Chỉ mới chớp mắt đã mấy tháng trôi qua, mùa thu đến trời cao khí thoảng.
Trong thành Lương Châu thay đổi nhiều, náo nhiệt và tấp nập hơn. Mới sớm tinh mơ đã có những đoàn lạc đà đến từ Tây Vực được các thương nhân mũi cao mắt sâu dắt kéo băng qua đại lộ, đi về hướng Trung Nguyên, để lại âm thanh lục lạc lanh lảnh; lại có các văn nhân tài tử từ Trung Nguyên tới, từng nhóm ba năm người cười nói dạo bước trên phố.
Hồ Bột nhi vừa từ ngoài thành về, khó khăn lách mình tránh đoàn thương buôn ra khỏi thành, vừa vào đến cổng thì bắt gặp Trương Quân Phụng từ trên thành đi xuống, gã không vội đi tiếp, xuống ngựa bắt chuyện: “Bộ thói quen khó bỏ hay sao mà giờ này còn đi tuần tra trên thành nữa?”
Trương Quân Phụng nhìn gã hai mắt: “Huynh có khác gì ta, còn ra ngoài thành kiểm tra doanh trại kỵ binh?”
Hồ Bột nhi hạ thấp giọng: “Ta là bận việc thay cho phủ Quận công, ai bảo vị tân Quận công của chúng ta lại xuất phủ tiếp!”
Theo lệ, phủ Võ Uy Quận công có binh mã trực thuộc, thuộc về quân đội bảo vệ Lương Châu, chỉ là gần đây đều giao cho Hồ Bột nhi thay mặt tuần doanh thao luyện, do đó gã mới phải xuất thành bận bịu đến bây giờ.
Trương Quân Phụng vỡ lẽ: “Hiểu rồi, nếu ngài ấy đã ra phủ thì chắc chắn dẫn phu nhân đi cùng.”
Hồ Bột nhi tới gần hỏi: “Ngươi cũng không biết bọn họ đi đâu à?”
Trương Quân Phụng lắc đầu: “Gần đây bên ngoài xảy ra nhiều chuyện, biết cũng nhiều nhưng không nghe nói họ đi đâu.”
Trong mấy tháng vừa qua, Lương Châu đã tu sửa một ngôi văn miếu cũ nát thành học viện dạy Hán học, không phân biệt Hồ Hán, bất cứ ai có chí khoa cử, có tâm học hỏi đều có thể qua khảo thí mà nhập học.
Việc này do chính phủ Quận công đứng đầu triển khai.
Kế đến, Khả hãn Tây Đột Quyết bị thương tổn nặng nề sau chiến tranh, không còn sức lực để xử lý chính sự, nghe đồn rất có khả năng sẽ thay đổi Khả hãn.
Phía Thổ Phồn cũng có động tĩnh, liên minh giữa Thổ Phồn và Tây Đột Quyết bị đứt đoạn, hai phe hoàn toàn bị ngăn cách bởi Hà Tây ở giữa, đã không còn qua lại. Sau chiến tranh, triều đình cũng thuận lợi đàm phán với cả đôi bên.
Từng việc qua đi, Hà Tây ngày càng yên ổn, song tất thảy đều chưa từng thấy Mục Trường Châu, ngay cả những người thân cận như họ cũng chỉ biết chàng đã xuất phủ sau khi kết thúc chiến trinh, nhưng không rõ rốt cuộc đi làm gì.
Hồ Bột nhi tặc lưỡi hai tiếng, cười trêu: “Nhìn tình hình này ấy hả, từ giờ đôi vợ chồng họ quấn quít đêm ngày, đi đâu cũng có nhau…”
Trương Quân Phụng đột nhiên cắt lời gã, mắt nhìn về phía đại lộ xa xa: “Đợi đã, chẳng phải đó là…”
Hồ Bột nhi cũng nhìn theo, mắt mở to.
