Thương Hành vừa định khuyên mọi người nên suy nghĩ lại kĩ chút về nhiệm vụ lần này thì đánh ánh mắt sang đã nhìn thấy từ đằng xa, vẫn là cái cô nương mặc trên mình đạo bào trắng lúc nãy, hình như bàn tay cũng đang cầm một quyển trục nhiệm vụ có màu sắc giống y hệt như quyển trên tay của cậu đang cầm, Thương Hành có chút chưa hiểu lắm. Đánh ngang đôi mắt sang mọi người hỏi thử. "Nhiệm vụ này của chúng ta được nhiều người nhận lắm sao?"
Mấy người kia nghe như vậy thì nhìn sang nhau không hiểu, nhưng rồi một lúc sau mới có một cô nương khác lên tiếng trả lời câu hỏi của cậu, "Cái này thì chúng ta cũng không rõ lắm, nhưng mà hình như đúng là vậy đó, vì bên trên quyển trụ có ghi rõ ràng là nhiệm vụ tự do mà." Thương Hành nghe rồi, đại khái cũng từng nghe đại ca cậu giảng giải đôi chút về mấy cái chuyện này nên cũng coi như cơ bản nắm được. Thử đánh ánh mắt về phía cô nương kia, cô cũng khẽ lướt ngang đã bắt gặp ánh mắt của cậu, còn đang nhìn chằm chằm vào quyển trục của mình. Trong lòng nổi lên rõ ràng sự khó chịu không hiểu nỗi, cô không ghét Thương Hành dù sao vòng loại đầu tiên cậu cũng đã thể hiện rõ ràng thực lực của chính bản thân mình rồi, chỉ là nghe mọi người nói cậu chỉ là một kẻ đi cửa sau, tự nhiên lại có chút khinh thường.
Cô cầm quyển trục này rồi lập tức mà rời đi, chẳng nấng ná lại nơi này thêm nữa. Thương Hành thì không rõ tại sao lại có người dùng thái độ này đối với cậu, nhưng cơ bản cũng chẳng có mấy điểm quan tâm lắm. "Thì ra là cùng một nhiệm vụ sao vậy thì không để cô ta ăn hết một mình được, đi làm nhiệm vụ thôi, trong tông môn chỉ dùng điểm cống hiến thì đi cày điểm cống hiến mới là chính đạo." Thương Hành nói rồi, chẳng chờ mọi người bên trong, liền lập tức chạy đuổi theo cô nương kia, miệng nói vọng lại.
"Nhanh lên chúng ta đi diệt quái." Mấy người kia vừa nghe thấy như thế. Lập tức đứng hết lên, chạy biến để đuổi theo cậu mà đi, Thương Hành chẳng quan tâm nhiều, cứ đinh ninh đằng bóng dáng cô nương kia mà chạy theo, hơn nữa khi Bạch Sở Tuyết phát hiện ra Thương Hành cùng một nhóm người khác có ý đuổi theo mình, cũng chạy rất nhanh cố muốn tăng tốc để hòng cắt đuôi cậu.
Thương Hành nhận thấy không ổn tình hình, ném lại tấm bản đồ cho mấy người ở ngay đằng sau, "Chúng ta gặp lại sau, ta đuổi theo cô ta trước, mọi người đến nơi yêu quái đang ẩn mình đi. Nhớ kĩ đừng cậy mạnh, cứ yên ắng chờ đợi đã. Chớ có bứt dây động rừng."
Vừa nói rồi, bàn chân đạp mạnh vào cành tay, cố bạo phát chút tu vi mình nhanh chóng đuổi theo. Mọi người đằng sau nhận lấy tấm bản đồ này nhìn sang nhau chán nản, nhưng mà cũng nhận ra người này thực lực không hề tầm thường, thế nên cũng chẳng có mấy lời muốn phàn nàn. Sở Tuyết chạy đằng trước, phút chốc nhảy ra khỏi cánh rừng đứng trước một cánh cổng lớn, Thương Hành nhìn theo cô, "Không lẽ cô ta định dùng quyền hạn của Đệ Tử Nội Môn đặc biệt để truyền tống khỏi tông môn."
Vừa nói liền dừng lại bên cành cây ẩn mình chờ đợi thử xem tình hình thế nào. Sở Tuyết đứng yên tại đó, bàn tay lập tức động vũ khí, ánh mắt hướng về khu rừng đằng trước, lớn tiếng, "Ngươi đã dám đuổi theo ta đến đây, bây giờ lại không dám ra mặt sao?" Thương Hành nghe thấy cô nói, biết rõ đây là kế khích tướng, nhưng tình huống này cũng không còn cách nào ngoài lộ diện. Khẽ khàng gật đầu, bàn chân mình bước ra khỏi khu rừng, ánh mắt đảo quanh chút kiểm tra thử xem cô có gài bẫy nào hay không.
