"Lấy oán trả ơn, đắc chí càn rỡ!"

Bùi Cảnh Diệu giận không kìm nổi, vỗ ghế định đứng dậy.

Sài Ung ngước mắt, ánh mắt ngăn cản Bùi Cảnh Diệu hành động, lại tự mình nâng chén đang sóng sánh rượu lên, một hơi uống cạn.

"Tửu lượng của thế tử thật tốt!"

"Rượu nho của Tây Châu thật nặng, đúng là danh bất hư truyền. Mấy năm nay Hà Đông cũng có rượu nho do Tịnh Châu tiến cống hàng năm, nhưng so sánh thì hương vị vẫn kém xa".

"Khí hậu khác biệt, thổ nhưỡng ở Hà Đông kém Tây vực, đương nhiên rượu cũng không bằng".

"Lưu huynh có điều không biết, mặc dù nho của Hà Đông là lấy giống từ Tây vực đưa tới, nhưng tài nghệ nấu rượu lại do người Hồ truyền đời nắm giữ. Người Hồ giữ bí kĩ nấu rượu rất khéo léo. Nhà ta là thôn trang trồng nho ở Tịnh Châu, gia phụ của ta từng tới Tư Nông Tự đàm đạo, xin phương thức nấu rượu. Nhưng khi về, dù có nấu như thế nào, tốn bao nhiêu tâm lực cũng không thể thành công".

Cứ như vậy, ngươi một lời, ta một lời, cuộc đàm luận đi từ Tây Châu cho tới rượu nho Trung Nguyên, không khí buổi tiệc cứ như vậy mà trở lên hòa hoãn.

Bùi Cảnh Diệu vẫn tức giận.

Sài Ung lại rót rượu nho, cười nói: "Ta chưa giận, ngươi giận cái gì?"

Bùi Cảnh Diệu nhìn vết thương trên cổ tay Sài Ung: "Một đường tới Tây Châu này, Võ Diên Hưng liên tiếp khiêu khích chúng ta. Ngươi đã không thèm quan tâm tới chuyện ấy để xuống sông cứu hắn, vậy mà hắn không biết ơn, ngược lại còn muốn làm ngươi mất mặt".

Gia mẫu của Sài Ung là một nữ nô đến từ Tây Lương. Tất cả mọi người ở đây đều hiểu rằng Võ Diên Hưng muốn xem nô lệ múa Tây Lương vũ chính là muốn làm nhục Sài Ung.

"Tùy hắn thôi! Sắp tới Tây Châu rồi, chờ Hòa Thượng chủ trì nhận kinh thư, chúng ta liền trở về, đừng vì chuyện nhỏ này mà làm hỏng chuyện lớn".

Sài Ung chẳng có vẻ gì để ý tới chuyện này, lại còn rất có hứng thú với việc thưởng thức ca vũ: "Ta chưa từng được chứng kiến Tây Lương vũ, nghe kỳ danh đã lâu, hôm nay vừa lúc được mở rộng tầm mắt.

Nhạc trong trướng uyển chuyển, nhưng đã lâu mà chưa thấy vũ cơ mua Tây Lương vũ tới, Võ Diên Hưng tối sầm mặt, cười lạnh:" Bản Vương trước nay ở kinh đô, Ngụy Vương, Lương Vương tổ chức yến hội đều phải gửi thiệp mời cho bản vương. Vũ cơ trong yến hội đều thuộc hàng nổi danh thiên hạ, các người đừng nghĩ tùy tiện tìm bừa một vũ cơ là ta có thể lấy lệ cho qua!".

Ngụy Vương, Lương Vương đều là cháu trai của Thái Hậu, hai người này không chỉ là quan cao chức trọng, thường tham dự với tể tướng, mà giờ còn là thân Vương.

Liễu Thành huyện lệnh lau mồ hôi, ông rời bàn, đi thúc giục tư hộ, một lát sau ông trở lại lều nỉ, mặt tươi cười: "Tam Nương của Tây Châu dâng hiến một vũ khúc tới Quận Vương ạ".

Ông ta vừa nói xong, lều nỉ rơi vào tĩnh lặng, nhóm thiếu niên đều đưa mắt nhìn qua.

