[Zhihu] Lớp học PUA nam chính. (04/05)
Tác giả: Nhan Tự Nhĩ - 颜自迩.
*** 

8.

Đầu xuân, tôi vội vàng tìm nhà đầu tư, tình cờ gặp mẹ của Lâm Việt trong bữa tiệc tại nhà anh.

"Đây là Đường tiểu thư phải không? Bác vẫn thường nghe Lâm Việt nhắc đến cháu, muốn gặp cháu mà chưa có dịp." Bà Lâm ôn hòa nhìn tôi nói.

Tôi cũng nhẹ nhàng trả lời: "Là lỗi của cháu. Lẽ ra tuần trước cháu nên đến thăm bác, nhưng tạm thời có việc không dứt ra được."

"Cô ấy được trao giải thanh niên xuất của thành phố, phải đi dự họp." Lâm Việt đứng một bên giới thiệu với mẹ anh.

Mắt bà Lâm mở to: "A Việt, con tìm được cô gái xuất sắc thế này ở đâu vậy? Giỏi quá, nhìn bề ngoài trông vẫn còn trẻ mà."

"Cháu là bạn cùng phòng của Lâm Tĩnh, lúc đầu là anh Lâm bắt chuyện với cháu, nói vì cháu trông rất giống một người bạn cũ của anh ấy, khiến anh ấy có cảm giác thân thiết." Nói xong, tôi nhìn sang Lâm Việt.

Lâm Việt vội vàng ho khan hai tiếng, nháy mắt với mẹ.

Bà Lâm cười to: "À, cháu đang nói Từ San San sao. Trước đây San San là hàng xóm của nhà bác, con bé đó à, tính cách quá khác thường, tự kiêu, không ổn trọng bằng cháu. Hai đứa có gương mặt giống nhau, nhưng phụ nữ ấy mà, chung quy vẫn phải dựa vào khí chất."

Ấy.

Tôi nhớ trong nguyên tác, lần nào bà Lâm gặp tôi cũng là dáng vẻ cao cao tại thượng, còn trả tiền bắt tôi rời xa con trai bà, trong lòng bỗng thấy buồn cười.

Từ San San mới là con dâu hoàn hảo trong mắt bà Lâm, còn tôi chỉ là hàng giả, khiến bà cảm thấy hạ thấp giá trị bản thân.

Thời gian đầu bà tìm đủ mọi cách để đuổi tôi đi, sau đó không đuổi được liền bắt đầu chê trách tôi, nào là chê tôi bỏ quá nhiều muối vào thức ăn, không tốt cho sức khỏe; nào là tôi cho đủ loại tinh dầu thiên nhiên vào giặt quần áo cho Lâm Việt, khiến anh bị dị ứng.

Tóm lại, tôi là mẹ nhỏ của Lâm Việt, còn bà là mẹ ruột.

Mẹ ruột cảm thấy mẹ nhỏ hầu hạ không tốt, chỉ hận không thể tự làm.

Mỗi lần về nhà lớn tôi như người ăn kẻ ở, một gia đình giàu có như vậy, tôi ăn hai quả mận mà còn phải nhìn ánh mắt của bà Lâm.

Thay vì nói là soi mói, đúng ra phải nói đó là PUA, họ điên cuồng hạ thấp tôn nghiêm của bạn xuống, khiến bạn càng tự ti hơn.

Giờ phút này bà Lâm lại thân thiết kéo tay tôi, dắt tôi sang một bên, hóa ra bà gấp gáp tới tìm tôi như vậy là vì Lâm Việt đã giới thiệu công nghệ đen sinh học với bà.

Bà đã hơn 50 tuổi rồi, vấn đề chống lão hóa càng trở nên cấp bách.

"Bọn cháu chủ yếu giao dịch với những khách hàng trẻ có thu nhập cao..." Vì người trẻ mới không dễ chết.

"Nhưng cháu là bạn tốt của Lâm Việt, nếu bác có nhu cầu thì cháu sẽ tận lực đáp ứng." Tiền dâng tới cửa đương nhiên là phải lấy thôi.

"Chỉ là cháu không thể đảm bảo hiệu quả sẽ tốt, bảo dưỡng hàng ngày cũng không thể thay thế bệnh viện được."

Trong đầu tôi đã có đầy đủ cách kế hoạch.

Mẹ Lâm nhiệt tình nói: "Không sao đâu, bác muốn thử."

