Tàu lớn bắt đầu di chuyển, khoang hạng nhất nằm ở thân tàu, rất vững chãi, Tống Ngọc Chương tựa vào cửa sổ bên cạnh, ngắm cảnh trên biển bên ngoài cửa sổ, khoái chí tự rót rượu cho mình.

Tính toán thời gian, Phó Miện chắc mẩm cũng tỉnh rồi, hắn vứt quần áo của gã đi, tính tình cậu cả kia cao ngạo, trong phút chốc chắc không thể vứt thể diện cầu cứu người khác, nói không chừng lúc này còn trần truồng khóc lóc ở quán trọ.

Miệng Tống Ngọc Chương ngậm điếu thuốc, cởi áo gile sát người ra, lấy ra một tờ giấy mỏng manh được kẹp giữa áo gile với áo vest.

Tờ giấy đã cũ lắm rồi, ố vàng, nét bút loang ra tới mặt sau, cất dấu bài thuốc trăm năm gần như mục nát ẩm mốc.

Đây chính là căn nguyên giàu có một phương của nhà họ Phó, là nền tảng sinh tồn để dựa vào, là phương thuốc trong giấc chiêm bao mà Đường Cẩn khát cầu.

Tống Ngọc Chường chẳng buồn ngó, từ trong túi móc ra que diêm, "xoẹt" một mồi lửa, ngọn lửa từ từ liếm lên cái phương thuốc vô giá kia, mượn ngọn lửa quý báu châm thuốc xong, Tống Ngọc Chương phẩy phẩy tay, rít một hơi dài, búng nhẹ tro tàn trên đầu ngón tay.

Nửa năm trước, hắn vì lẩn trốn Nhiếp Ẩm Băng đuổi giết mà chạy tới An Tấn, lúc ấy hắn cực kì thảm bại, ngoại trừ một gương mặt đẹp và một thân quần áo đàng hoàng, hắn nửa xu dính túi, may mà được Đường Cẩn qua đường cứu giúp, đem hắn về nhà, hắn tự xưng mình là Trúc Diệp Thanh, lừa người thương nhân qua đường này chuyện bị thổ phỉ cướp giật rồi bưng bít cho qua, bởi ngày nay thế loạn, chuyện này không mấy hiếm lạ.

An Tấn cách Giang Châu ngàn dặm, đoán rằng Nhiếp Ẩm Băng một chốc cũng không đuổi tới kịp, Tống Ngọc Chương càng thêm an tâm ở lại nhà Đường Cẩn dưỡng thương.

Hắn thịt Đường Cẩn, dùng Đường Cẩn, dần dà, lòng càng ngứa ngáy khó yên, rất muốn lừa tiền Đường Cẩn.

Với cái loại ý nghĩ rắn rết lấy oán báo ân này ấy à, Tống Ngọc Chương càng thêm yên tâm thoải mái, hắn lúc trước chính là đối xử Nhiếp Ẩm Băng như vậy, chọc cho Nhiếp Ẩm Băng mắng hắn là cái đồ chó đẻ.

Tống Ngọc Chương một chút cũng không tức giận, bởi vì hắn thật sự là con của một đồ chó-điếm.

Mẹ hắn vốn là hoa đán* của Chi Lan viện, gọi là Anh Đào Nhỏ, làm con hát được hai năm, có đỏ mà không có thơm, miễn cưỡng sống qua ngày, gánh hát thường gọi nàng đến nhà người ta xướng ca, một mực bị người quấy rối, nếu đã vậy, nàng đâm lao theo lao, dứt khoát đi làm điếm cho xong.

*Hoa đán: diễn viên nổi tiếng

Làm con hát, Anh Đào Nhỏ không mấy thành công, nhưng làm điếm, nàng còn thất bại hơn.

Chưa đầy một năm với trình độ thảm hại của nàng là đã có Tống Ngọc Chương.