Nhạc kĩ Quy Từ ngừng lại tiếng sáo Khương và Bài tiêu, Hồ cơ vén lên tấm mành cửa, tiếng chuông gió đinh đang đinh đang, thanh thúy, theo gió đêm bay vào trong trướng.

Mọi người không khỏi nín thở.

Dưới ánh trăng, dáng người cao gầy chậm rãi từ trong bóng tối tiến vào tầm mắt của mọi người. Bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng.

Nét mặt Sài Ung lộ ra một tia kinh ngạc.

Lúc này rượu cũng đã uống quá ba vòng, bọn công tử đều uống đến say chếnh choáng. Các vũ cơ vây quanh đám công tử đều mặc lụa xuyên thấu, vải sa mỏng như cánh ve, dưới lớp vải lụa là thấp thoáng ngực hở, vai lộ, là đôi chân trắng như ngọc để trần trên nền đất. Vũ cơ ai lấy đều oanh thanh yến ngữ ân cần mời rượu đám công tử, mà đám công tử liếc mắt nhìn lại, thân thể vũ cơ nhìn chỗ nào cũng thấy giống như hở hang, lộ liễu nhưng từng tấc da đều nằm dưới lớp chỉ xuyên sa mỏng, khiến cho cảnh đẹp kiều diễm vừa e ấp lại vừa khiêu gợi.

Thế nhưng, vũ cơ vừa tới cùng với vũ cơ tiếp rượu bên cạnh đám công tử hoàn toàn khác nhau. Nàng ta tết tóc, trên thân khoác một bộ trường bào xanh ngọc, họa tiết hình con ngựa, đính đá, cổ tay áo bó. Vòng eo nàng được thắt bởi chiếc đai trang trí thất bảo, váy đen bên trong dài đến chân, mang một đôi bốt da.

Đây là trang phục của đàn ông Tây Lương.

Dưới ánh đèn rực sáng, ánh sáng mờ ảo phản chiếu trên người vũ cơ, dáng người của nàng mảnh khảnh hơn những vũ cơ khác, thắt lưng buộc chặt càng khiến vòng eo thêm thon thả, nàng chưa múa, nhưng chỉ cần đi vào trong trướng, đều đã khiến người nhìn cảm thấy trước mắt sáng ngời.

Trong lòng mọi người không khỏi tán thưởng.

Võ Diên Hưng không thể không duỗi cổ nhìn, hắn cố gắng nhìn khuôn mặt đang cúi gằm của vũ cơ.

Vũ cơ tiếp rượu nằm trong lòng hắn phát ra âm thanh hờn dỗi đầy bất mãn, hắn làm như không nghe thấy, giương giọng nói: "Ngươi ngẩng đầu lên cho bản Quận vương nhìn xem!".

Tầm mắt mọi người đều rơi xuống trên người vũ cơ vừa tới.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, hướng về phía Quận vương hành lễ, ánh đèn dầu chiếu sáng khuôn mặt nàng.

Mọi người ngạc nhiên, phát ra những âm thanh kinh ngạc, rượu trong miệng Võ Diên hưng cũng phun hết cả ra.

Trán, mũi, hai má, cằm của vũ cơ đều được chét một lớp phấn đỏ dày cộp, nhìn không rõ nổi tướng mạo, hơn nữa ánh mắt thì dại ra, dưới sự phản chiếu của ánh đèn, trông có chút khiếp người.

Liễu Thành huyện lệnh nhỏ giọng giải thích: "Quận vương, đây là phong tục của Tây Lương quốc, bất luận là nam hay nữ ở Tây Lương đều trang điểm đánh phấn đỏ đậm ở trên mặt".

Võ Diên Hưng phất tay quăng chén rượu đi: "Bản Quận vương không phải chưa từng thấy qua, các ngươi ầm ĩ cái gì!?".

Huyện lệnh không dám hé răng.

Nhạc kĩ Quy Từ thay đổi tiết tấu nhạc thành giai điệu của Tây Lương, giai điệu của tiếng cầm Tây Lương sống động, tiếng sáo ưng vang vọng, tiếng trống dồn dập và mạnh mẽ, càng lúc càng trở lên nhanh hơn.

