"Còn lúc có ta, ta sẽ dùng thay nàng."

***

Màn đêm bị phá vỡ bởi tiếng vó nặng nề vội vã.

Thuấn Âm xóc nảy trên lưng ngựa phi nhanh, một tay bám chặt cánh tay Mục Trường Châu, cả cơ thể nằm gọn trong lòng chàng, nghe hô hấp của chàng quanh quẩn bên tai, gần đến nỗi nàng cảm nhận được nhịp tim đập mạnh từ lồng ngực phía sau, toàn cơ thể như chìm trong mùi hương của chàng. Nàng ép mình phải thật tỉnh táo, bấy giờ mới có thể tập trung quan sát hai bên.

Cũng may không nhầm đường nữa.

Cho tới khi bóng dáng ngọn núi lùi dần về sau, đã qua khoảng thời gian khuya khoắt, phía chân trời bắt đầu hé rạng.

Thuấn Âm ấn vào cánh tay chàng.

Mục Trường Châu nhanh chóng ghìm cương, quay đầu nhìn lại, cuối cùng cũng đã thoát khỏi dãy núi kia.

Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng cũng dừng lại, cả hai đồng thời ngoái lui, thở phào một hơi trút bỏ được gánh nặng.

Hai cung vệ đã dắt con ngựa hồng của Thuấn Âm đến, gần như không có người bị thương.

"Thế mà cũng thoát ra rồi!" Hồ Bột nhi *chậc* một tiếng, vẫn cảm thấy khó tin, "Trời độ ghê thật, quả một phen hết hồn!"

Mục Trường Châu cúi đầu, nhìn Thuấn Âm ngồi phía trước.

Bắt gặp ánh mắt chàng, Thuấn Âm có cảm giác trong mắt đối phương như ẩn chứa ý cười. Ở khoảng cách gần còn nghe rõ hơi thở đôi bên, nàng nhanh chóng nhìn mấy người ở phía sau, cánh môi mấp máy.

Dù trời đang tối, Mục Trường Châu vẫn nhìn được khẩu hình của nàng. Nàng vừa nói: thả ta xuống.

Thuấn Âm biết chàng đọc được khẩu ngữ, nói xong liền buông tay chàng ra, chờ chàng nới lỏng để mình xuống ngựa.

Nhưng Mục Trường Châu lại chẳng hề buông.

Thuấn Âm ngước lên, dường như chàng ta đang cười, chẳng rõ có phải cố tình hay không, nàng nghĩ ngợi, cuối cùng nói: "Tòa thành nhỏ kia."

Mục Trường Châu nhìn mặt nàng: Cái gì?"

Thuấn Âm lại mấp máy môi: Có giấu binh.

Tròng mắt Mục Trường Châu sững lại, lẩm bẩm: "Ra thế."

Lúc ở trong thành nàng đã nhận ra điều này, nhưng đến bây giờ mới tiết lộ.

Thuấn Âm nói xong, cho rằng chàng có thể buông mình ra, việc tới nước này cũng coi như đã giúp chàng. Như để nhắc nhở, nàng giơ tay kéo hộ giáp bảo vệ của chàng, ai dè ngón tay lại sượt qua cổ tay chàng, da thịt chạm nhau, nàng lập tức rụt tay về, cố cựa quậy.

Hai vai bỗng siết lại, nàng sững sờ, là cánh tay chàng ghì chặt rồi lập tức buông ra, chàng đổi tay cầm dây cương, tay phải ôm eo nàng, dùng lực đưa nàng xuống ngựa.

Chân Thuấn Âm chạm đất, nghi ngờ không rõ liệu màn vừa rồi có phải là ảo giác không, nàng nhìn chàng, đi tới con ngựa hồng đang được cung vệ giữ, giẫm lên bàn đạp.

Mục Trường Châu nhìn nàng lên ngựa, lúc này mới gật đầu với hai người phía sau.

Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi thấy chàng ôm phu nhân thì thầm gì đó, không biết phải nhìn chỗ nào, nhận được tín hiệu của chàng liền cưỡi ngựa lại gần.

"Quân tư có gì dặn dò?" Trương Quân Phụng hỏi.

Mục Trường Châu lấy ra thủ lệnh từ trong vạt áo, giao cho hắn: "Cầm thủ lệnh hành quân của ta nhanh chóng trở về, báo rằng Đô đốc Cam Châu An Khâm Quý tự ý nuôi binh trong núi và trong thành, nghi có ý đồ khác, xin Tổng quản lập tức hạ lệnh xử lý. Chậm nhất đến ngày mai phải giải quyết Cam Châu bằng được."