Có con rồi, tuy rằng là một đứa con hoang, Anh Đào Nhỏ vẫn tức thời có động lực, quyết chí tự cường, cuối cùng cũng được leo lên người một tay buôn*, miễn cưỡng một hồi mới được làm vợ bé.

*từ gốc 跑货, tạm dịch tay buôn.

Tống Ngọc Chương dần dà trưởng thành, Anh Đào Nhỏ ngày càng kinh ngạc.

Hai năm đầu, nàng còn tin chắc Tống Ngọc Chương là con của Tống sư huynh, nhưng con càng lớn càng xinh, càng đẹp pha thêm chút không đứng đắn, Anh Đào Nhỏ không dám đoán nữa, hoài nghi đứa con trai này không phải mình sinh ra.

Năm Tống Ngọc Chương năm tuổi, Anh Đào Nhỏ muốn gửi hắn đi học, hỏi Tống Ngọc Chương sau này muốn làm cái gì.

Bé Tống Ngọc Chương lớn lên giống như Tiên Đồng, giọng nói giòn tan: "Con muốn làm điếm."

Anh Đào Nhỏ đang ăn anh đào, bị giọng điệu hùng hồn của con trai làm cho chấn kinh, hạt anh đào kẹt ngay cuống họng, thiếu chút nữa là về chầu ông bà vải rồi.

Hoảng loạn một lúc, Anh Đào Nhỏ mắt đỏ hồng bế con lên giường, ngữ điệu cặn kẽ, đau đớn khôn nguôi, "Cục cưng, con biết điếm có nghĩa là gì không?"

Tống Ngọc Chương tuy chưa học, mồm miệng lại rất nhanh nhảu, "Con biết chứ, điếm chính là mẹ, mẹ chính là điếm."

Anh Đào Nhỏ điếng người, ngỡ ngàng trước sự thông minh sắc bén của con trai, nàng bốn tuổi đã gia nhập gánh hát, chữ lớn nàng dốt đặc cán mai, lời kịch chỉ biết hát không biết viết, người thông minh nhất nàng biết cũng chỉ là Đại sư huynh, sáu tuổi đã lừa lấy đi cái thân trinh trắng của nàng, không nghĩ rằng con trai nàng lại thông minh như vậy.

"Cục cưng, con thật lanh lợi, sau này không cần làm điếm, ngốc như mẹ mới làm điếm thôi."

Tống Ngọc Chương không hiểu nổi.

Hắn cho rằng làm điếm không phải là việc xấu.

Có một lần Mã Kí Minh đi buôn từ Đông thành trở về, không biết làm sao mà cãi nhau với Anh Đào Nhỏ một trận.

Tống Ngọc Chương chơi ở vườn hoa, nghe được mấy câu như có như không.

"Con điếm thối, ăn của ta mặc của ta ở nhà ta, con mẹ mày... Ta còn phải nuôi con hoang giúp mày.....con điếm này....."

Lúc sau tiếng sủa của Mã Kí Minh mới dần ngừng lại.

Chẳng lâu sau, gã xuống lầu, cầm nón trong tay, hai vết cào rõ rệt trên cổ, ấy mà sắc mặt lại thoả mãn, gã loạng choạng ngồi xổm nhìn xuống con kiến Tống Ngọc Chương bên cạnh, nắm đầu Tống Ngọc Chương, trìu mến nói: "Thằng con hoang, nhìn mày vui chưa kìa."

Tống Ngọc Chương rõ ràng rồi.

Làm điếm chính là ăn mặc ngủ nghỉ.

Làm con hoang lại phải bị nắm đầu.

Vậy hắn cứ nên làm đồ điếm đi.

Sự thực đã chứng minh, Anh Đào Nhỏ hồ đồ cả đời, vậy mà rất kỳ vọng vào tương lai của con trai, Tống Ngọc Chương sau khi lớn lên, không làm đồ điếm, ngược lại, hắn làm đồ lừa đảo.