Tôi có thể nói gì đây? Đương nhiên là nước mắt lưng tròng ký hợp đồng thôi, vì tuổi của bà đã quá lớn nên tăng giá gấp đôi, một năm 400 vạn.

Quên không nói, trong nguyên tác, Đường Tâm Nhu không chỉ phục vụ Lâm Việt mà còn phải chăm sóc mẹ anh, làm đồ ăn ngon, mỗi lần tới thăm còn mua mỹ phẩm cho bà.

Còn đãi ngộ cô ấy nhận được là không được lên lầu hai.

Ở nhà lớn có phòng trống cho Từ San San, Đường Tâm Nhu không thể ở lại dù chỉ một đêm.

Vào Tết âm lịch đầu tiên họ ở bên nhau, Đường Tâm Nhu bận rộn trong bếp đến tận nửa đêm, cuối cùng bà Lâm nói Lâm Việt uống say đã ngủ thiếp đi rồi, bảo cô ấy dọn dẹp xong thì về.

Một mình cô ấy bước đi trong tiếng chuông giao thừa trên nền tuyết trắng.

Đêm đó mẹ Lâm mời tôi ở lại, tôi đi theo bà lên lầu, nhìn lầu hai trong truyền thuyết.

"Thế nào, căn phòng này bác cố ý chuẩn bị cho cháu đấy."

Tôi cẩn thận nhìn ngắm, cho đến khi vị phu nhân này trở nên lo lắng: ".... Thôi bác ạ, cháu phải về."

Tôi cực kỳ thất vọng xách túi rời đi.

Mặt bà tái nhợt ngay lập tức.

Tôi không hài lòng với căn phòng mà bà thu xếp, cảm thấy nó không xứng với tôi.

Mà tôi sẽ không bao giờ nói cho bà biết tôi thấy không hài lòng chỗ nào.

Phải để bà lo lắng suy đoán, giống như trong nguyên tác, Đường Tâm Nhu đã đoán tâm tư của bà vậy.

9.

Một thời gian sau, mẹ Lâm lại tới tìm tôi.

Tôi nói với trợ lý: "Nói tôi đang họp, đưa bà ấy đến phòng khách chờ đi."

"Vâng thưa Đường tổng."

Tôi cũng không có ý gì xấu, chỉ là không muốn như một con chó được gọi là tăm tắp chạy qua, trong nguyên tác, nhắc đến bà Lâm đều là cốt truyện máu chó.

Tôi nỗ lực phấn đấu như vậy là để hy vọng khi họ đến tìm tôi, ít nhất sẽ phải qua bảo vệ và thư ký.

Ngay cả khi bà đưa cho tôi 10 triệu ép tôi rời xa con trai bà, tôi cũng phải đứng bên cạnh luật sư, như vậy hình ảnh sẽ đẹp hơn, phù hợp với phong cách thẩm mỹ của tôi hơn.

Tôi nghịch điện thoại một lúc mới ra ngoài: "Chào bác, cháu vừa họp xong."

Mẹ Lâm mang theo một hộp canh: "Nghe nói cháu hay bị đau bụng, bác hầm cho cháu một ít canh tổ yến bổ khí dưỡng máu này."

"Khách sáo vậy, có chuyện gì sao bác?"

"A Việt cãi nhau với Tĩnh Tĩnh." Bà than ngắn thở dài, "Tĩnh Tĩnh một lòng muốn vào giới giải trí, muốn làm mình tinh, còn A Việt lại muốn con bé đi du học."

"Vâng, chuyện này cháu biết."

Không chỉ biết rõ mà ngay từ đầu, tôi chính là người đề nghị Lâm Việt đưa Lâm Tĩnh đi du học, sau này cũng góp phần châm ngòi.

"A Việt cũng thật là, sao cứ phải bắt ép con bé làm gì, làm minh tinh có gì không tốt đâu."

"Giới giải trí quan hệ nam nữ khá hỗn loạn ạ."

Mẹ Lâm đổi lời: "Tĩnh Tĩnh cãi nhau với anh anh rất nhiều lần, A Việt đều không chịu nhường con bé. Hôm nay con bé phải bay sang Mỹ, kết quả lại trốn đi mất rồi! Bây giờ vẫn chưa liên lạc được. Cháu là bạn cùng phòng của nó, có biết nó chạy đi đâu không?"

Tôi xoay bút: "Bác yên tâm, cháu sẽ thử liên lạc với cậu ấy."