Đáy mắt Sài Ung lóe lên tia sáng phản chiếu từ lưỡi loan đao được vũ cơ rút ra từ hai bên hông. Hai thanh loan đao dài và hẹp, lưỡi đao mảnh tinh tế. Chuôi loan đao khắc hình đầu đại bàng, được nàng nắm chặt trong lòng bàn tay, xoay cổ tay vung điệu múa đao hoa lưu loát, đồng thời thân thể theo khúc nhạc xoay tròn. Cánh tay nàng đưa đao hoa lên xuống quay cuồng theo điệu nhạc, gọn gàng và dứt khoát, động tác múa đi từ đơn giản đến phức tạp, từ chậm cho tới nhanh.

Ánh đao bàng bạc quét ngang lều trại, nhanh như tia chớt, lưỡi đao phá gió, xuyên qua không trung tạo lên tiếng rít không ngừng.

Mọi người hoa cả mắt, chỉ có thể nhìn thấy bóng sáng trắng của lưỡi đao, lại không thể thấy chuyển động của cổ tay vũ cơ qua lại quay cuồng đổi đao.

Vũ cơ nhún người, nhảy lên, xoay một vòng, uốn cong vòng eo thon thả, đôi tay vẫn bình đạm vận đao cho đến khi chân tiếp đất, hai thanh đao không hề rời khỏi lòng bàn tay, lưỡi đao sắc lướt qua bên má, trên cánh tay và bên cổ của nàng, khiến cho người xem có cảm giác chỉ trong khoảnh khắc tiếp theo thôi, lưỡi đao sẽ xén vào da thịt, máu bắn tung tóe.

Ánh đao lóng lánh, kinh tâm động phách.

Mọi người trong lều nỉ hồi hộp đến mức ngừng thở, không phát ra một âm thanh nào.

Nhưng vũ cơ lại vô cùng bình tĩnh, phảng phất giống như thứ trong tay nàng không phải là hai thanh loan đao sắc bén mà chỉ là hai mảnh lụa mềm.

"Đây là Tây Lương đao vũ sao?"

"Tài nghệ cao siêu, xuất thần nhập hóa!"

Mọi người mở rộng tầm mắt.

Sài Ung ngồi thẳng lưng, biểu cảm trở nên nghiêm nghị.

Y không hiểu ca vũ, nhưng thân là người tập võ, liếc mắt một cái là y có thể nhìn ra động tác thuần thục đao pháp của vũ cơ đến từ nhiều năm luyện tập không ngừng. Khi nàng cầm loan đao, nàng đã thay đổi trạng thái từ chậm chạp và đờ đẫn lúc hành lễ Võ Diên Hưng, trở thành táo bạo, mạnh mẽ và phóng khoáng tự nhiên. Động tác của nàng nhu cương hài hòa, nước chảy mây trôi, giống như một con hạc gương cánh bay vút lên giữa trời xanh quang đãng, thật tiêu sái và dễ dàng.

Điệu múa đao tinh xảo như vậy, có nói là hay nhất Đại Đường cũng không phải là nói quá, đến ngay cả ở kinh thành Lạc Dương, cũng không tìm ra được điệu múa thứ hai!

Mọi người đều bị mê hoặc.

Võ Diên Hưng cũng nhìn đến không chớp mắt. Bỗng nhiên đồng tử của hắn chuyển động, hắm cầm chén rượu, ném về phía vũ cơ đang múa đao.

"Cẩn thận!"

Sự việc đột nhiên xảy ra, mọi người không kịp ngăn cản, mắt thấy chén rượu bay về phía vũ cơ, bọn họ vừa kinh hãi vừa tức giận, đồng loạt lớn tiếng nhắc nhở.

Ngay cả một người có kỹ năng múa kiếm cao siêu, cũng phải tập trung cao độ biểu diễn, để đảm bảo các động tác nhanh và uyển chuyển, nếu không sẽ rất dễ bị thương. Võ Diên Hưng cố ý quấy rầy vũ cơ múa đao, là cố ý làm vũ cơ xấu mặt, vô lý ngang ngược!

Một vài công tử cảm thấy thương hoa tiếc ngọc, chỉ đành xoay mặt đi, không đành lòng thấy cảnh vũ cơ bị thương.

Sài Ung đột nhiên đứng dậy.

Giữa sân, vũ cơ ở giữa tấm thảm đỏ tránh cũng không kịp tránh, nàng ngửa người ra đằng sau, chén rượu sượt qua trán nàng. Gót chân dùng sức, thân thể nàng lùi về sau vài bước, đao trong tay nàng hướng về chén rượu, chỉ nghe thấy leng keng một tiếng, chén rượu đã thay đổi phương hướng, bay trở về yến hội, không nghiêng không lệch, dừng ở án kỉ ngay trước mặt Võ Diên Hưng. Rượu nho trong chén sóng sánh, thế nhưng chưa rơi một giọt.

Nhạc ngừng, vũ cơ thu đao, hướng Võ Diên Hưng hành lễ.

Mọi người ngồi trước án kỉ ngơ ngác, không dám tin mà nhìn vũ cơ.

Sài Ung nhẹ nhàng thở ra, vỗ tay khen ngợi.

Những người khác dần phục hồi tinh thần, cũng bắt đầu ào ào vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.

Võ Diên Hưng thấy Sài Ung nhìn vũ cơ đầy tán thưởng, hắn liền lớn tiếng kêu to: "Ngươi! Lại đây rót rượu cho bản vương!".

Mọi người thập phần không vui. Ở thành Trường An thịnh hành ca kĩ, bọn họ cũng đều là công tử từng ngủ hoa nằm liễu, cũng từng ăn chơi trác táng, chuyện phong lưu không thiếu, chỉ là bọn họ hiểu bản thân là con cháu danh môn, sẽ không vượt quá giới hạn động đến con gái nhà lành. Vũ cơ Tây Lương không phải ca kĩ, nàng là người múa tự do, như thế nào lại có thể đem nàng trở thành nữ nhân phục vụ chuyện giường chiếu.

Lại không phải đang dạo chơi nhà thổ!

Sài Ung nhíu mày, liếc nhìn Võ Diên Hưng, phát hiện đối phương lại đang nhìn mình một cách đắc ý, y cúi đầu uống rượu. Nếu y nhúng tay vào, Võ Diên Hưng sẽ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn.

Liễu Thành huyện lệnh dùng ánh mắt ra hiệu cho vũ cơ.

Một vũ cơ khác bước tới, lấy đi cặp loan đao từ trong tay nàng,và đưa cho nàng một bình rượu mạ vàng.

Vũ cơ nâng bình rượu đến trước án kỉ, rót đầy một chén rượu, cung kính nói: "Lời đầu tiên, nguyện mong hoàng tộc mãi trường tồn. Thứ hai, nguyện mong các công tử sống trường thọ cùng núi non. Thứ ba, nguyện mong đất nước phồn vinh, bốn mùa thịnh vượng."

Giọng nói khàn khàn, nhưng câu từ lại vô cùng lưu loát.

Khi nàng nâng chén chúc mừng, tất cả chìm trong yên tĩnh.

Ngay sau đó, mọi người đều hoan hô.

Sài Ung cũng sửng sốt một chút, y nâng chén, hướng tới mọi người cười nói: "Vì lời những lời chúc của tam nương, các vị ngồi đây sẽ uống cạn chén này".

Mọi người vui vẻ, uống cạn đáy chén, cùng chúc thiên hạ thái bình, ngô hoàng vạn thọ.

Võ Diên Hưng rất mất hứng: vũ công tầm thường nâng chén chúc mừng thường chúc thọ, lấy lòng quan khách, vũ cơ này như thế nào lại chúc "đất nước phồn vinh, bốn mùa thịnh vượng", câu chúc này bày tỏ sự thần phục dưới chân nữ đế, bầu không khí trong trướng không còn sự hương diễm xa hoa, hắn lại càng không thể mượn rượu sinh sự.

Liễu Thành huyện lệnh thừa dịp mọi người cao hứng, liền hướng từng người trong đám công tử kính rượu.

