Phùng Vân Phong trước giờ vẫn dùng một vỏ bọc đơn thuần, hiền hoà, tươi cười để đối mặt mọi thứ.
Nàng không mang cảm xúc dư thừa, không mấy để tâm đến mọi thứ, tâm nàng lạnh, nàng cứng rắn, thế nên nàng không thể chấp nhận tình cảm của người kia…
"Đừng yêu ta, ta chính là kẻ vô tâm".
Một người vốn không để ái tình trong mắt, chỉ cần đại nghiệp, công thành danh toại. Tưởng chừng như vậy là đủ nhưng từ khi gặp nàng, hạ quyết tâm có được trái tim nàng. Kể từ đó, con người thay đổi. Bất quá, cảm giác đau khổ trong tình yêu không khỏi tránh được.
Thật ra Phùng Vân Phong vẫn luôn mong mỏi mình có thể trải qua cuộc đời bình an, yên tĩnh cạnh người mình thương, luôn cầu mình bạc đầu bên nhau, mãi không chia lìa.