Tôi hỏi những người bạn cùng phòng cũ xem bây giờ Lâm Tĩnh đang ở đâu.

Trong nguyên tác, họ thường xuyên cùng Lâm Tĩnh nhắm vào tôi, bởi vì tôi quyến rũ anh trai người ta, không biết xấu hổ đi làm tình nhân.

Sau khi tôi xuyên tới đây, tình huống đã tốt hơn nhiều: Tôi mở công ty với giáo sư Từ, quả nhiên năm nay Từ Tri Thu đã được thăng lên làm giáo sư, mà sau khi tốt nghiệp, họ cũng không tìm được việc làm.

Tôi chọn hai người có điều kiện gia đình bình thường, trở thành bà chủ của họ.

Bây giờ họ đều gọi tôi là Đường tổng.

Tôi liên lạc với họ, họ nhanh chính báo cho tôi biết vị trí của Lâm Tĩnh, tôi lái xe đến đó, Lâm Tĩnh đang khóc trong khách sạn: "Đừng tưởng tôi không biết, đều là do tiện nhân cậu xúi giục anh trai tôi!"

"Tôi chỉ thuận miệng nói một câu thôi, ai biết anh ấy lại để trong lòng?" Tôi vô tội nói.

"Chỉ vì chúng ra cùng phòng ký túc xá nên bây giờ anh ấy cứ so sánh tôi với cậu!" Lâm Tĩnh lau nước mắt, lớp trang điểm đậm cũng bay hết.

"So cái gì mà so? Cậu như thế nào mà lại so sánh với tôi? Năm cuối cậu đang giao du với đàn ông bên ngoài, tôi đã là nhà tư bản tung hoành khắp nơi rồi, đùa sao."

Tôi dựa lưng vào ghế sô pha, vắt chéo chân, điên cuồng PUA cô ấy, "Bây giờ cậu nghĩ như thế nào, quyết tâm muốn vào giới giải trí sao?"

"Tôi sẽ không đi du học đâu! Học có ích lợi gì! Chính cậu cũng bỏ học mà!"

Tôi tự rót trà cho mình: "Tôi có bằng tốt nghiệp rồi, hơn nữa còn được phát biểu trong buổi lễ tốt nghiệp dành cho sinh viên ưu tú."

"Tóm lại là tôi muốn đóng phim!" Lâm Tĩnh nói chắc như đinh đóng cột khiến tôi không biết nói gì.

Cô ấy khiến tôi tin vào số mệnh.

Có lẽ Lâm Tĩnh đã được định sẵn sẽ làm ảnh hậu rồi.

Tôi đảo mắt: "Vậy cậu không muốn trở về sao? Ở bên ngoài làm lụng vất vả?"

"Tôi sắp tham gia một bộ phim ngắn, người đại diện của Hoa Hối đã liên lạc với tôi."

Tôi giễu cợt: "Hoa Hối đã có chị đại rồi, cậu vào đó, thứ nhất không có tài nguyên, hai không có bối cảnh, hơn nữa diện mạo khí chất của cậu cũng tương tự với chị đại của Hoa Hối, làm sao người ta có thể nâng cậu lên? Cậu chưa từng trải đời, hơn nữa ở Hoa Hối có rất nhiều tiệc rượu, cậu có dám quyết tâm ngủ với mấy ông chủ ở đó không?"

Lâm Tĩnh bị tôi nói cho im.

Cô tiểu thư này ấy à, mặc dù ở trường làm điều sằng bậy, ỷ vào nhà họ Lâm mà hếch mặt lên trời, nhưng nếu không có anh trai thì cũng chẳng là cái thá gì, chỉ là một cô bé chưa có kinh nghiệm xã hội thôi.

Tôi tính toán: "Tôi sẽ về nói với anh cậu về việc thành lập công ty cho cậu."

"Anh ấy sẽ đồng ý chứ?"

"Anh ấy không đồng ý thì để tôi." Tôi hừ lạnh một tiếng, rời đi trong ánh mắt kinh sợ của Lâm Tĩnh.

Về phía Lâm Việt, tôi đổi cách nói khác: "Cậu ấy quyết tâm muốn vào giới giải trí."

"Giới đó rất hỗn loạn." Lâm Việt điên cuồng hút thuốc.

"Hay là vậy, em sẽ lập công ty rồi tìm người đại diện dẫn dắt cậu ấy. Để cậu ấy đi theo người khác kiếm ăn, không bằng chúng ta đi theo, quan sát, bảo vệ cậu ấy."

