Cố Chỉ dựa sát vào Thẩm Úc, cẩn thận nhìn gương mặt của cậu, phát hiện hai má bạn học nhỏ có chút trắng xanh không bình thường.

Nhíu nhíu mày, Cố Chỉ có chút phiền lòng.

Bạn học nhỏ quá gầy, gân xanh trên cổ tay như ẩn như hiện.

"Tôi tên Cố Chỉ, bạn học nhỏ đừng quên."

Đối với bạn học đẹp, Cố Chỉ luôn luôn rất kiên nhẫn.

"Bạn học nhỏ, tôi còn chưa có sách toán, chúng ta có thể cùng nhau xem không?"

Ánh mắt Thẩm Úc chợt lóe, cúi đầu xuống, khiến Cố Chỉ không thấy rõ vẻ mặt của cậu.

Cố Chỉ thấy vậy, luôn cảm thấy Thẩm Úc có chút là lạ.

Lúc này, một bạn học nam phía trước nghe được lời Cố Chỉ, xoay người, trong mắt mang theo trào phúng: "Học sinh mới, cậu đừng để ý đến cậu ta, cậu ta chính là một thằng ngốc."

Cố Chỉ nhíu mày, nghiêm túc nhìn bạn học nam phía trước.

Tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, hai lông mày dày rậm như gợn sóng, tai phải đeo khuyên tai tròn màu đen, thoạt nhìn rất phóng đãng bất kham.

"Cậu là ai?" Cố Chỉ híp híp con ngươi hẹp dài.

Nếu người quen của hắn thấy vậy nhất định sẽ biết Cố Chỉ đã tức giận.

Nhưng mà vị bạn học này lại không ý thức được, cậu ta đè thấp giọng nói: "Tôi tên Thẩm Nhất Hòa, về sau cậu có thể gọi tôi là Nhất Hòa."

Nói xong còn có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Cố Chỉ lấy tay chống đầu, không cho Thẩm Nhất Hòa thấy ánh mắt của mình.

Không biết cha mẹ vô trách nhiệm nhà nào lại đặt một cái tên mẹ ơi như vậy.

"Thưa thầy!" Cố Chỉ hít sâu một hơi, giơ tay lên.

Nghiêm Khoan ngừng giảng bài, hỏi: "Bạn học mới có chuyện gì vậy?"

Nghiêm Khoan đối với một thiếu niên vốn có vấn đề nay lại hồi tâm chuyển ý như vậy rất khoan dung, bởi vậy ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn so với ngày thường một chút.

"Thẩm Nhất Hòa làm phiền em học."

Cố Chỉ đứng lên báo cáo như học sinh tiểu học.

Nghiêm Khoan lúc này mới phát hiện Thẩm Nhất Hòa còn chưa kịp quay người lại.

Gần như nghiến răng nghiến lợi nói với Thẩm Nhất Hòa: "Đi ra bên ngoài cho tôi."

"..."

Thẩm Nhất Hòa.

Cậu ta không thể tin nhìn Cố Chỉ, đỏ mắt, giống như Cố Chỉ làm chuyện gì có lỗi với cậu ta.

Cả lớp cười vang.

Thẩm Nhất Hòa đỏ mặt, đứng lên, thời điểm đi qua người Cố Chỉ, đè thấp giọng nói: "Cậu có dũng khí, chờ đấy cho tôi."

"Lề mà lề mề cái gì, còn không mau đi ra ngoài!" Nghiêm Khoan chuẩn xác ném phấn trúng người Thẩm Nhất Hòa.

Hắn sợ Thẩm Nhất Hòa lôi kéo bạn học mới rửa tay chậu vàng này học xấu.

Nhân tiện, Thẩm Nhất Hòa cũng là một nhân vật kỳ lạ của Nhất Trung.

Người khác đến trường là để học tập, còn cậu ta đến trường lại là vì nghe nói Nhất Trung nhiều nữ sinh, muốn tìm bạn gái.

Ba năm trung học sắp kết thúc, người này thay bạn gái nhiều đến mức Nghiêm Khoan cũng không nhớ nổi.

Ngẩng đầu thấy Thẩm Nhất Hòa còn chưa đi ra ngoài, nói: "Chẳng lẽ còn muốn tôi mời em đi ra ngoài sao?"

Cố Chỉ thấy vậy, nói nhỏ với Thẩm Úc bên cạnh: "Lề mà lề mề, chẳng lẽ thật sự là đàn bà?"

Giọng Cố Chỉ rất lớn, gần như cả lớp đều nghe được, nhất thời cười vang.

Thẩm Nhất Hòa tức giận trực tiếp xắn tay áo: "Mẹ nó, Cố Chỉ, tôi nói cho cậu biết, tối nay tan học cậu đừng có trốn."

Ha, còn là một thiếu niên mắc hội chứng tuổi dậy thì (中二病 (Trung nhị bệnh) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản - tương đương lớp 8 ở Việt Nam)

Cố Chỉ có lệ gật gật đầu: "Được, tôi không đi, cậu mau ra ngoài đi."

Thẩm Nhất Hòa: "..."

Cuối cùng Thẩm Nhất Hòa cũng đi ra khỏi lớp.

Cố Chỉ không để ý tới đánh giá của bạn học xung quanh mình, ngược lại đưa mắt nhìn chằm chằm bạn cùng bàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play