LÀM BÁC SĨ TRONG TRUYỆN TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

3


1 năm


LÀM BÁC SĨ TRONG TRUYỆN TỔNG TÀI BÁ ĐẠO - PHẦN 3/6

6. 

Tô Kiều nói cô ấy từ nhỏ năng lực xuất chúng, nhưng gia tộc xưa nay không chịu cho cô ấy chen chân vào việc làm ăn.

Còn nói với cô ấy rằng giá trị duy nhất của cô ấy chính là giúp gia tộc liên hôn, cô ấy rõ ràng thấy không đúng, nhưng chẳng hiểu sao tới ngày hôm sau đã quên rồi.

Tôi chậm rãi ý thức được, Tô Kiều hình như tự ý thức được một chút.

Thế là tôi bèn thăm dò: "Tô tiểu thư, cô thấy lạ là vì cô là nhân vật trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo, cô muốn thay đổi hướng đi của nhân vật sao? Tôi có thể giúp cô."

Tô Kiều sững sờ, lập tức nghịch lọn tóc, cười nhạo:

"Cô cũng biết nói quá ghê, dù tôi thực sự là nữ chính trong tiểu thuyết, tôi từ nhỏ đến lớn thuận buồm xuôi gió, chồng chưa cưới cũng là người xuất chúng, tại sao tôi lại muốn thay đổi vận mệnh tốt như vậy, cô cho tôi một lý do xem nào."

Tôi trầm mặc một lát, tàn nhẫn mở miệng:

"Cô là nữ phụ chanh chua độc ác."

...

Thế giới bỗng lặng ngắt như tờ.

Trong lúc hoảng hốt tựa như còn có thể nghe thấy thanh âm niềm tin sụp đổ.

Tô Kiều giận tái mặt: "Con hàng rác rưởi Lục Ngạo Thiên này, cái thá gì chứ, tôi vừa giàu vừa đẹp, người theo đuổi tôi từ đây sang Pháp còn không đủ chỗ xếp hàng, thế mà hắn dám để tôi làm nữ phụ ác độc."

Chửi xong, cô ấy thô bạo vung tay chỉ mặt tôi:

"Được lắm, cô thuyết phục được tôi rồi đấy."



Mở đường cho cô ấy thuận lợi hơn nhiều so với tôi tưởng tượng.

Tôi với Tô Kiều rất nhanh bắt nhịp với nhau.

Tôi hỏi cô ấy: "Có phải Tô thị nhà cô và Lục Ngạo Thiên đều muốn mua lại một công ty phần mềm tên là Phong Tín không?"

Tô Kiều gật đầu: "Nhưng chú bác trong nhà đều nói là nhường cho Lục gia…" 

Tôi: "Nhường cái rắm! Nghe tôi, nhất định phải mua được công ty này, hiện tại họ đang nghiên cứu sáng tạo một trò chơi mà một năm sau sẽ bùng nổ toàn cõi mạng."

Tô Kiều bị tôi thuyết phục máu nóng sục sôi, nhưng lúc lên kế hoạch, chúng tôi phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.

Tô Kiều không có quyền lên tiếng, cô ấy không thuyết phục được người nhà, mà không tính người nhà thì tiền riêng của cô ấy lại không đủ.

Tôi nhẩm tính giá trị mớ đồ cổ mới hốt được kia, bán hết áp vào cũng chưa đủ, vẫn còn thiếu 20 triệu.

Tôi và Tô Kiều yên lặng nhìn về phía Tống Ngôn ngồi thu lu trong góc.

Tống Ngôn khóc không ra nước mắt: "Rốt cuộc các cô cũng nhớ tới tôi."

Tôi bước lại vỗ vai an ủi hắn: "Nghĩ thoáng chút, đây chính là thiết lập nhân vật của anh, một quản gia không có mấy cảm giác tồn tại."

Tống Ngôn nhìn vẻ mặt gian xảo của tôi, yên lặng che ngực: "Bán cái thân này cũng không đủ 20 triệu đâu."

Tôi: "..."

Tôi giữ cổ hắn nói một câu: "Đi thôi, dê béo chắc cũng về nhà rồi, tiếp tục về biệt thự làm thịt dê thôi!"

7.

Tôi với Tống Ngôn lại lén la lén lút trở về việt thự.

Vừa vào cửa lớn đã thấy dê béo, à nhầm, Lục Ngạo Thiên ngồi đó.

Lúc này hắn làm quả đuôi mắt đỏ chót mang tính biểu tượng của tổng tài bá đạo, âm trầm ngồi tựa ghế bành.

Thấy hai đứa tôi thì không khỏi nghi hoặc cau mày: "Sao hai người lại ra ngoài cùng nhau?"

Tôi đàng hoàng nghiêm túc nói láo:

"Lúc nãy đồng nghiệp của tôi gọi điện thoại báo rằng nhìn thấy một người rất giống Hứa tiểu thư, nên tôi với Tống quản gia đi tìm, ai dè không phải, nhầm người."

Tôi thở dài: "Hứa tiểu thư nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, cô ấy có thể đi đâu được chứ, lại không có bạn bè nào khác, ôi chao…"

Tôi càng nói, Lục Ngạo Thiên càng hối hận, hắn đau khổ ôm đầu tự lẩm bẩm:

"Đều do tôi, tôi không nên để em ấy biết chuyện liên hôn, Liên Liên nhất định rất hận tôi."

Bà nhổ vào! Tra nam chết tiệt.

Lúc này mà còn nghĩ tới chuyện giấu cô ấy chứ không phải là từ chối hôn sự.

Không xẻo cho hết thịt con dê béo ngu xuẩn khốn kiếp nhà anh, tôi không phải họ Trần!

Tôi cắn răng, lơ đãng tiết lộ:

“Nếu như dùng thủ đoạn treo giải thưởng để thu thập tin tức của Hứa tiểu thư, khả năng rất cao sẽ có thể tìm được người, đáng tiếc…”

Nói xong tôi lại thở dài, lắc đầu, nhấc chân bước về phía phòng mình.

Đồng thời, trong lòng đếm thầm ba, hai, một.

Lục Ngạo Thiên: “Chờ đã.”

Khà khà, cắn câu rồi.

Lục Ngạo Thiên trầm tư một lát rồi hỏi: “Sao cô lại nói đáng tiếc?”

Tôi giả ngu: “Bởi vì treo giải thưởng cần rất nhiều tiền, để tìm người mà trả giá nhiều như vậy có đáng không?”

Nói xong, tôi đột nhiên đưa tay che miệng, ánh mắt lộ vẻ khó tin nhìn Lục Ngạo Thiên.

“Ấu mài gót, không ngờ tôi lại quên mất! Hứa tiểu thư là người anh yêu! Bất kể tốn bao nhiêu tiền, anh đều sẽ bỏ ra để tìm cô ấy đúng không?

Lục Ngạo Thiên ánh mắt kiên định: “Đương nhiên!”

Hắn ngồi trên ghế bành suy tư một lúc, sau đó ngoắc tay với Tống Ngôn:

“Tống Ngôn, việc này anh xử lý, thông báo cho người môi giới cũng được, phát trên màn hình quảng cáo ở các thành phố lớn cũng được, thông báo rộng rãi việc treo thưởng này ra ngoài, chỉ cần có tin tức của Liên Liên, trả công theo mức độ hữu dụng của tin tức.”

Tống Ngôn hỏi: “Tổng ngân sách là bao nhiêu?”

Lục Ngạo Thiên thô bạo nhếch mép: “Không tiếc bất cứ giá nào.”

8.

Đêm đó tôi với Tống Ngôn ngồi xổm trong góc tường bày mưu.

Tống Ngôn hỏi: “Chị biết Hứa Liên Liên ở đâu thật à?”

Tôi: “Tôi không biết.”

Tống Ngôn: “Vậy không phải chị đang lừa đảo à?”

Tôi khoát tay: “Tôi không biết bây giờ cô ấy ở chỗ nào, nhưng tôi biết địa điểm nơi cô ấy gặp lại Lục Ngạo Thiên, vào ngày lễ tình nhân đúng một tháng sau, hai người họ sẽ gặp nhau đầy lãng mạn trên cầu vượt.”

Tống Ngôn chợt hiểu ra, lập tức cắn răng: “Đọc trước nội dung truyện gốc thật là hữu dụng!”



Thế là Tống Ngôn giả bộ bận rộn nửa tháng, cũng thông báo treo thưởng, nhưng không hề thu được một chút tin tức có ích nào cả.

Việc này khiến cho Lục Ngạo Thiên càng thêm lo lắng.

Mãi cho đến trước lễ tình nhân một ngày, Tống Ngôn mới tiết lộ tin tức then chốt về việc Hứa Liên Liên sẽ xuất hiện ở trên cầu vượt.

Cũng bảo rằng người bán tin không tiết lộ danh tính, cũng chính là tôi, báo giá năm triệu. (Năm triệu CNY, tương đương mười mấy tỷ VNĐ, kèo thơm).

Tôi vốn tưởng ít nhiều gì Lục Ngạo Thiên cũng phải nhíu mày một cái, chửi tôi ép giá, ai ngờ hắn nghe xong chỉ nở nụ cười tà mị:

“Rất tốt, Liên Liên xứng với cái giá này.”



Xin lỗi, tôi đã đánh giá thấp mức độ não tàn của hắn.

Đệch! Sớm biết vậy báo giá cao hơn chút.

Ngày lễ tình nhân, tổng tài bá đạo lên cầu vượt đứng đợi từ rất sớm, tôi sợ có gì bất trắc, cũng kiếm đại một cái cớ lò dò đi theo..

Chúng tôi đóng vai người qua đường đợi hai tiếng đồng hồ trên cầu vượt.

Cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng người liêu xiêu trong gió xuất hiện ở đầu kia cầu vượt.

Lục Ngạo Thiên lập tức mất khống chế, lao tới ôm Hứa Liên Liên vào lòng, sao đó tàn bạo uy hiếp cô ấy:

“Lần này anh nhất định phải nhốt em lại, không thể để em rời xa anh nữa.”

Hứa Liên Liên khóc như đê vỡ: “Xin lỗi Ngạo Thiên, con của bọn mình không còn nữa.”
Thân thể Lục Ngạo Thiên cứng đờ, hắn cố gắng kiềm chế vuốt ve gương mặt Hứa Liên Liên, an ủi cô ấy:

“Không sao, sau này sẽ lại có mà, chúng ta làm một cặp sinh đôi, một đứa trong tử cung, một đứa ngoài tử cung.”



Cách đó không xa, tôi và Tống Ngôn cùng câm nín.

Tao nhã, quá tao nhã.

Sự tình vốn dĩ nên kết thúc ở đây, thế nhưng vạn vạn không ngờ tới, một cục đá không biết từ đâu bay tới.

Xẹt qua trán Hứa Liên Liên, trong nháy mắt rạch ra một vết thương nhỏ, máu tươi kéo nhau chảy xuống.

Hứa Liên Liên ôm trán suy yếu đổ vào ngực Lục Ngạo Thiên.

Lục Ngạo Thiên muốn phát điên, điên cuồng gọi tôi:

“Trần Miểu! Bác sĩ Trần! Mau cứu em ấy!”

Tôi không nói gì đi tới, chuẩn bị móc cao dán nhà làm ra dán.

Bỗng nghe một tiếng nói vang đến: “Khoan đã!”

Chỉ thấy một bà dì lộng lẫy khoan thai đi tới.

Lục Ngạo Thiên kinh ngạc gọi mẹ một tiếng.

Mẹ Lục tức giận chỉ vào Hứa Liên Liên nói: “Chỉ vì cô ta, Tô gia chủ động hủy hôn, thằng bất hiếu này, hôm nay không cho phép ai cứu cô ta!”

Lục Ngạo Thiên cắn răng: “Không! Con nhất định phải cứu em ấy! Bác sĩ Trần, tôi trả cô mười vạn (Tầm 340 triệu VNĐ).

Mẹ Lục: “Tôi trả cô hai mươi vạn, đừng cứu.”

Lục Ngạo Thiên: “Ba mươi vạn.”

Tôi lặng lẽ móc điện thoại ra: “Hai vị, thêm vào nhóm chat nhé? Các vị cứ đấu giá, tôi lưu lại chứng cứ.”



Cuối cùng tôi quyết định kết thúc cuộc đấu giá này với mức giá ba triệu tệ của Lục Ngạo Thiên.

Bởi vì nếu còn không kết thúc, vết thương của Hứa Liên Liên sẽ khép miệng mất.

(Còn nữa)
--------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play