Xa xa trên đại lộ người đông tấp nập, có một cỗ xe ngựa đậu ở ven đường, đứng bên cạnh cỗ xe là một bóng lưng cao rộng, một thân áo đen đeo thắt lưng da, chân đi ủng, vô cùng quen thuộc.
Trương Quân Phụng kéo gã một cái, vội vã đi tới.
Cả hai đi gần hết con phố, đến trước mặt, cuối cùng nhìn rõ đối phương, xác định không hề nhận nhầm – cái người mà bọn họ vừa bảo nhau không biết đi đâu thì nay đột ngột xuất hiện.
Mục Trường Châu nghe thấy tiếng quay đầu lại: “Vừa mới về đã gặp các ngươi.”
Hồ Bột nhi tiến lên nói: “Lâu quá rồi không gặp! Quận công bây giờ chỉ lo tiêu dao bên ngoài với phu nhân!”
Mục Trường Châu đánh mắt nhìn cỗ xe bên cạnh, đoạn bước vào trà quán trước mặt: “Có việc gì thì cứ nói ở đây đi.”
Trương Quân Phụng đi vào trước, theo sát hỏi: “Rốt cuộc hai người đã đi đâu vậy?”
Mục Trường Châu ngồi xuống chiếc bàn gần cửa: “Nơi nên đi đều đã đi.”
Sau khi triển khai công cuộc Hán học không lâu, chàng và Thuấn Âm cùng rời khỏi Lương Châu. Đầu tiên là đi về phía bắc, đến gần thảo nguyên Tây Đột Quyết, biết được nội bộ của chúng đang xảy ra lục đục tranh giành quyền lực, cả hai không dừng lại, tiếp tục đi về phía nam hướng đến biên giới Thổ Phồn.
Dọc đường đi bọn họ chỉ hành trang đơn giản, mặc áo lông Thổ Phồn, trông như một cặp vợ chồng thương nhân có chút gia tài, thực chất là nhân lúc xung quanh còn oằn mình trong tổn thất chiến tranh để do thám tình hình binh sự của các vùng lân cận nhằm vào Hà Tây.
Dẫu bọn họ có thể trực tiếp trình tin báo lên triều đình, nhưng ra ngoài cần cẩn trọng, họ vẫn gửi mật thư đến Tần Châu trước rồi để Phong Vô Tật chuyển vào triều đình, kiến nghị triều đình tăng cường phòng thủ tại cửa ải các châu Trung Nguyên gần đó, thậm chí còn chỉ ra cả vị trí cụ thể, về sau có thể phối hợp với phòng vệ Hà Tây để tạo nên tấm bình phong khổng lồ.
Triều đình hành động rất nhanh, từ đó trở đi Hà Tây đã tách biệt được hai đầu nam bắc, hai bên khó liên minh, tạo điều kiện thuận lợi cho việc đàm phán về sau.
Mà những chuyện ấy trước khi được truyền đến Lương Châu thì bọn họ đã biết, thậm chí còn tham gia.
Vốn cả hai dự định ở ngoài lâu hơn, còn muốn đi các châu khác ở Hà Tây xem xét, chẳng ngờ giữa đường gặp chuyện đột ngột, buộc phải lập tức trở về.
Trong trà quán, tiểu nhị mang trà lên, Trương Quân Phụng tiện tay cầm chén trà, nhìn nụ cười treo trên môi chàng – có vẻ tâm trạng rất tốt thì ngạc nhiên nói: “Xem ra dọc đường toàn chuyện tốt nhỉ.”
Nụ cười của Mục Trường Châu càng thêm đậm, không đáp mà hỏi lại: “Gần đây các ngươi có việc gì không?”
Hồ Bột nhi cầm chén trà uống một ngụm, đặt xuống bảo: “Chuyện lớn không có mà chuyện nhỏ một đống, dạo trước ta vừa đưa vợ con từ quê lên, đang chuẩn bị giới thiệu cho hai người gặp mặt, ai dè đến phủ Quận công mấy lần mà không gặp được ai.”