Rồi chàng lại lấy ngư phù(*) ra, đưa cho Hồ Bột nhi: "Đến biên thành Lương Châu gần đây, lĩnh năm nghìn binh lính tới thành Thanh Thạch chi viện, càng nhanh càng tốt."

(*) Ngư phù là một dạng tín vật tùy thân làm bằng kim loại hình con cá, gồm một chiếc phải và một chiếc trái, chiếc bên trái dùng để vào cung, chiếc còn lại đeo bên mình, trên phù khắc họ tên và chức vụ của chủ sở hữu.

Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi tiếp lấy, cùng ôm quyền nhận lệnh.

Không đợi hai người rời đi, Mục Trường Châu đã cưỡi ngựa vòng ra sau, nói với Thuấn Âm: "Nàng cứ đi theo ta." Rồi kéo ngựa đi lên bắc.

Thuấn Âm nhìn quanh, Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng đang nhìn nàng chằm chằm, từ khi rời khỏi núi, ánh mắt bọn họ có gì đó rất lạ. Nhưng nàng chẳng hơi đâu bận lòng, cưỡi ngựa đuổi theo Mục Trường Châu.

Cung vệ tức tốc theo sau.

Hai người vất vưởng ở lại nhìn cả đội lên đường, cứ dõi theo bóng lưng Thuấn Âm.

"Sao ta cảm giác hôm nay Quân tư có gì đó lạ lạ?" Hồ Bột nhi gãi bộ râu quai nón, "Cứ Nhìn phu nhân không rờimắt."

Trương Quân Phụng rì rầm: "Làm sao ta biết? Ta còn không biết rốt cuộc rời núi kiểu gì kìa, huynh không thấy việc nàng ta xuất hiện ở đó rất kỳ quặc sao."

Nhưng nói xong lại im lặng, hắn vội vàng cưỡi ngựa lên đường: "Đi nhanh, cẩn thận lỡ quân lệnh!"

Hồ Bột nhi lập tức ngậm miệng, thúc ngựa lao đi.

Khi mặt trời chói chang chiếu thẳng ngay đỉnh đầu, Thuấn Âm vẫn đang ở trên đường, cũng đi đường tắt nhưng không phải đường dẫn thẳng về Lương Châu, chỉ là đi về hướng Lương Châu mà thôi.

Mục Trường Châu luôn song hành bên phải nàng, khi băng qua một ngọn đồi toàn sỏi đá, chàng đột nhiên ghìm cương dừng lại.

Thuấn Âm cũng kéo cương, tầm mắt bỗng trở nên rộng mở.

Ở nơi xa là đồng cỏ xanh mướt bạt ngàn, nối liền với bầu trời bao la mây trắng gió nhẹ, trải dài miên man.

Mục Trường Châu vẫy tay với hai cung vệ, giao ra trường cung và ống tên, hạ lệnh: "Nhanh chóng đi trước dò đường, nếu có bất cứ động thái lạ nào ở hướng đến thành Thanh Thạch thì lập tức hồi báo."

Một cung vệ nhận lấy cung tên, nhảy xuống ngựa bọc thật kỹ, giấu vào dưới bụng ngựa rồi lại nhảy lên ngựa, cả hai chắp tay rắm rắp, đi nhanh về phía trước.

Thuấn Âm cảm thấy hôm nay chàng chưa vội về Lương Châu hẳn vì muốn giải quyết Cam Châu trước. Nàng vừa nghĩ ngợi vừa nhìn chàng, thấy chàng tháo hoành đao đeo bên hông, giấu vào mặt bên yên ngựa.

Mục Trường Châu thẳng người dậy, bắt gặp ánh mắt nàng, bỗng chỉ vào cánh đồng phía trước.

Thuấn Âm nhìn theo hướng chàng, đồng cỏ bằng phẳng cỏ nước tốt tươi, dường như có tiếng vó ngựa vẳng đến từ xa. Nàng nghiêng đầu dùng tai phải lắng nghe, đúng là tiếng vó ngựa thật, chợt nàng giật mình, có thứ gì đó xuất hiện trong tầm mắt tựa như thủy triều, dâng lên từ đường chân trời, cuồn cuộn ập đến.

Là khoái mã, con nào con nấy to béo mạnh khoẻ. Nàng nhìn mấy lần, hiểu ngay: "Đây là trại ngựa quân sự?"

Mục Trường Châu nhìn đằng ấy: "Thế là nhỏ đấy, trại ngựa của Sơn Đan Vệ còn lớn hơn nhiều, thuộc sự quản lý của Cam Châu, nhưng sau hôm nay..." Chàng dừng lại, khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn nàng, "Cũng may là có Âm nương."

