"Cô mắng học sinh như vậy có phải có chút không thích hợp hay không?"

Thẩm Nhất Hòa ở thành phố C là nhị thế tổ có tiếng, ở trường học cũng là trùm trường người gặp người sợ.

Kể cả Nghiêm Khoan có đôi khi cũng mở một con mắt nhắm một con mắt liền bỏ qua.

Chỉ có giáo viên Tiếng Anh có chút lai lịch này, mỗi lần thi kém đều sẽ mắng hắn một trận trước mặt mọi người.

Cho nên Thẩm Nhất Hòa đã sớm đối với vị giáo viên này tồn tại bất mãn.

"Hơn nữa, tụi em không nói, cô thật đúng là tự cho mình dạy tốt lắm sao?" Thẩm Nhất Hòa hướng về phía trước liếc mắt xem thường.

Lời này vừa nói ra, có mấy bạn học liền nhịn không được bật cười.

Giáo viên Tiếng Anh tuy rằng tốt nghiệp trường sư phạm chuyên ngành, nhưng nói thật dạy học cũng không tốt.

Cho nên học sinh đối với giáo viên Tiếng Anh cũng là có chút bất mãn.

"Hai anh em cậu có phải muốn tạo phản hay không?" Giáo viên Tiếng Anh tức giận đỏ bừng mặt, hung hăng trừng mắt.

Thẩm Nhất Hòa không nói gì mà nhìn giáo viên Tiếng Anh, làm gì mà ra vẻ giống như cô phải chịu nhiều ủy khuất vậy.

Rõ ràng chính mình trả lời không thỏa đáng, còn nữa, tình huống của Thẩm Úc bạn học cùng giáo viên trong lớp đều biết.

Tại sao cô lại không biết?

Cố Chỉ kéo Thẩm Úc ngồi lại ghế, nhìn đôi mắt của bạn học nhỏ đỏ ửng, ấn tượng đối với giáo viên Tiếng Anh quả thực kém tới cực điểm.

Cố Chỉ nhìn thoáng qua điểm của Thẩm Úc, bốn mươi ba điểm.

Tuy rằng không đạt tiêu chuẩn, nhưng chỉ cần là câu bạn nhỏ làm thì đều là điểm tuyệt đối.

Như vậy thì bạn học nhỏ không phải không biết làm, chỉ là viết không xong bài thi mà thôi.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bạn học nhỏ, để cậu không cần sợ hãi.

"Ngoan, anh che chở cậu."

Thẩm Úc ngẩng đầu, mắt đỏ ửng.

Quạt điện trên đỉnh đầu thổi qua, nhưng mặc dù như vậy cũng không tản được khô nóng của ngày hè, tiếng cót két trở thành âm thanh duy nhất trong phòng học.

Mà Cố Chỉ nghiêng đầu, mày rậm nhướn lên, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ nghiêm túc.

Giọng nói của hắn giống như tiếng chuông cổ của Paris, làm cho lòng người run lên.

Thẩm Úc biết mình từ nhỏ đến lớn đều không được người yêu thích, ngay cả ông bà nội cũng nghĩ cậu là gánh nặng.

Có đôi khi cậu bị người trong nhà bắt nạt, họ cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Chưa từng có ai nói giúp cậu giống như Cố Chỉ vậy.

Trong lúc nhất thời, mũi hơi hơi chua xót: "Ừm."

Cố Chỉ nhìn dáng vẻ bạn học nhỏ nhu thuận như thế có chút đau lòng.

Bởi vậy thời điểm nhìn về phía giáo viên lộ ra một nụ cười nói: "Cô có phải nên nói xin lỗi với bạn học nhỏ không?"

Giáo viên Tiếng Anh sắc mặt khó coi, không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: "Thẩm Úc thi điểm thấp nhất lớp, tôi dạy bảo cậu ta có gì sai?"

Giáo viên dạy học sinh đương nhiên không sai.

Nhưng sai ở phương pháp dạy.

Nếu là vì học sinh thi kém mà phạt học sinh chép phạt hoặc giải quyết riêng với học sinh, như vậy Cố Chỉ tuyệt đối sẽ không nói một câu không phải.

Nhưng dùng lời nói công kích như vậy tuyệt đối không phải việc một giáo viên nên làm!

Đối với giáo viên mà nói có lẽ chỉ là thuận miệng nói một câu, nhưng đối với học sinh mà nói có thể sẽ nhớ cả đời.

Cố Chỉ nheo đôi mắt thon dài lại, như trước cười cười: "Vậy được, về sau cô không hối hận là được."

Giáo viên Tiếng Anh chưa từng bị uy hiếp như vậy, nhất thời không phản ứng lại, sau đó tức giận nhìn Cố Chỉ: "Chuyện này tôi nhất định sẽ nói cho chủ nhiệm lớp các cậu!"

Loại học sinh này nên ghi tội xử lý.

Cố Chỉ nhún vai: "Không sao cả."

Đến lúc đó là ai ghi tội cũng không biết đâu.

Giáo viên Tiếng Anh chưa từng thấy qua học sinh không nghe lời như vậy, một hơi nghẹn trong lòng, dứt khoát đi đến bục giảng, ném sách bịch một tiếng lên trên bàn học.

"Không dạy nữa!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play