Trương Quân Phụng kinh ngạc: “Huynh nói gì? Huynh đã có vợ con rồi sao?!”
Hồ Bột nhi nghẹn cổ, không phục: “Nói gì thế hả ta đã chừng này tuổi rồi sao lại không có vợ con? Nhớ lúc trước ta mới quen hắn…” Gã nhìn về phía Mục Trường Châu, lập tức đổi giọng, “Mới quen Quận công, chính là cái lúc nhờ ngài ấy viết thư nhà, độ đó mới vừa tân hôn!”
Mục Trường Châu nhìn gã một cái: “Ta cũng lần đầu nghe ngươi nói đấy.”
Hồ Bột nhi đắc ý cười “hì hì” hai tiếng, đột nhiên nhớ ra gì đó, mặt xụ xuống, ghé lại gần chàng thở dài: “Vẫn là quá đáng tiếc! Chỉ làm Quận công quá đáng tiếc!” Gã nhìn xung quanh, nhỏ giọng hơn, “Ta đã kể với mọi người chưa? Ta có một người chú họ lớn hơn ta vài tuổi, ta với y đều là hạng võ biền nên cùng nhập ngũ. Y nhập ngũ sớm, đi U Châu, hiện giờ theo Tiết Độ Sứ U Châu đã làm đến Lang tướng rồi! Ta nhập ngũ muộn, đến Lương Châu, vốn nghĩ gặp ngài là vận may lớn, có thể hơn y, nào ngờ cuối cùng ngài lại không làm Tổng Quản! Chứ không ta đã có thể nở mày nở mặt với người nhà hơn rồi!”
Mục Trường Châu nói: “Có gì phải so đo, giờ ngươi đã là Hiệu úy, tương lai có thể thẳng lên Tướng quân cũng chưa biết chừng.”
Vì công lao đã lập ngày trước mà Hồ Bột nhi được Thánh thượng hạ chiếu, phong làm Chấn Uy Hiệu úy. Nghe nói vậy, gã được đà phấn chấn, mắt sáng lên: “Có lý, ít nhất hiện tại ta cũng không thua kém lang quân Phong gia.”
Trương Quân Phụng không có gì để nói, nhìn Mục Trường Châu một lúc mới lên tiếng: “Thuộc hạ không có gì, chỉ là chuẩn bị tới Cam Châu nhận chức.”
Bây giờ hắn đã được phong làm Đô đốc Cam Châu, xem như tiếp nhận chức vụ của Lệnh Hồ Thác.
Nhắc đến Lệnh Hồ Thác, hắn lại nói: “Thực ra còn có một chuyện nhỏ, nghe nói Lệnh Hồ Thác sắp có hỉ sự, là do Lục thứ sử mấy tháng trước vào đô thành thăm viếng đã mai mối giúp, nhà gái xuất thân từ Đông Đô, mà có thể bản thân hắn cũng có ý liên kết với Trung Nguyên, thế là đồng ý luôn. Ta còn tưởng hắn định làm hòa thượng cả đời không lấy vợ cơ chứ, xem ra có thể là do thù máu ngày trước nên mới không có ý định đó.”
Hồ Bột nhi nghe vậy thì hừ một tiếng, gã đã thành thói quen, mặc dù không còn nhìn Lệnh Hồ Thác với ánh mắt giận dữ nhưng thi thoảng vẫn phải tỏ thái độ.
Mục Trường Châu chỉ nhẹ gật đầu: “Ta biết rồi.”
Vì Lục Điều làm mai nên đương nhiên cũng sớm đã báo cho Thuấn Âm, bọn họ nghe tin khi còn đang trên đường trở về.
Tiểu nhị trong quán lại tới, mang đến một phần điểm tâm được bọc cẩn thận.
Mục Trường Châu gọi ra ngoài cửa, ngay lập tức có một cung vệ vào, trả tiền, lấy điểm tâm và mang ra ngoài.
Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng cảm thấy kỳ lạ, nhìn chàng từ trước đến nay không giống như người sẽ mua những thứ này, sao hôm nay lại mua?