Nếu Anh Đào Nhỏ mà sống đến năm Tống Ngọc Chương mười sáu tuổi, sẽ không khỏi nghi ngờ hắn là giống của ai.

Tống Ngọc Chương học được cách nói láo.

Tống Ngọc Chương bịa chuyện không những hạ bút thành văn, mà còn mạch lạc không có sai sót, gặp mỗi người đổi một cách nói dối, có lẽ trong người hắn chảy dòng máu của đồ lừa đảo, trời sinh chính là một thân lừa đảo.

Nhưng Tống Ngọc Chương lại là tên lừa bịp có nguyên tắc, với những tên đàn ông chướng mắt, hắn không bao giờ lừa tình.

Vì vậy khi Nhiếp Ẩm Băng muốn cùng hắn cọ xát, Tống Ngọc Chương đang vắt chéo chân uống rượu tây Nhiếp Ẩm Băng mua cho hắn, đường hoàng cự tuyệt gã, "Ẩm Băng, em quá cao, ta không thích."

"Huynh nói cái gì! Triệu Tiệm Phương! Huynh chơi ta à?!"

Triệu Tiệm Phương là tên giả hắn dùng để lừa Nhiếp Ẩm Băng, thân phận giả nốt.

Tống Ngọc Chương và Nhiếp Ẩm Băng quen nhau ở trường đua ngựa, qua được vài tháng, hắn dắt Nhiếp Ẩm Băng cá cược uống rượu, lấy tiền đánh bạc và cá cược của Nhiếp Ẩm Băng từ ông chủ, ở bên cạnh lừa không ít tiền của Nhiếp Ẩm Băng, đối phó với loại công tử tiêu tiền như nước Nhiếp Ẩm Băng, Tống Ngọc Chương cười cười lễ độ, thành khẩn mà nói; "Ẩm Băng, ta không có chơi đùa em, lời ta nói đều là thật lòng, em cao quá rồi, như cây sào vậy."

Hai người đối mặt, ông chủ trường đua ngựa lại không thành thật, nói cho gã nghe chuyện hắn ăn tiền hoa hồng từ Nhiếp Ẩm Băng, Nhiếp Ẩm Băng tức đến nổi nửa đêm xông tới quán trọ Tống Ngọc Chương tạm trú, Tống Ngọc Chương suýt nữa bị gã cưỡng gian.

Từ đó đến nay, Tống Ngọc Chương luôn rút ra một bài học, tận sức mà không bịp đàn ông cao hơn mình, quá nguy hiểm.

Đường Cẩn cao hơn hắn.

Tống Ngọc Chương nhẫn nại.

Phó Miện lùn hơn hắn một chút, hắn chịu không nổi.

Cậu cả kia ngang ngược hống hách không ai bì kịp, nhưng ở trước mặt hắn lại hèn hạ đáng yêu, nửa đêm nhiều lần chạy đến trước quán trọ hắn ở mà hiến thân, Tống Ngọc Chương lúc ấy có chút căng thẳng, vì tình thế khi đó cực kì giống với lúc Nhiếp Ẩm Băng phá cửa, có điều khác biệt là trong tay Nhiếp Ẩm Băng có cầm súng.

Hơn nữa Phó Miện trong tay không có súng, cũng không có tới cưỡng gian hắn, mà nguyện ý bị hắn cưỡng gian.

Giữa đêm tối, Tống Ngọc Chương khẽ thở dài.

"A Miện, đừng như vậy."

Hắn trong sáng ngủ chung với Phó Miện một đêm, thầm nghĩ cậu ấm này quả thật còn ti tiện hơn đồ ti tiện.

Đồ chó đẻ Tống Ngọc Chương, nảy sinh tình cảm với bé ti tiện cậu ấm cao ngạo Phó Miện.

Cân nhắc một lúc, lừa Đường Cẩn vẫn tốt hơn.

Con người hắn vẫn hay thiên vị mấy tên đàn ông thấp hơn mình.