Mọi người nâng chén đáp lễ.

Vũ cơ múa loan đao lui ra, vũ cơ tiếp theo liền tiến lên, bắt đầu một bài ca vũ mới, tà váy tung bay.

Bùi Cảnh Diệu cầm chén rượu đã trống rỗng, nhìn chằm chằm góc lều, biểu cảm hoang mang.

Đồng bọn bên cạnh cười, đẩy đẩy hắn: "Ha ha, Bùi công tử, xem bộ dáng ngươi mất hồn mất vía rồi kìa, không phải là gặp phải cố nhân đấy chứ?"

Bùi Cảnh Diệu mắng: "Cút! Ta không giống ngươi, Lưu Tứ! Tất cả vũ cơ ở đây đều là cố nhân của ngươi tất!"

Hắn vẫn nhìn vào lều, sự nghi hoặc trên mặt càng sâu.

Sài Ung mãi không thấy hắn lên tiếng, theo tầm mắt hắn nhìn qua, phát hiện người hắn đang nhìn là vũ cơ ban nãy biểu diễn múa loan đao.

Vũ cơ ngồi quỳ ở góc lều, nàng đánh trống cùng nhạc công, đầu cúi cực thấp, nhưng nhìn thôi cũng sẽ thấy cực kì khác các vũ cơ khác.

Sài Ung hỏi: "Ngũ Lang, ngươi quen biết nàng?"

Bùi Cảnh Diệu ngơ ngẩn mà nhìn vũ cơ, biểu tình hốt hoảng: "Có lẽ ta nhận sai người...Ta nghe nói nàng đã chết ở Kiềm Châu...Nhưng thật sự quá giống..."

"Giống ai?"

Bùi Cảnh Diệu chậm rãi lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, nhỏ giọng nói: "Lư gia tam nương, chính là Lư Tam Nương "đan hoa chiếu lạn, diệp diệp lấp lánh*", tổ phụ của nàng lập công trạng dưới trướng Đại tướng quân, được phong danh hiệu là Yến Quốc Công..."

[*Đan hoa chiếu lạn, điệp điệp lấp lánh: Hoa lựu rực rỡ chói lọi, cành lá sum xuê lấp lánh. Nghĩa bóng muốn nói đến sự kiêu sa, nổi bật và tràn đầy sức sống]

Sài Ung nhớ tới một cái tên: "Là Lư Tam Nương, người đã khiến huynh trưởng của ngươi bị ngã gãy chân?"

Bùi Cảnh Diệu gật đầu.

Nói đến các dòng họ quý tộc, không thể không nhắc tới dòng họ quý tộc Sơn Đông.

Giới quý tộc coi thường, miệt thị các dòng họ khác, vì bảo vệ huyết thống quý tộc, các dòng họ quý tộc thường liên hôn với nhau. Mà các dòng họ trong thiên hạ đều muốn và tự hào được kết hôn với 5 dòng họ thuộc quý tộc Sơn Đông.

Vào thời kì Đại Đường mới thành lập, có một vị quan lên đến Tể tướng, nhưng điều ông nuối tiếc nhất trong cả cuộc đời chính là không thể lấy được thê tử thuộc 5 dòng họ quý tộc.

Lư Tam Nương xuất thân từ họ Lư, là một trong năm họ quý tộc.

Cái tên này từng danh chấn thành Trường An.

Sài Ung lớn lên ở thành Lạc Dương, chưa từng được Lư Tam Nương ở thành Trường An nhưng những năm gần đây vẫn thường nghe người ta nhắc tới nàng.

Là nhi nữ của Quốc công, thân thế cao quý, minh diễm động lòng người, khoa trương và bá đạo.

Có một ngày, Yến Quốc công cùng với Thượng thư tả bộc bàn luận nghị sự trong thư phòng, Lư Tam Nương xách váy xông vào phòng, Yến Quốc công giận dữ, Thượng thư tả bộc ngăn Quốc công lại, cười nói tám chữ: "Đan hoa chiếu lạn, diệp diệp lấp lánh".

Bùi Cảnh Diệu bất động, Sài Ung đưa tay lên dụi mắt, nhìn chằm chằm vào vũ cơ.