Trương Quân Phụng không nhịn được hỏi: “Vừa nãy Quận công dừng ở ngoài cửa, chẳng lẽ là để mua điểm tâm?”
“Đúng thế,” Mục Trường Châu lại mỉm cười, “Là mua cho phu nhân nhà ta, không mấy khi nàng thích ăn những thứ này.” Nói rồi chàng đứng lên, như thể ngồi ở đây chỉ để đợi gói điểm tâm ấy.
Hồ Bột nhi ngơ ngác, vội hỏi: “Ơ kìa, Quận công đột ngột trở về, chưa gì đã lại đi tiếp rồi sao?”
Mục Trường Châu dừng chân: “Trong thời gian ngắn ta sẽ không đi nữa, sắp tới cũng phải kiên nhẫn ở nhà.”
Trương Quân Phụng nhìn vẻ mặt vui vẻ từ nãy đến giờ của chàng, liếc Hồ Bột nhi một cái, càng cảm thấy kỳ lạ, không biết là có tin tốt gì?
Bỗng ngoài cửa có người bước vào, Mục Trường Châu đưa mắt nhìn sang, lập tức bước đi.
Mọi người quay đầu nhìn theo, không phải Thuấn Âm thì là ai.
Nàng bước vào, nhìn người kia một cái rồi dừng chân trước cửa. Nàng mặc bộ váy dài rộng thùng thình đến ngang ngực, hai tay choàng khăn lụa quấn quanh người, ánh mắt lại nhìn về phía bên cạnh: “Thiếp còn nghĩ sao lại chờ lâu thế, hóa ra là đang ở đây trò chuyện.”
Mục Trường Châu vươn tay đỡ nàng, nhẹ nhàng nói: “Sao không đợi ta trên xe?”
Thuấn Âm giảm thấp giọng: “Đâu cần phải cẩn thận đến thế.”
Mục Trường Châu vừa ôm vừa dìu nàng đi ra ngoài, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cũng không buồn nhiều lời với họ.
Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi nhìn họ đi ra ngoài rồi lại nhìn nhau, vẫn không hiểu gì cả.
Sau một hồi nghĩ ngợi, cuối cùng Trương Quân Phụng bừng tỉnh nhận ra, đột ngột đứng bật dậy: “Lẽ nào…”
Bên ngoài, Thuấn Âm được Mục Trường Châu vừa dìu vừa dắt đi tới cỗ xe, chưa kịp lên tiếng thì trông thấy một nhóm người đi qua, không khỏi nhìn một cái, bước chân dừng lại.
Đoàn người kia cũng lần lượt dừng lại, người cưỡi ngựa đi đầu chính là Lệnh Hồ Thác, hắn mặc nhuyễn giáp, chắp tay ôm quyền với nàng rồi nhìn sang Mục Trường Châu bên cạnh, vẫn như mọi khi, không nói gì thêm.
Thuấn Âm trông hắn khách khí như vậy, như thể đã buông bỏ toàn bộ chuyện cũ trong quá khứ, nàng hơi nhún người đáp lễ: “Nghe nói Quan sát sứ sắp có hỷ sự, tân nương cũng là người Trung Nguyên, hẳn là một vị mỹ nhân.”
Lệnh Hồ Toàn nghiêm nghị đáp: “Phu nhân quá khen, nếu nàng ấy có một nửa dũng cảm như phu nhân, ta ắt sẽ hài lòng.”
Một bàn tay vòng quanh eo, Thuấn Âm khẽ ngạc nhiên, liếc Mục Trường Châu bên cạnh, thấy chàng nhìn Lệnh Hồ Thác chằm chằm thì bỗng mỉm cười.
“Đi thôi.” Chàng dùng tay đỡ nàng lên xe.
Thuấn Âm vừa vào xe, chàng ngay lập tức ngồi vào bên trong. Ở bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa, Lệnh Hồ Thác đã dẫn người rời đi.