Lâm Việt nhìn tôi bằng ánh mắt cảm kích: "Em làm đi, tôi sẽ bỏ tiền."

"Số tiền đó đáng là bao chứ, anh bước chân vào giới giải trí sẽ bị mọi người cười chết, để em làm, em cũng có hứng thú với việc này."

Tư bản cũng có thứ mà họ khinh thường, tư bản lớn sẽ không để tâm tới giới giải trí.

Tôi không quan tâm tới thanh danh của Lâm Việt, chỉ là không muốn anh can thiệp vào, vì tôi muốn nắm Lâm Tĩnh trong tay mình.

Cuối cùng, nhờ có tôi đứng giữa hòa giải, tôi đã thành công đưa Lâm Tĩnh trở về nhà họ Lâm.

Mẹ Lâm nước mắt lưng tròng nói: "Tâm Nhu, cháu tốt quá, cháu rất giỏi... Cảm ơn cháu." Bà ôm Lâm Tĩnh cùng cúi đầu với tôi.

"Dù sao Tâm Nhu cũng thu diện mớ rắc rối em gây ra, sau này đừng bắt nạt cô ấy nữa." Lâm Việt trừng mắt với em gái.

Lâm Tĩnh đương nhiên sẽ không bắt nạt tôi được nữa.

Bởi vì tôi đã thành lập công ty và ký hợp đồng với cô ấy, trở thành bà chủ.

Tôi ngầm chỉ đạo với người đại diện: "Cứ dẫn dắt cậu ấy, không cần quá lo lắng, đây là phú nhị đại, gia đình chỉ mong cậu ấy sớm gả chồng thôi."

Nhưng Lâm Tĩnh cũng giỏi thật, tôi đã làm tới thế mà sang năm thứ hai, cô ấy đã có hai bộ phim hot rồi.

Tôi cũng thừa nhận, dù sao tôi với cô ấy chia 8:2, tiền đều vào túi của tôi.

Tôi ghét Lâm Tĩnh, nhưng tôi không thể khó chịu với tiền, như thế là trái đạo đức.

Vì thế tôi để người đại diện nhận việc cho cô ấy, cho cô ấy tham gia chương trình, đóng phim liên tục, mỗi tháng kiếm về 800 vạn.

Tôi lại dùng tên tuổi của Lâm Tĩnh huy động 480 triệu nhân dân tệ, tuyển một nhóm các em trai trẻ tuổi vào công ty bồi dưỡng.

Sau đó, tôi hình thành một thói quen tốt là mỗi khi áp lực lại chạy đến công ty giải trí.

Nhìn một đám thanh niên tranh nhau gọi mình là chị, còn ngầm ám chỉ muốn chơi quy tắc ngầm với tôi, tâm trạng tôi lập tức trở nên tốt hơn, đúng là tuổi trẻ ~.

Cảm ơn Lâm Tĩnh.

10.

Ngay khi sự nghiệp của tôi đang trên đà phát triển, một ngày nọ, Lâm Việt gọi điện rủ tôi đi du lịch.

Công ty của anh mỗi năm đều có chi phí tổ chức đi du lịch chung, mấy năm nay hai chúng tôi khá thân nhau, anh luôn rủ tôi đi cùng.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên, tôi không nghi ngờ gì hết, thu dọn đồ đạc rồi đi tới đó.

Thật ra tôi không ghét Lâm Việt, dù gì anh cũng là khách hàng đầu tiên của tôi, không những đưa tôi tiền mà còn rủ cả nhà, rủ cả bạn bè cùng đưa tiền cho tôi, anh không còn là trai đểu nữa mà Bồ Tát trong núi Phổ Đà còn không linh nghiệm bằng anh.

Mùng một Tết tôi sẽ tới nhà thăm anh, sau đó cùng vào chùa dâng hương.

Một nguyên nhân rất lớn khác khiến quan hệ giữa anh và tôi tốt lên là vì giữa chúng tôi không có khúc mắc tình cảm, chỉ là những người bạn bình thường trong lĩnh vực làm ăn.

Lúc rảnh thì cùng nhau tâm sự, uống trà, trao đổi thông tin, xem gần đây có thể đầu tư cái gì, kiếm tiền từ đâu.

Đó là cuộc sống của những người làm ông bà chủ như chúng tôi.

Cho nên tôi cũng không có yêu cầu cao với Lâm Việt, chỉ cần đừng bắt tôi giặt giũ nấu cơm, sau đó làm thế thân mang thai sinh non gì đó, tôi có thể hòa bình tiếp xúc với anh.