Lư Tam Nương mất mẹ từ nhỏ, được trưởng tẩu ở Hoài Nam chăm sóc mà lớn lên, thỉnh thoảng sẽ về thành Trường An sống một thời gian ngắn. Khi đó, có vô số nhà tới cửa của Lư gia cầu thân, thậm chí có cả người từ trong cung phái tới, nhưng Lư gia đều lễ phép cự tuyệt.

Quý tộc đặt nặng chuyện dòng dõi, cho dù là Lý hoàng tử hay con trai của Tể tướng cầu thân, Lư gia đều gạt bỏ, Lư Tam Nương sẽ chỉ kết hôn với những người đứng đầu các dòng họ quý tộc.

Đại công tử của Bùi gia vì chuyện này mà thương tâm phẫn uất, mỗi ngày đều mượn rượu tiêu sầu.

Bùi Cảnh Diệu nhỏ giọng kể với Sài Ung: "Bốn năm trước, khi Lư Tam Nương nói rằng nàng ấy muốn ăn đào tươi, huynh trưởng của ta lập tức cưỡi ngựa chạy như bay đến thôn trang ở ngoại thành, thời điểm trở về vì chạy quá nhanh, huynh ấy bị ngã ngựa, gãy chân. Lư Tam Nương còn không thèm tới liếc nhìn huynh ấy dù chỉ một cái, vậy mà huynh ấy ở nhà còn dặn dò quản sự nhớ đến Yến Quốc công phủ đưa đào kẻo đào mất tươi".

Bùi gia đại ca ân cần như vậy vẫn không đổi lấy được một câu quan tâm của Lư Tam Nương.

Bùi Cảnh Diệu tò mò không biết dạng nữ nhân như nào lại có thể làm cho huynh trưởng để tâm như vậy, hắn liều rủ bằng hữu tới chặn trước cửa Lư phủ, định trút giận hay huynh trưởng, gặp mặt nhất định phải mắng Lư Tam Nương tùy tiện phóng đãng, đùa bỡn huynh trưởng.

Bùi Cảnh Diệu đứng đợi trước cửa, vừa lúc Lư Tam Nương cưỡi ngựa đi ra, tóc mang liên hoa quan, một thân váy đỏ thêu thạch lựu, vạt váy phiêu động, nàng liếc nhìn Bùi Cảnh Diệu một cái.

Chỉ một cái liếc mắt.

Bùi Cảnh Diệu không thể mở miệng nói lên lời, tuyệt vọng dẹp đường hồi phủ.

"Thật sự quá giống...Ta nhớ rõ đôi mắt nàng...Lão già Yến Quốc công từng mang binh bình định phản loạn ở tây Đột Quyết, dưới trướng có Tây Lương gia tướng..."

Bùi Cảnh Diệu càng ngày càng xác định vũ cơ chính là Lư Tam Nương, đôi tay phát run, kích động khó nén.

Bốn năm trước, Lư gia bị kết tội, Lư Tam Nương bị áp giải đến Kiềm Châu cùng với cha và huynh, sau không rõ tung tích. Không ai biết nàng sống hay chết, sau lại có người tới Kiềm Châu thăm bằng hữu, nói rằng đã nhìn thấy mộ của nàng.

Bùi gia đại ca thương tâm tới mất ăn mất ngủ.

Bùi mẫu khuyên hắn, Lư Tam Nương là thiên kim quý nữ, cao cao tại thượng, được nuông chiều từ bé, bỗng nhiên bị ngã từ trên mây xuống, lại còn cái danh mỹ nhân, không biết sẽ bị người người khi dễ, chà đạp đến như thế nào, thật cay đắng và nhục nhã. Đối với nữ tử càng cứng cỏi thì càng dễ gãy, hẳn đều lựa chọn cắt cổ tay giữ lấy danh tiết. Mỹ nhân hương tiêu ngọc vẫn, có lẽ cũng là một loại giải thoát.

Bọn họ nhất định không thể tưởng tượng được, Lư Tam Nương còn sống!

Bùi Cảnh Diệu phấn khích mà đứng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play