Thuấn Âm quay sang, có lẽ chàng muốn nói tới việc nhổ bỏ cái gai Cam Châu lần này. Chớ nói binh mã bị che giấu, ngay cả trại ngựa quân sự của Cam Châu cũng thuộc về chàng. Nàng trầm ngâm, hạ giọng nói: "Mục Nhị ca hành sự như vậy, không sợ bị Tổng quản biết hả?"

"Nàng tưởng Tổng quản không biết sao?" Mục Trường Châu thủng thẳng.

Thuấn Âm ngạc nhiên.

Chàng lại nói tiếp: "Tổng quản cũng không muốn có kẻ rục rịch, ta chỉ tiện đà thành toàn cho ngài ấy thôi, nếu đã không chịu an phận thì cứ thu hết về dưới trướng Lương Châu, chẳng phải tốt hơn sao?"

Thuấn Âm minh bạch: "Chẳng trách Mục Nhị ca lại được Tổng quản coi trọng."

Chàng chỉ cười chứ không thừa nhận.

"Vậy..." Thuấn Âm suýt hỏi nếu đã được coi trọng như thế, vì sao lại để huynh cưới ta? Nhưng nàng đã kịp thời dừng lại, không nói ra miệng.

Mục Trường Châu nhìn sang.

Thuấn Âm dời mắt, đổi chủ đề: "Dù gì An Khâm Quý cũng là Đô đốc một châu, mạo hiểm gây sự như vậy, có khi nào điều cả binh lực không?"

"Mục tiêu của gã là ta." Mục Trường Châu thong thả nói, "Đầu tiên là cho lính ngụy trang thành binh mã Trung Nguyên gây sự, khơi mào sự thù địch giữa Lương Châu và Trung Nguyên. Một khi Lương Châu không yên, người đầu tiên phải chịu trách nhiệm chính là ta. Nếu khơi mào được chiến tranh lại càng tốt, binh mã gã cất giấu sẽ được điều động đến nhanh nhất trong cả thảy mười bốn châu, chờ tới lúc cục ổn định thì tuyên bố với hoàng đô sẽ xử phạt ta, vừa có thể xoa dịu tình hình vừa loại bỏ ta một cách hợp lý."

Thuấn Âm nhìn chàng, cau mày nói: "Mục Nhị ca là cái gai trong mắt nhiều người đến vậy sao?"

Mục Trường Châu nhìn nàng: "Âm nương đã bị buộc chung với ta rồi đấy, là vợ của cái gai ấy, hẳn cũng chói mắt lắm."

"..." Là chói mắt hay chướng mắt hả? Thuấn Âm cảm thấy chầng ta cố tình, mím môi không đáp.

Thấy nàng nguýt mình, Mục Trường Châu cười cười, kéo dây cương con ngựa của nàng tiếp tục tiến lên.

Thuấn Âm im lặng theo chàng.

Cung vệ do thám vẫn chưa quay về cảnh báo, đường tắt khó đi song không gặp chướng ngại.

Cả hai cưỡi ngựa không nghỉ, quá giờ ngọ, cuối cùng cũng đã đến tòa thành Thanh Thạch.

Thuấn Âm vừa đi vừa quan sát, ước tính khoảng cách, lúc tới dưới thành cũng đã đoán được đại khái. Tòa thành nhỏ của An Khâm Quý nằm khá gần Lương Châu, mà chỗ này thậm chí còn gần hơn, có lẽ sắp vào địa giới Lương Châu, tuy nhiên vẫn còn khá xa thành trì.

Mục Trường Châu nhảy xuống, nói: "Xuống ngựa."

Thuấn Âm xuống theo, thấy chàng dắt ngựa đi bộ tới trước thì cũng bắt chước dắt ngựa vào thành.

Hai người không dẫn theo tùy tùng cũng không chở hành lí, trước đó Mục Trường Châu đã thay xiêm y, áo bào chàng đang mặc là loại rất bình thường, Hồ phục của nàng cũng khá phổ thông, trông như một đôi vợ chồng Hà Tây bình thường, dù có người nhìn lâu thì cùng lắm cũng chỉ cho rằng Mục Trường Châu là quan võ nào đấy.

Thuấn Âm không kìm được nghĩ, hẳn việc chàng tới đây cũng đã được lên kế hoạch từ trước.

Thành quá nhỏ, chỉ đi chừng trăm bước là thấy được nhà nghỉ.

Mục Trường Châu dắt ngựa vào sân, trao đổi với tiểu nhị người Hồ đi ra đón khách, lấy ít bạc thưởng cho hắn, ngoái đầu chỉ vào Thuấn Âm.