Nhưng trời đất khó lường.

Lúc tôi lái xe đến khách sạn anh đặt, phát hiện bãi cỏ đã trải đầy hoa hồng.

Không phải là một bó hoa đơn giản mà là bó hoa được tạo kiểu đắt tiền, một bó hoa hồng khổng lồ cao hơn 30 mét, tạo nên khung cảnh vô cùng mộng mơ.

Anh đứng bên dưới ôm bó hoa hồng ngọc trai.

Sau đó, những người bạn chung của chúng tôi, mẹ Lâm, Lâm Tĩnh, nhân viên công ty anh, ai cũng mặc quần áo đẹp đến tham dự, mọi người nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi.

Các bạn à, tôi tưởng sẽ đi biển nên chỉ đi một đôi dép lào, cũng không sơn móng tay luôn.

Lâm Việt đã trang điểm tỉ mỉ, cố ý làm tóc và mặc quần áo đẹp ôm bó hoa đi tới trước mặt tôi:

"Tâm Nhu, trước đây anh không biết cách nói chuyện với con gái, cũng không biết gì về tình yêu, em là cô gái đầu tiên sẵn sàng kiên nhẫn dạy anh. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng có thể nói nhiều với một cô gái như vậy, ở bên em, anh luôn rất hạnh phúc. Bây giờ anh muốn kéo dài hạnh phúc này, gả cho anh nhé, được không em?"

Nói xong, anh quỳ một gối xuống, lấy nhẫn kim cương ra.

Tôi hoang mang.

Trong bầu không khí đó, tất cả mọi người ồn ào, máy ảnh chĩa về phía tôi.

Nhưng điều duy nhất tôi biết là con mẹ nó, tôi không muốn kết hôn, dù muốn cũng sẽ không kết hôn với Lâm Việt.

Thế là tôi nắm lấy tay anh, lắc điên cuồng:

"Cảm ơn cảm ơn! Cảm ơn Lâm tổng đã cho em vinh dự này! Trước đây chúng ta chỉ là đối tác, bây giờ anh lại muốn trở thành đối tác nhân sinh với em, chuyện này quá bất ngờ, giờ đầu óc em choáng váng, nói năng không mạch lạc. Vụ này lớn quá! Anh đột nhiên tập kích làm em không chuẩn bị gì hết trơn. Nào, tới đây tới đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện trước ha... Ôi thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người mau vào trong ăn cơm đi, đồ ăn đã dọn ra chưa?"

Sắc mặt Lâm Việt rõ ràng khó coi, những người khác cũng hiểu màn cầu hôn không được thuận lợi. Nhưng dù sao tôi cũng cho anh bậc thang đi xuống rồi, cũng không nói thẳng ra, bọn họ nên ăn thì ăn nên uống thì uống, cả đám vui vẻ đi vào trong khách sạn.

Lâm Việt khó khăn không thể đối mặt với tôi, giả vờ như mình vẫn là chú rể, nghiêm túc đi qua chiêu đãi khách.

Tống Minh đi tới, nhìn có vẻ như muốn quở trách tôi.

Tôi giành trước một bước, làm mặt lạnh: "Lâm Việt có ý gì vậy, hôm nay anh ấy không giữ thể diện cho tôi gì hết."

Tống Minh ngẩn ra: "Hả? Sao lại cậu ấy lại không nể mặt cô?"

"Anh ấy không báo cho tôi biết về màn cầu hôn, ngay cả nhiếp ảnh gia cỏn ăn mặc lịch sự hơn tôi, tôi đứng trong khung cảnh này không hợp chút nào, nếu tôi đăng lên mạng, có khi người ta còn tưởng tôi photoshop ghét mình vào, nói tôi giả bộ đấy."

"Chỉ vì chuyện này sao?" Tống Minh hết nói nổi, "Vì cầu hôn cô mà cậu ấy chuẩn bị gần một tháng, chạy trước chạy sau hết hơn 300 vạn, cố ý bảo bọn tôi đừng để lộ!"

"Tôi không phải bạn gái của anh ấy, anh ấy cầu hôn tôi làm gì?" Tôi lạnh lùng.

"Còn không phải vì công ty giải trí gì đó của cô có nhiều chó con quá, khiến cậu ấy sốt ruột sao?"