"Tại sao ngươi đuổi theo ta?" Cô hỏi lại, thanh giọng thể hiện rõ ràng sự khinh thường của mình với Thương Hành, cậu nghiêng đầu nhìn cô không hiểu, "Không phải cô cũng làm nhiệm vụ tiêu diệt kình ngư tu vi trúc cơ đỉnh phong gì đó sao?" Sở Tuyết nhìn về phía cậu, ánh mắt ánh lên đôi chút lạnh lùng sắc bén, "Ngươi muốn cướp nhiệm vụ này của ta?" Thương Hành đánh ánh mắt về phía cô, rõ ràng chẳng biết bản thân đã làm cái gì để cô dùng thái độ khinh thường như thế với cậu.
"Không, ta muốn đi theo cô tại ta không biết xem bản đồ mà thôi, ta nghĩ một thiên tài như cô chắc hẳn biết xem bản đồ phải không, thế chắc không phiền khi cho ta đi chung chứ." Sở Tuyết khẽ cong đôi mày mình, ánh mắt sắc lẹm dần dịu xuống, dù sao Thương Hành cũng chẳng làm gì cô, đúng là cô rất không thích Thương Hành, nhưng cũng không có nghĩ là muốn giết quách cậu cho rồi, làm như thế chẳng khác nào ác nhân.
Khẽ quay mặt mình đi, "Ta đúng là nhận nhiệm vụ này, ngươi muốn đi theo ta cũng được, đến đó ai có năng lực thì chiếm phần hơn. Nhớ lấy, dám tiến lại gần ta năm bước, đừng trách tại sao ta ra tay độc ác." Cô nói rồi quay đi, để lại Thương Hành cũng nhanh chóng đi theo ngay phía sau lưng mình, cô nhìn thẳng về trước mà bước, chẳng mấy chốc đã đến trước Thần Môn, nơi duy nhất để đi xuống hạ giới trong tông môn. Thương Hành vừa đi theo cô còn phải canh đếm bước chân, đúng là cực khổ đến muốn nổ mắt luôn rồi, thở hơi dài chán nản, "Ây, lần sau phải kiếm một người huynh đệ biết đọc bản đồ mới được. Nếu không kiếm điểm cống hiến cũng vất vả quá."
Cậu nói rồi bước theo cô qua Thần môn, những đợt ánh sáng chiếu thẳng qua mắt, đập vào ánh mắt của Thương Hành là khung cảnh vô cùng kì lạ mà cậu còn chưa từng nhìn thấy qua một lần nào, liền cầm lấy quyển trục của đại ca mình dở lấy dở để tìm chỗ ghi chép công dụng của Thần Môn mà đọc thử.
"Thần Môn là bảo khí không rõ phẩm cấp. Nhưng công dụng thần kì không thể nào diễn tả, là cánh cổng ngăn cách phạm vi giữa bán bộ Tiên Giới và Tiên Giới tên gọi là Bán Địa Nhân Tiên. Nơi ở chân chính của Tứ Đại Tông môn. Tại nơi này cũng giống như Nhân giới, nhưng dân cư thưa thớt hơn nhiều, hầu như chỉ tồn tại những người bản địa sinh sống, Tứ Đại tông môn tiếp quản tứ phương, giúp bảo vệ cuộc sống của người dân.
Đến trước Thần Môn, trong khắp khu vực Tuyệt Thế tông chấp chưởng bảo vệ, đều có thể dịch chuyển đến." Thương Hành đọc xong rồi có chút lóa mắt mình, "Quao, Tuyệt Thế tông đúng là tông môn thượng cổ bất phàm mà, còn sở hữu được loại bảo vật quý giá như thế này nữa, đúng là nể phục, đúng là nể phục mà. Tưởng tượng mà sở hữu được một cái Thần môn thì chuyện đi lại còn gì dễ hơn nữa chứ." Thương Hành vừa nói vừa đi, vừa lẩm nhẩm đọc, phút chốc nhìn lên đã chẳng còn thấy Sở Tuyết đâu nữa, nhìn dáo dát khắp xung quanh rồi xoa đầu bất lực, "Thôi xong đời ta rồi, đúng là như cái bóng ma lỡ không để ý kĩ thì liền biến mất, giờ thì nên đi đâu làm nhiệm vụ đây ta."
Thương Hành nhìn khắp chung quanh cũng chẳng thấy đâu, đành giờ đi tiếp rồi tranh thủ nghe ngóng chung quanh chứ biết nên làm cái gì bây giờ đâu, Thương Hành vừa đi vừa lắng nghe, chẳng mấy chốc đã nghe thấy rất rõ ràng bên tai mình tiếng suối chảy róc rách róc rách. "Có tiếng suối, chứng tỏ gần nơi này có người sống, được rồi đến gặp bọn họ hỏi thăm một phen đi. Người dân vùng này chắc cũng biết chút chuyện về con yêu quái Kình Ngư gì đó không chừng?"
Thương Hành nói rồi, liền cất bàn chân mình hướng đi theo tiếng thác nước vang đến, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần. Lúc này một cảm giác truyền đến khiến cho cậu giật mình lùi lại ngay, "Không ổn, cảm giác này, thôi chết rồi chạyyyyyy." Thương Hành vừa nói dứt lời mình cái, đã dùng toàn bộ lực lượng cắm đầu thằng về phía sau mà chạy đi trước.
Bên dưới dòng sông đằng kia, liền nổ đùng lên một cái, từ bên dưới một con Thủy Long Cuồn Cuộn xuất hiện, "Thương Hành bạo phát tu vi mình, mở ra Long Giáp trạng thái cực tốc, chớp mắt liền biến mất khỏi nơi này, nhưng thủy long cũng không dễ dàng tha cho cậu đến như thế, lập tức dùng hết tốc lực mình chạy đi. Thương Hành cắm đầu mà chạy chứ không thèm quan tâm thêm chuyện gì nữa," Hắc Thủy Long là sinh vật xem lãnh thổ như sinh mạng, nếu như có người vô tình đi vào nhất định sẽ bị nó truy sát đến cùng trời cuối đất.
Không ổn, lập tức cắt đuôi. "Thương Hành liền giải phóng cực tốc, chạy xuống bên dưới đất, chân đạp vào mặt đất, không ngừng tạo đến khói bụi mù mịt khổng lồ che lấp luôn cả nơi này. Rồi lại men theo làn khói ấy mà ẩn nấp vào một hang động khác tận sâu bên dưới dòng nước. Thương Hành tim đập run lên từng nhịp liên hồi, cả người bị nước dính bao phủ, muốn chạy đi thì Thủy Long mai phục tiêu diệt, gần như bây giờ đã bất lực không thể làm được gì nữa.
Càng cố bơi vào sâu hơn bên trong hang tìm kiếm cơ hội sống sót khác cho mình, leo lên một mõm đá ngồi xuống, cởi áo ngoài của mình bị thứ nước nhớt nhát này bao phủ," Thứ này là Thủy Dịch sao, không ngờ dưới nhân giới vô cùng hiếm có, vậy mà tiên giới lại có tới một hồ bơi lớn đến độ như thế này. Chắc là không phải nơi tu luyện của ai đó chứ, Thủy Dịch này đối với cực âm chân thể của nữ nhân thì đúng là đại bổ, nhưng đối với những loại thể chất khác thì không có tác dụng quái gì, nói không chừng đây là nơi tu luyện của một nữ cường giả nào đó. Mong người này biết nói lí một chút. Nếu không xâm phạm vào nơi người khác tu luyện bình thường mang đến những phiền phức không nhỏ. "
Thương Hành ngối xuống bình tĩnh, bàn tay khẽ chạm vào vách đá, nhắm mắt mình lại cảm nhận cho thật kĩ," Thủy Long bên trên vậy mà vẫn chưa rời đi, đúng là đuổi dai mà đĩa mà, chỉ mong mấy người bên kia đụng độ kình ngư sẽ an toàn không sao. Mà bên kia còn có cô nương thiên tài kia nên hẳn là không sao, nếu không mình lại có lỗi với mấy người họ lắm. Biết thế lúc nãy bám sát bà cô kia một chút, không để mất dấu thì mọi chuyện cũng không phiền đến mức như thế này. "
Nhắm mắt hồi lâu quan sát, cũng chẳng nhận ra một loại động tĩnh nào khác thay đổi, Thương Hành bất lực," Con Thủy Long này, hừ. "Thương Hành nói giận dữ, thở hơi phút chốc tăng mạnh lên rồi mới liền từ từ hạ xuống trầm tĩnh lại," Nói gì thì nói, nó tức giận cũng không sai, con người nhiều lần xâm phạm vào nơi nó ở để đánh cắp trứng của nó, đương nhiên nếu như nó không phản kháng kịch liệt như vậy thì giống loài Thủy Long sẽ diệt chủng mất. "
Thương Hành ngã người nằm xuống mặt đá, không khí bên trong kéo đến lạnh lẽo khiến cho cậu giật mình," Cảm giác này, không lẽ là.. "Thương Hành liền bật người mình đứng lên, bước đi sâu hơn bên trong Hang động này, mới liền nhìn thấy ngồi trên một Hoa Sen được làm bằng băng đá có phảng phất một bóng người ngồi ngay bên trên, hư thực nhìn không rõ, nhưng chắc chắn không phải nhân vật tầm thường, hơn nữa trên đầu còn đang không ngừng nhỏ xuống mái tóc những giọt băng sương xanh lam, xung quanh bốc lên làn khói lạnh.
