia thì tốt nhất ạ.

– Biết là tốt rồi.

Trước mặt là một người đẹp tuyệt trần – kiểu mà Vương gia thích. Người đẹp nhanh chân lướt qua Vương gia, khẽ mỉm cười. Ta nhanh mồm:

– Vương gia có cần nô tỳ thăm dò nàng ấy không ạ?

– Khỏi, mất công lại bị hoàng đế cướp về cung của gã.

– Ngài đừng bi quan như vậy ạ.

– Ngươi cứ mong ta cùng mấy người phụ nữ khác ở bên nhau như vậy?

– Nô tỳ mong Vương gia vui vẻ ạ.

– Ngươi bớt cãi ta là ta vui.

Lúc đi ngang qua quán hồ lô bên đường, ta đứng lại. Vương gia hỏi:

– Đừng nói với ta là ngươi chưa từng ăn hồ lô luôn nha.

Ta gật đầu.

Thẩm Vương gia nhíu mày:

– Cái đồ nghèo kiết hủ lậu nhà ngươi.

Nói rồi Vương gia mua hết kẹo hồ lô đó, xong kêu ta ăn sạch, một miếng không được chừa.

Ta chìa một cây cho Vương gia:

– Vương gia ăn giúp nô tỳ với ạ.

– Bổn vương là ai? Mà phải giúp ngươi ăn?

Miệng nói thế thôi chứ tay Vương gia nhận cây kẹo hồ lô kia.

– Vương gia thật tốt, nô tỳ lại muốn lấy thân báo đáp ạ.

– Nằm mơ.

– Dạ.

– Thật ra làm Vương phi không dễ như ngươi nghĩ đâu.

– Vương gia nghĩ nhiều rồi ạ. Nô tỳ chỉ muốn hầu giường thôi, nô tỳ nào dám mơ tưởng tới vị trí Vương phi.
– Ngươi mà cũng muốn hầu giường bổn vương?

– Vậy xin Vương gia quên đi ạ.

– Ngươi nói như nào thì chuyện như nấy? Đêm nay ngươi lăn đến phòng ta.

– Vâng ạ.

– Sau này ngày đêm cũng phải lăn đến hầu giường ta.

– Vương gia bảo trọng thân thể ạ.

– Về rồi ngươi chọn một ngày đi.

– ?

– Tranh thủ lúc hoàng đế không để ý, thì gả cho ta.

– ?

– Hoàng đế không dám cướp Vương phi về cung của gã đâu.

– Sao lại lên Vương phi ạ?

– Ngươi không hiểu là bổn vương đang cầu hôn ngươi hả?

– Dạ, nô tỳ hiểu một chút rồi ạ.

– Giờ theo ta về phủ thị tẩm.

– Vương gia nhớ nhẹ nhàng với nô tỳ nha.

Mặt Thẩm Vương gia ửng đỏ, ngài quay người rồi đi.

Ta cúi đầu cười, chạy chầm chậm theo ngài.

Cuối cùng ta cũng đã lấy thân báo đáp ngài ấy thành công rồi.

Dẫu chuyện không quá xúc động thấu tận xương tủy, nhưng mà, cũng tốt ấy chứ.

-Hết-



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play