"Anh ấy sốt ruột thì chuẩn bị màn cầu hôn long trọng? Anh ấy không nghĩ tới việc sẽ bị từ chối à? Làm việc không cẩn thận, lên kế hoạch qua quýt! Tôi cứ tưởng anh ấy là người cẩn trọng, không ngờ..." Tôi lắc đầu, "Quá xúc động, quá lỗ mãng."

Tống Minh thấy tôi còn trách ngược lại Lâm Việt thì hoàn toàn không theo kịp logic của tôi.

Một lúc lâu sau, ánh mắt anh ta nghệt ra, kêu một tiếng, tiếp tục lặp lại như chị dâu Tường Lâm: "Cô từ chối cậu ấy trước mặt mọi người sẽ khiến cậu ấy mất mặt!"

Con người tôi có một chỗ tốt là chưa bao giờ để mình bị thiệt:

"Đấy không là lỗi của tôi mà hoàn toàn là vấn đề của anh ấy. Thứ nhất, anh ấy chỉ cần hỏi tôi, tôi từ chối, anh ấy cũng chỉ buồn chứ không đến mức mất mặt. Thứ hai, anh ấy chưa lên kế hoạch bị từ chối thì phải cứu vãn như thế nào, mất mặt là do anh ấy tự làm tự chịu."

"Nhưng anh ấy dám làm như vậy, chứng tỏ anh ấy dám chắc tôi sẽ đồng ý, chắc trong lòng anh ấy nghĩ chỉ cần mở miệng là tôi sẽ đồng ý đúng không, anh ấy coi tôi là gì, hả? Có phải anh ấy coi thường tôi, coi tôi là món đồ chơi không?"

Tống Minh thấy tôi càng nói càng giận thì vội vàng an ủi:

"Đương nhiên không phải thế! Sao lại như thế được! Cô hiểu lầm rồi, cậu ấy thật sự thích cô nên mới làm vậy thôi."

"Vậy thì EQ quá thấp." Tôi không thèm nghe giải thích, hôm nay cho dù ông trời có tới, lỗi cũng là của Lâm Việt, tôi đã cho anh đủ mặt mũi rồi.

Thấy tôi ngoan cố như vậy, Tống Minh đã hoàn toàn bị tôi tẩy não: "Cậu ấy EQ thấp, cô cũng bao dung cậu ấy chút đi.... Hai người đã biết nhau lâu rồi, cậu ấy đối với cô thế nào chúng tôi đều biết, cô nhanh chóng xác định với cậu ấy đi."

"Chuyện của bọn tôi mà anh có vẻ biết rõ hơn tôi nữa nhỉ? Nếu thấy không nỡ vậy anh kết hôn với anh ấy đi, dù sao cảnh hôn lễ cũng được dựng sẵn ở đây rồi, vest thì để tôi đặt cho anh."

Tống Minh muốn khóc: "Tâm Nhu, tôi không phải gay! Tôi với cậu ấy là anh em trong sáng thuần khiết, sao cô có thể nghĩ tôi như vậy được!"

Tôi mắng Tống Minh máu chó phun đầy đầu, đúng lúc Lâm Việt đi tới tìm tôi, Tống Minh như nhìn thấy cứu tinh chạy biến, còn chú ý không nhìn Lâm Việt để tránh bị nghĩ là gay.

Tôi còn đang nổi nóng, chưa mắng sướng nên bảo Lâm Việt đi theo tôi vào phòng họp, tiếp tục mắng anh: "Hôm nay anh có ý gì?"

"Tôi còn có ý gì được, hử?" Lâm Việt ngồi xuống ghế, lấy thuốc ra, sau khi hoàn hồn lại không dám hút, chỉ kẹp ở đầu ngón tay thưởng thức: "Chúng ta biết nhau lâu như vậy, em không nên cho tôi một cái hứa hẹn sao?"

"Hứa hẹn cái gì? Chúng ta còn chưa yêu nhau, tại sao lại trực tiếp đi đến bước kết hôn rồi?"

"Chưa từng yêu nhau, à..." Ngón tay kẹp thuốc của Lâm Việt khẽ run, "Vậy những năm qua chúng ta tính là gì? Tôi nấu cơm cho em, em muốn đi đâu tôi lái xe đưa đón, đi chơi cùng em, ba em nằm viện 19 năm tới lúc phẫu thuật em ở nước ngoài không về kịp, tôi ở bệnh viện chăm sóc ba em không biết ngày đêm!"

"Vậy chẳng lẽ tôi chưa làm gì cho anh sao?" Tôi hỏi lại, "Tôi mua Halley cho anh, đồng hồ, tây trang, giày của anh không phải tôi mua thì cũng là tôi chọn, tôi đi đâu cũng mang quà về cho anh, anh nói anh muốn uống trà sữa, tôi đặt mấy trăm ly giao đến cho nhân viên công ty anh từ trên xuống dưới ai cũng có, anh còn muốn cái gì, chẳng lẽ tôi phải cưới anh sao? Tôi chưa đủ săn sóc à?"

Cảm xúc của Lâm Việt đã hoàn hoãn hơn, nhưng vẫn rất thất vọng: "Em nghe thử xem, em nói tôi có khác gì trai đểu không. Là em đang PUA tôi, coi tôi là lốp dự phòng."

"Tôi PUA anh? Coi anh là lốp dự phòng á?" Tôi khoanh tay, "Lâm Việt, tôi coi anh là bạn tốt! Con người của tôi rất hào phóng, nguyện làm mọi thứ vì bạn bè!"

Lâm Việt quay đầu đi: "Giữa nam với nữ vốn không có tình bạn khác giới."

"Được lắm! Hóa ra tôi coi anh là bạn, anh lại muốn ngủ với tôi?!" Tôi cầm đôi dép lèo ném về phía bộ vest được đặt may riêng của anh.

Ba Lâm mất sớm, Lâm Việt phải làm chủ gia đình từ nhỏ, mẹ anh lại chiều con nên đời này anh chưa từng bị ai đánh.

Bị tôi lấy dép lê đánh như vậy, anh hoang mang, vô thức co người lại.

Tôi lập tức cầm chiếc dép còn lại trong tay, nổi giận đùng đùng đi lại trên sàn gỗ:

"Được, nếu anh đã nói thế, để tôi nếu cho anh biết, tại sao nhiều năm rồi tôi vẫn chỉ coi anh là bạn, không có bất kỳ suy nghĩ nào với anh —— Anh còn nhớ trước đây chúng ta quen nhau như thế nào không?"

"Em là bạn của Lâm Tĩnh, chúng ta cùng nhau ăn cơm." Lâm Việt tránh nặng tìm nhẹ.

"Sau đó thì sao? Con mẹ nó, anh ra giá 30 vạn bảo tôi làm tình nhân nhỏ của anh, bởi vì tôi giống mối tình đầu của anh!"

Tôi cầm dép lê đập lên bàn: "Anh cảm thấy với khởi đầu như vậy thì tôi có thể đến với anh sao? Anh điên rồi!"

Trong mắt Lâm Việt hiện lên vẻ xấu hổ: "Đó là lúc trước, lúc đó tôi chưa biết nhiều về em, hơn nữa chúng ta cũng nhanh chóng cởi bỏ hiểu lầm..."

"Hiểu lầm? Anh đừng đánh tráo khái niệm nhé." Tôi cười lạnh, "Từ lúc anh nói câu đó, anh đã không có cơ hội gì với tôi rồi. Tại sao? Bởi vì chuyện này thể hiện phẩm chất con người anh quá thấp kém! Quá tệ hại! Tại sao một người đàn ông có thể nói ra những lời bao nuôi tình nhân với phụ nữ chứ? Ngày đầu tiên biết tôi đã muốn dắt tôi về nhà ngủ rồi? Người không tuân thủ đạo đức nam giới như anh sẽ bị gãy mấy cái xương."

Lâm Việt lập tức ngồi thẳng dậy:

"Em nói thế, anh không thừa nhận. Đó là lần đầu tiên, trước đây anh chưa từng yêu ai, sau này cũng không có. Người khác ra ngoài xã giao đều dẫn theo bạn nữ, nhưng chỉ cần em rảnh, nhất định anh sẽ dẫn em theo, hoặc là để thư ký nam đi tiếp khách. Anh tuyệt đối là người đàn ông tuân thủ nam đức nhất Bắc Kinh này."

"Hơn nữa vì sao lúc chúng ta gặp mặt, tôi lại đưa ra yêu cầu quá đáng đó với em, bởi vì đó chính là em! Nhìn thấy em, tôi đã biết số phận định sẵn tôi phải ở bên cạnh em rồi. Cho dù EQ của tôi có thấp một chút, cách làm hơi cực đoan một chút, có chút cường thủ hào đoạt với em, nhưng tấm lòng tôi dành cho em là thật, em phải thừa nhận điều này."