Đội vệ binh dẫn đường, xe nhanh chóng lăn bánh, Thuấn Âm nhìn chàng: “Chàng làm gì thế, ngay cả việc này mà cũng phải tỏ thái độ?”
Mục Trường Châu nhìn nàng: “Để không khiến hắn thất vọng thôi, trên đời này nàng chỉ có duy nhất, làm sao có thể so sánh.”
Thuấn Âm toan cười nhưng lại nhịn, nhìn chàng: “Dạo này chàng nói lời dễ nghe hơn rồi đấy.”
Mục Trường Châu cúi đầu nhìn nàng, một tay đặt lên bụng nàng, cười bảo: “Đó là đương nhiên, nay đã có thêm một người để lắng nghe rồi.”
Nàng mặc áo dài rộng, dải lụa choàng cũng luôn rũ trước bụng, dễ bề che đi chiếc bụng nhỏ nên không ai nhận ra rằng nơi đó đã hơi nhô lên.
Nàng đã mang thai được vài tháng.
Ban đầu không có dấu hiệu rõ rệt, thậm chí bọn họ còn đi một quãng đường dài từ bắc vào nam, xuyên qua những dãy núi um tùm ở biên giới Hà Tây nhiều ngày.
Thoạt tiên Thuấn Âm cảm thấy mệt mỏi không rõ lý do, ăn uống không ngon, tinh thần sa sút, tưởng chỉ là mệt nhọc nên không biểu lộ.
Sau đó lại có triệu chứng buồn nôn. Mục Trường Châu ngay lập tức đưa nàng đến thị trấn gần nhất, mời một đại phu đến khám, khi ấy mới biết nguyên nhân.
Nàng đã mang thai, chỉ là phản ứng đến muộn.
Tối ngày hôm đó Mục Trường Châu gần như không ngủ. Tại quán trọ nơi lưu trú, chàng bình tĩnh dặn dò vệ binh sắp xếp trở về ngay lập tức, sau đó đến ngoài cửa phòng, dừng chân một lúc rất lâu mà không thể nói rõ được tâm trạng.
Cho đến khi Thuấn Âm mở cửa, nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế, lần này cũng chưa phải lúc à?”
Mục Trường Châu dừng lại, nhìn bóng dáng nàng đứng ở cửa, trên môi dần nhoẻn cười, bước nhanh đến ôm chầm lấy nàng, đưa vào phòng, thì thầm bên tai nàng: “Rất đúng lúc.”
Chiến sự vừa ổn định, đứa trẻ đã đến, quả thực không thể đúng lúc hơn.
Ngày hôm sau bọn họ khởi hành trở về, nhưng Mục Trường Châu vô cùng cẩn thận, đi rất chậm.
Khi trở lại Lương Châu thì đã là cuối thu, Thuấn Âm cũng đã lộ bụng…
Trong phủ Quận công bận rộn không kể xiết, vừa đón Quận công và phu nhân về, lão ngự y kia lại được mời vào chính phòng, như thường lệ dùng kim bạc châm vào tai trái của Thuấn Âm, bắt mạch cho nàng.
Thuấn Âm ngồi trên ghế bên ngoài màn, Mục Trường Châu đứng bên cạnh, từ khi xuống xe vào phủ đến giờ, chàng không rời khỏi nàng nửa bước.
Lão ngự y đã nhận được lệnh, giọng rất thấp, cố ý không làm ồn: “Tai trái của phu nhân không bệnh, cũng không bị thương nặng, vốn ở tự thân, chỉ cần điều dưỡng là được, không cần châm cứu thường xuyên, vì sao hôm nay vừa về đã vội vàng…” Nói chưa xong, ông lại nghe mạch, bấy giờ nhận thấy phu nhân mặc đồ rộng, cười nói, “Thì ra là vậy, phu nhân yên tâm, mạch rất mạnh, cơ thể cũng không có vấn đề, phủ Quận công có thể yên tâm chờ đón đại hỷ sắp tới.”