" Lam Bích Tủy, cái này cũng tính là bảo vật của một đại tông môn đấy, không phải loại hàng hóa thông thường, thứ này vốn chỉ có thể vô tình nhờ vào cơ duyên kì ngộ xảo hợp mà gặp được, là vật chỉ có thể may mắn gặp chứ không thể cầu. Vậy mà có người thực sự tu luyện bằng thứ này, không lẽ là.. "Thương Hành vừa suy nghĩ chút, liền lập tức lùi lại ra bên ngoài, bàn tay lật ngay ra mấy trang liền trong cuộn giấy mà đại ca cậu đã đưa ra. Đọc lại thật kĩ một lần nữa thông tin về những đệ tử trong tông môn, có nếu đến rõ ràng về tình hình của các đại nhân vật mà bất cứ ai cũng không nên đắt tội vào một chút nào.
Truyện Đoản Văn" Đệ Tử Thiên Kiêu nổi tiếng thứ hai trong tông môn, Lam Tuyền Tiên Tử. Chủ tu công pháp băng hệ, thường không xuất hiện trong các chuyện lớn nhỏ của tông môn, xung quanh người có hàn khí mãnh liệt, có thể đóng băng cả không gian lẫn thần hồn. Tính cách kì lạ khó gần, lại cực kì bảo thủ, là một nhân vật không nên kết giao. Không ngờ vậy mà lại gặp được người này ở đây. Nói không chừng người này biết lối khác để đi ra khỏi nơi này, hỏi thử xem sao? "Thương Hành muốn bước lại gần hỏi thử, đã bị một luồng uy áp dày đặc ngăn chặn lại bên ngoài khiến chân muốn nhấc lên cũng không làm nổi," Chết tiệt vậy mà cảnh giới còn cao cấp hơn đại ca mấy bậc liền. Xem ra người này chắc chắn chính là nhân vật xếp thứ sáu trên Thiên Bảng, Tiêu Lam Tuyền tiên tử rồi. "
Lực uy áp đè xuống người, bất giác khiến cho Thương Hành bị nội thương, lúc này đằng sau cậu mở đến một cái cổng không gian, rồi kéo đến một bóng người dần bước ra khỏi thân hình hư ảo, Thương Hải bộ dạng vô cùng lười nhác bước ra từ cánh cổng này, bàn tay vươn vai đến," Chỗ nào không đi chơi, tự nhiên lại nhảy vào nơi bà la sát này tu luyện chơi, nếu như ta không để lại một tia thần hồn trên người đệ, thì đệ đã bị luồng uy áp vừa rồi đóng băng cả hồn phách luôn rồi đấy. Bình thường trên núi, sư phụ bà ấy không dạy đệ không được đột nhập lung tung vào nơi ở của người khác sao? "
Vừa nói đánh ánh mắt mình tới, khiến cho Lam Tuyền khẽ mở mắt mình," Người đột nhập lần này, không phải là ngươi mà lại là đệ đệ ngươi sao Thương Hải. Xem ra huynh đệ nhà các ngươi đều có sở thích tham quan mật thất tu luyện của người khác nhỉ? "Thương Hải nhìn về phía người này ánh mắt lãnh đạm, thờ ơ, để lộ rõ ràng ra sự chán ghét," Ta không rảnh để đến độ đi thăm hỏi sức khỏe của sư tỷ đâu ai mà chẳng biết tỷ là người khỏe mạnh nhất tông môn chứ. Chỉ vì muốn tìm chỗ mát mát tránh khỏi sư phụ để ngủ mà thôi. Thương Hành theo ta đi ra thôi, đệ ở lại lâu nơi này, Tiêu gia chủ tại Thần Quốc biết chuyện sẽ mang đến đại họa cho Đại Chu đấy."Vừa nói rồi, tự dùng chân thân của mình giáng lâm, bàn tay nắm lấy cổ áo của Thương Hành mang đi.