Tiểu nhị lạy lên lạy xuống, niềm nở dắt ngựa của chàng rồi đi tới dắt cả ngựa cho Thuấn Âm, mời nàng vào trong nghỉ ngơi.

Thuấn Âm bước vào, im lặng làm theo sắp đặt của chàng.

Tới phòng nghỉ ở sân sau, nàng mới hỏi: "Mục Nhị ca định thu lưới ở đây?"

Mục Trường Châu vào cửa, quan sát một lượt khắp phòng, sau đó nghiêng đầu nhìn nàng: "Chỗ này tiếp giáp Lương Châu, đúng là rất tiện để thu lưới."

Thuấn Âm cũng đoán sẽ là như vậy.

Rồi chàng hỏi: "Nàng không mệt à?"

Thuấn Âm ngạc nhiên, đưa mắt nhìn vào phòng, ngoài bàn ghế ra chỉ có một chiếc giường, mí mắt giật giật.

Tiểu nhị được thưởng thêm nên phục vụ rất chu đáo, chẳng mấy chốc đã bưng cơm canh trà nóng tới, đặt lên bàn rồi lui ra, còn khép cửa cho hai người.

Thuấn Âm còn chưa kịp nói gì thì trước mắt chợt tối lại, Mục Trường Châu đi tới kéo tay nàng, cởi hộ giáp bảo vệ cổ tay ra.

Nàng vô thức cúi đầu, cánh tay nhẹ đi, hộ giáp đã được tháo ra, có cảm giác như tháo gỡ gông cùm. Vì buộc quá chặt khiến cả cánh tay gần như tê cứng, cổ tay cũng đỏ ửng.

Mục Trường Châu lại cởi nốt cái còn lại, để ý thấy vết lằn trên cổ tay nàng, ngước nhìn nàng rồi giơ tay xoa mạnh.

Cổ tay Thuấn Âm lập tức như có ngàn vạn kiến bò, lại còn âm ỉ nhói đau, nàng cau mày nhìn chàng.

Mục Trường Châu xoa mấy cái mới để ý thấy ánh mắt nàng, ngẩng đầu lên đối diện với nàng.

Thuấn Âm nhìn đi nơi khác.

Chàng nhìn bầu má nàng, thấy buồn cười song vẫn nín nhịn, đến khi thấy quầng thâm dưới mắt nàng thì mới buông tay, giọng vô thức nhẹ nhàng: "Có vẻ nàng cũng mệt lắm rồi, ăn xong rồi đi ngủ đi, ta ra ngoài kiểm tra một vòng."

Thuấn Âm quay sang, thấy chàng đã mở cửa đi ra ngoài, khép cửa lại.

Nàng xoa cổ tay, nhìn quanh phòng một vòng, xém cho rằng chàng đến đây là để nàng được nghỉ ngơi.

Mà đúng là mệt chết đi được. Hôm qua bị dày vó một hồi trong núi, chẳng được chợp mắt một khắc nào, cả cơ thể rệu rã.

Thuấn Âm chỉ ăn qua loa rồi rửa tay rửa mặt, mặc nguyên quần áo lên giường nằm, không nghe thấy tiếng động bên ngoài, tay nhấn lồng ngực, mí mắt khép lại.

Mới thiếp đi đã chìm vào giấc ngủ miên man, chẳng biết trời trăng là gì.

Rồi đột nhiên nàng mở bừng hai mắt choàng tỉnh, Thuấn Âm ngồi dậy nhìn quanh, căn phòng tối hù không có ánh đèn.

Nàng xuống giường đi tới cạnh khung cửa, mở cửa nhìn ra ngoài. Trời tối đen, không ngờ mình lại ngủ lâu đến vậy.

Không thấy bóng dáng Mục Trường Châu, chẳng biết chàng đã đi đâu, lẽ nào vẫn chưa về?

Một lúc sau, Thuấn Âm chợt nghe thấy tiếng vó ngựa từ bên ngoài, âm thanh rất lớn, nàng vội nhìn ra qua khe cửa.

Có binh lính cầm đuốc xông thẳng vào hậu viện, bắt lấy tiểu nhị hỏi gì đó.

Tiểu nhị quỳ lạy, lắc đầu nguầy nguậy.

Đó là binh mã Cam Châu. Thuấn Âm nhận ra ngay lập tức, cũng nhìn thấy khẩu hình của chúng: "Có thấy xe ngựa của Hành quân Tư mã và phu nhân đi ngang không?"