Thuấn Âm cám ơn, nhìn sang bên cạnh như muốn hỏi, bây giờ đã yên tâm chưa?
Mục Trường Châu gật đầu.
Lão ngự y rút kim bạc, cáo từ ra về.
Thắng Vũ chờ ở bên ngoài ngay lập tức mang nước nóng vào, mặt mày tươi rói, chỉ huy các a hoàn chuẩn bị nước canh bổ dưỡng cho phu nhân.
Những món điểm tâm mua về được đặt trên bàn, Thuấn Âm cắn một miếng, mềm mịn chua ngọt, một tay cầm tập sách, suy nghĩ: “Có lẽ vẫn nên ghi chép lại tình hình quân sự lần này, vẽ thêm bản đồ phòng thủ rồi giao cho triều đình và Hà Tây lưu lại một phần.”
Mục Trường Châu cầm khăn tay, rút lấy quyển tập trong tay nàng: “Để ta ghi giúp nàng, trước tiên cứ nghỉ ngơi đi đã.”
Thuấn Âm nhìn chàng: “Trên đường đi còn nghỉ chưa đủ à?”
Vừa dứt lời, mu bàn tay ấm lên, Mục Trường Châu đã cầm khăn lau cho nàng, chậm rãi vén ống tay áo, lau lên cánh tay nàng.
Trên đường về đều là chàng lau tay lau mặt cho nàng. Thuấn Âm liếc ra ngoài cửa, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Đã về phủ rồi.”
Mục Trường Châu nhìn ra cửa, đứng dậy đi qua, vắt khăn tay vào trong chậu đồng rồi đồng thời đóng cửa lại, trở về bên ghế, dùng khăn lau cổ nàng: “Trước đây là nàng lau cho ta, giờ ta cũng nên lau cho nàng.”
Cổ Thuấn Âm ấm lên, lời chàng nói cũng khiến mặt nàng nóng bừng. Tay chàng không dừng lại, lau cẩn thận từng chút một, từ sau cổ, tiếp tục xuống dưới, luồn vào cổ áo nàng.
Cảm giác nóng ran chạy dọc khắp người, khăn tay đã chạm vào ngực. Nàng thở gấp dựa về phía sau, một tay đè tay chàng qua lớp áo, ngước nhìn chàng như muốn trách móc.
Mục Trường Châu rút tay ra, từ từ tiếp tục lau, môi áp vào bên tai phải nàng, thì thầm: “Không sao, ta vẫn có thể phục vụ nàng như vậy.”
Thuấn Âm ngay lập tức cảm thấy bên tai ong ong, thì thầm: “Ra là chàng cố tình…” Nàng xoay người lại, cố ý đưa lưng về phía chàng, lại đi nắm tay chàng.
Mục Trường Châu nhịn cười: “Từ giờ không thể tùy tiện nói những lời này được, nay đã có thêm một người để nghe, nếu muốn nói, chỉ có thể đổi bên tai kia.” Chàng kéo chặt khăn tay trong áo, ôm nàng vào lòng, áp vào tai trái nàng thì thầm một câu, “Như vậy có được không?”
Mục Trường Châu rõ là cố ý, cốt chỉ để nàng bớt nghĩ ngợi những chuyện khác, bàn tay cầm khăn khẽ di chuyển: “Ta nói gì đâu, rõ ràng là không nói gì…” Chợt chàng dừng lại, ngẩn ngơ nhìn mặt nàng, lại nhìn vào tai trái của nàng.
Dường như không dám tin, chàng lại áp vào tai trái của nàng, cố ý gọi nhỏ: “Âm nương?”
Âm thanh trầm thấp lướt qua, hơi thở vờn quanh bên tai, Thuấn Âm đặt tay lên tai trái, đối diện với ánh mắt chàng, từ từ nở nụ cười.
Mục Trường Châu lập tức ôm chặt nàng, con tim trong lồng ngực đập mạnh liên hồi, dán môi lên tai trái nàng thật lâu, đoạn khẽ bật cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT