Cố Chỉ đợi khoảng ba phút, nghĩ Thẩm Úc không đáp ứng, chuẩn bị từ bỏ, không nghĩ tới Thẩm Úc cư nhiên gật đầu.

"Thật ngoan." Cố Chỉ cao hứng sờ sờ đầu Thẩm Úc.

Thân thể Thẩm Úc cứng đờ, trên mặt có chút tức giận, chậm rì rì nói: "Không được sờ đầu."

"Không sờ đầu." Nói xong, liền nhéo nhéo hai má Thẩm Úc.

Da thiếu niên trắng như trứng gà bóc, trắng mịn như mỡ, khi sờ có cảm giác mềm mại.

Nhất thời, Cố Chỉ ngây ngẩn cả người.

Bàn tay to thon dài còn đang nhéo mặt Thẩm Úc.

"Ba!"

Thẩm Úc có chút tức giận, thở phì phì trừng mắt nhìn nam sinh trước mắt: "Đau!"

Quả nhiên, Cố Chỉ xuống tay không có nặng nhẹ, bởi vì cảm giác sờ thích cho nên có hơi dùng sức, bởi vậy nửa khuôn mặt Thẩm Úc đều đã đỏ.

Cố Chỉ nhất thời cũng có chút kích động, hắn cũng không nghĩ tới mình chỉ mới nhẹ nhàng xoa nắn, mặt bạn học nhỏ liền biến thành cái dạng này.

Có điều mặt bạn nhỏ véo thích thật sự.

Nhưng giờ phút này Thẩm Úc đang tức giận thở phì phì, thoạt nhìn như một con mèo nhỏ hung dữ, Cố Chỉ cảm thấy có chút buồn cười.

"Bạn học nhỏ, mặt cậu làm bằng bột à?"

Này mẹ nó rất mềm!

Cố Chỉ sống mười chín năm, lần đầu tiên có cảm giác động tâm.

Thẩm Úc đỏ mặt, nghẹn nửa ngày, mới nói: "Mặt cậu mới làm từ bột!"

Cố Chỉ tuy rằng quen biết bạn học nhỏ chưa đến một giờ, nhưng cũng biết bạn nhỏ tuổi này da mặt mỏng, liền thu tay, không đùa Thẩm Úc nữa.

Cố Chỉ ngồi trên ghế, bởi vì chân quá dài, độ cao của bàn căn bản không đủ so với đôi chân dài của hắn, cho nên chỉ có thể đặt chân ở bên cạnh bàn.

Sau đó lại nhìn bạn học nhỏ bên cạnh mình.

Nhất thời trở nên vui vẻ.

Hai chân bạn học nhỏ quy quy củ củ mà đặt dưới gầm bàn.

Đột nhiên nhớ tới chuyện bạn nhỏ không cho mình sờ đầu.

Trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt cũng không lộ ra nửa phần.

Dù sao bạn học nhỏ nhìn thì có vẻ ngơ ngác, nhưng tính tình thật đúng là không nhỏ.

Quy củ học xong một tiết, đã đến lúc tan học. Truyện Đông Phương

Sau khi tan học, Cố Chỉ còn chưa nói chuyện, liền thấy Thẩm Nhất Hòa lao ra khỏi phòng học.

Cố Chỉ có chút không nói nên lời, bất quá nhìn Thẩm Úc còn chưa rời đi, tâm tình tốt hơn không ít.

Đưa tay chống đầu nhìn về phía Thẩm Úc, nói: "Bạn học nhỏ, anh mời cậu đi ăn cơm."

Thẩm Úc dựa vào trên bàn vẽ tranh, căn bản không để ý tới Cố Chỉ.

Cố Chỉ dựa sát lại nhìn, phát hiện bạn học nhỏ đang vẽ phác họa, mà người kia lại đúng là mình.

Tuy rằng chỉ là vài nét bút cong hỗn độn phác lại hình dáng, nhưng Cố Chỉ vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra đây là mình.

"Bạn học nhỏ, cậu xem cậu đi, muốn vẽ tranh làm sao phải lén lút."

"Quang minh chính đại vẽ." Thẩm Úc thản nhiên quay đầu, sau một lúc lâu lại tiếp tục vẽ tranh của mình, có điều ngữ khí phản bác lại vô cùng nghiêm túc.

Cố Chỉ nghẹn lời, phát hiện Thẩm Úc không chỉ có phản ứng chậm, còn có chút tính trẻ con.

"Được, bạn học nhỏ là quang minh chính đại vẽ, bất quá vẽ tranh có quan trọng cũng phải ăn cơm trước."

Nói xong sờ sờ bụng mình, nhíu mày: "Bạn học nhỏ, tôi mới đến, còn chưa xin thẻ cơm, có thể mời tôi một bữa hay không, lần sau anh sẽ mời cậu."

Nếu là trước kia, không biết có bao nhiêu người tranh nhau mời hắn ăn cơm.

Nhưng nay không giống xưa, hiện giờ hắn cư nhiên vì một cái thẻ cơm mà phát sầu.

"Không có.." Thẩm Úc tự hỏi một hồi, mới tiếp tục nói: "Thẻ cơm."

Cố Chỉ mở to hai mắt, hiển nhiên không tin: "Không phải chứ, sao cậu lại không có thẻ cơm?"

Nhất Trung mặc kệ là trọ ở trường hay là học sinh ngoại trú mỗi người đều có thẻ cơm của mình, nhưng tiểu gia hỏa này lại nói trên người cậu không có thẻ cơm.

Gặp quỷ à!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play