Nàng nhíu mày, tòa thành nhỏ này nằm trên thông lộ chủ yếu, hẳn là vì không có lệnh giới nghiêm nên chúng vẫn có thể tới hỏi dù đã tối muộn, chẳng lẽ chúng đã bị mất dấu đội ngũ trên đường chính, sợ không thể quay về bàn giao?

Binh lính vô cùng cẩn thận, soi đuốc để tiểu nhị dẫn tới tiền viện, có vẻ muốn kiểm tra xem có xe ngựa hay không.

Thuấn Âm không rõ liệu mình có bị nhận ra không, nàng lại giơ tay sờ lên ngực, nghĩ ngợi một lúc, quay về mép giường sửa soạn rồi mở cửa đi ra.

Ở hậu viện nhà nghỉ có cửa sau, cũng may không thắp đèn, nàng lần mò trong bóng đêm, chỉ cần thoát khỏi đây là được.

Bên ngoài cánh cửa là đường mòn nhỏ hẹp, không biết đẫn dến đâu. Nàng vừa đi vừa ngó nhìn xung quanh, chợt từ bên đường có một bàn tay vươn ra kéo lấy nàng.

Thuấn Âm kinh hãi, lập tức sờ tay vào thắt lưng, nhưng hai tay đã bị đè lên tường, bóng dáng cao ráo quen thuộc đập vào mắt.

Nàng sửng sốt, hạ giọng thì thào: "Huynh đi đâu đấy?"

"Vẫn ở quanh đây thôi." Mục Trường Châu cũng nói nhỏ, "Cung vệ đến báo, đối phương đã mất dấu đội ngũ cải trang của chúng ta nên tới đây tra xét, ta bèn quay về đón nàng, không ngờ nàng đã chuồn ra."

Thuấn Âm thở phào, thả lỏng bàn tay đặt bên hông.

Nhưng bàn tay đè trên lưng nàng vẫn chưa chịu buông, mà trái lại Mục Trường Châu còn siết chặt hơn, nhìn nàng chăm chú.

Dẫu không có đèn soi nhưng với cự ly gần trong gang tấc ấy, Thuấn Âm vẫn cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của chàng, chợt thấy chàng đưa tay sờ vào thắt lưng, nàng lập tức ngăn cản, nhưng chàng đã rướn người áp sát không cho nàng nhúc nhích.

Mục Trường Châu thò tay vào eo nàng rồi rút ra, trong tay là thanh đoản kiếm thẳng mỏng. Chàng nhìn lên mặt nàng: "Âm nương còn mang theo cả thứ này?"

Thuấn Âm không trả lời, ngày hôm đó sau khi chàng yêu cầu cùng tới Cam Châu, nàng không nghĩ sẽ đồng hành cùng chàng suốt chặt đường, đâu biết được sẽ gặp chuyện gì, cho nên mới chuẩn bị cả thanh đoản kiếm đó.

Ánh mắt Mục Trường Châu lay động, nhìn nàng từ đầu tới chân: "Nàng giấu nó ở đâu?"

Thuấn Âm đỏ mặt, mím môi không đáp.

Mục Trường Châu bỗng nhìn xuống ngực nàng, khóe môi nhoẻn cong, bảo sao lúc ôm nàng lên ngựa lại không phát hiện.

Nghe đằng xa loáng thoáng vẳng đến tiếng vó ngựa, dường như binh mã đang tiến tới.

Mục Trường Châu nghe thấy, chắc chắn là Hồ Bột nhi cùng tiếp viện, đã đến thời khắc thu lưới rồi.

Thuấn Âm không nghe ra, chỉ thấy ánh mắt chàng rơi lên ngực mình, hô hấp bỗng trở nên dồn dập. Nàng vươn tay toan cướp lại thanh đoản kiếm, nhưng cả người chàng đang đè lên nàng, tay giơ lên lại như chống trước ngực chàng, không cách nào cựa quậy.

Mục Trường Châu cũng không nhúc nhích, cả hai nhìn nhau trong màn đêm nồng, cơ thể như chồng lên nhau.

Một chớp mắt sau, chàng mới lên tiếng: "Biết cách dùng?"

Âm thanh trầm khàn như đâm thủng bầu không khí ngưng đọng xung quanh. Thuấn Âm hít sâu, nói: "Đại ca có dạy một ít, biết được vài chiêu đủ bảo vệ tính mạng."

Bỗng có thứ gì đó được nhét vào tay, nàng cầm lấy, Mục Trường Châu đã trả lại đoản kiếm cho nàng.

Chàng lùi về phía sau, nhưng vẫn nhìn vào mắt nàng: "Sau này khi không có ta mới nghĩ đến chuyện dùng nó, còn lúc có ta, ta sẽ dùng thay nàng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play