Tôi kinh ngạc nhìn anh từ trên xuống dưới, "Được lắm Lâm Việt, anh tiến bộ rồi đấy."

Tổng tài bá đạo miệng như cái hũ nút mà giờ cũng biết nói lời ngon tiếng ngọt rồi!

Nếu tôi chưa từng đọc nguyên tác có khi cũng tin.

Tôi vứt dép ngồi xuống ghế: "Lời anh nói nghe cũng hay đấy, nhưng tôi biết, ba năm qua, nếu tôi không bò lên cao, vẫn là cô sinh viên đại học một xu không dính túi thì bây giờ, tôi vẫn là con chim hoàng yến của anh, đừng nói là yêu, thậm chí anh còn không tôn trọng tôi nữa."

"Nói lung tung."

"Sự thật chính là như vậy!" Tôi đã đọc kịch bản rồi, "Đó chính là điều tôi ghét nhất, anh sẽ xúc phạm tôi, đề nghị bao nuôi tôi, bảo tôi làm tình nhân cho anh. Hành động đó khiến tôi cảm thấy anh đê tiện, phóng đãng, tàn nhẫn, thậm chí là ác động, cũng khiến cho tình yêu bây giờ của anh đối với tôi là thứ vi diệu, anh hiểu không?"

Bước vào loại giao tiếp tâm linh cấp độ cao siêu này, Lâm Việt không nói, đây là câu hỏi anh chưa bao giờ nghĩ tới.

Bởi vì anh là đàn ông, là một người nắm giữ rất nhiều tài nguyên, trong xã hội, anh luôn là người có địa vị cao, chưa bao giờ cần cúi đầu nhìn người khác.

Cái mà xã hội đòi hỏi ở anh là chiến thắng, chiến thắng không ngừng, lấy được nhiều tài nguyên xã hội hơn.

Còn đối với phụ nữ, chỉ cần có được tình yêu của anh là đã thắng rồi.

Quy tắc trò chơi này quả là dị dạng.

"Điều tôi quan tâm không phải là tấm lòng anh dành cho tôi, điều tôi quan tâm chính là cách anh đối xử với những người không không có địa vị bằng anh, đó mới là thể hiện nhân cách. Bây giờ chúng ta đều có tiền có thế, nhưng như thế thì có gì hơn người?"

Tôi chỉ vào cô lao công đi ngang cửa sổ khách sạn.

"Nhân cách của chúng ta không khác gì cô ấy, tất cả đều bình đẳng. Nhưng trong lòng anh, trong lòng cả gia đình anh, các người đều cao cao tại thượng, cơ thể nghiền áp, giẫm đạp những người khác. Trước đây ở trường tại sao Lâm Tĩnh lại bắt nạt tôi? Bởi vì cậu ấy có gia thế. Đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa xin lỗi tôi nữa mà."

"Thứ mang lại cho tôi cảm giác an toàn không phải là tình cảm, mà là nhân phẩm."

Tôi dạy cho anh quá nhiều tư tưởng mới, lúc tôi đi rồi, Lâm Việt vẫn còn ngồi một mình tiêu hóa.

Sau khi về đến nhà, tôi mở cuốn sách "Tình yêu đơn giản" ra, gửi cho anh đoạn lời thoại nổi tiếng:

"Anh nghĩ rằng, vì tôi nghèo, thấp kém, không xinh đẹp, nhỏ bé thì tôi vô hồn và không có trái tim sao? Anh sai rồi! Linh hồn của tôi cũng giống anh, trái tim của tôi cũng giống anh! Nếu thượng đế ban cho tôi sự giàu có và xinh đẹp, tôi nhất định sẽ khiến cho anh không thể rời khỏi tôi, cũng giống như bây giờ tôi không thể rời khỏi anh. Những lời tôi muốn nói với anh, là chính tâm hồn của tôi muốn nói với tâm hồn của anh, giống như cả hai chúng ta đã trải qua cái chết, chúng ta đang đứng trước thượng đế, là bình đẳng, bởi vì hai chúng ta bình đẳng."

Tôi nói với anh: Đây là một cuốn sách được viết vào năm 1847.

Là tiếng lòng của một người phụ nữ hai trăm năm trước.

Mà hiện tại đã là năm 2023.

Gần hai trăm năm qua, bọn họ chưa bao giờ nghe thấy tiếng lòng của chúng ta.

(Còn tiếp)
***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play