Thực ra hắn cũng không tính là lừa đảo.

Đường Cẩn muốn cái hộp chứa bài thuốc bí truyền, hắn cũng y giúp đem về đến tay, thậm chí bên trong có bài thuốc hay không, hắn cũng nói rõ rành rành, hắn không xen vào, tiền hàng đôi bên đã mua bán xong, đâu có tính là lừa bịp?

Kể cả Phó Miện, hắn thật lòng yêu gã, bài thuốc bí truyền nhà họ Phó trên đời này không có ai ngoài họ Phó thấy được, hắn cũng chưa thấy được, vậy nên cũng không tính là lừa đảo.

Nói như vậy thì trong ba tháng qua, đối xử với bạn thân hay người yêu, phẩm hạnh của hắn đều không có chỗ chê, có thể gọi là quý ông.

Quý ông Tống Ngọc Chương từ trong khoang tàu ra đến sòng bạc, sau một giờ đánh bạc, hắn đã quên tất cả bạn thân và người yêu mà hắn đã có trong ba tháng qua.

Tống Ngọc Chương trình độ đánh bạc thường thường, vận may thì thượng thừa, thời tới thì lui, hắn đã đưa tất cả số chip thắng được tặng cho những cô gái xinh đẹp xung quanh mình, đứng lên nhường cuộc chơi, nhường xong thì trên đường về thì đụng phải một thanh niên xinh đẹp chặn đường.

"Tôi.... Tôi tên Trần Hàn Dân..."

Trần Hàn Dân lắp ba lắp bắp nói tên của mình, kể rằng chiều nay gặp Tống Ngọc Chương ở sòng bài, vô cùng ngưỡng mộ phong thái của hắn, muốn được làm bạn với hắn.

Trần Hàn Dân là du học sinh từ Pháp về, từ bé đã yêu cái đẹp, nhìn thấy người đẹp là đơ ngay ra, ngặt nỗi gã sợ mất mặt con nhà gia giáo, về nước cũng gắng gượng ảo tưởng vài chuyện romantic* trong lòng.

*vì từ gốc nó là cách người Trung đọc tiếng Anh, giống như châm biếm nên mình giữ lại

Sau khi tới Pháp, Trần Hàn Dân mới có cảm giác bản thân đã về nhà, có dạo cho rằng mình đầu thai sai nước, gã nên là người Pháp mới đúng.

Bất luận nam nữ trong trường, hễ xinh đẹp xuất chúng là gã không thể không tán tỉnh, cũng từng mập mờ qua đường với vài Miss hoặc Mister, người nhà gã sợ gã tại nước Pháp thơ mộng mà vui quên lối về*, vội vã gọi gã về tìm người yêu.

* gốc 乐不思蜀: vui quên nước Thục, điển tích phía dưới

Tình thánh số một nước Pháp bỗng hoá sầu bi, viết vài phong thư tuyệt tình rồi lên tàu lớn trở về nước.

Vì để duy trì hình tượng thanh thuần, Trần Hàn Tân ở trên thuyền khổ hạnh kìm nén, chim cũng muốn héo rồi, hôm nay không kìm nổi mới dạo qua sòng bài, ai mà biết gã sẽ gặp được người đàn ông khiến gã mê đắm như vậy.

Phong độ phóng khoáng, hào sảng vung tiền như rác, mặt đẹp như tạc tượng, điệu bộ cử chỉ tự nhiên quyến rũ, trong phút chốc gã liền dứt khoát vứt đi mấy chu du năm ở Pháp với vài Miss Mister ra khỏi trí nhớ của gã.

Về nhà vẫn tốt hơn! Trung Hoa cổ kính, mọi rợ sao có thể so bì!

Trần Hàn Dân đấu tranh tư tưởng thật lâu, ý dâm áp đảo mong manh đơn thuần của gã, vậy nên gã lúng ta lúng túng, bắt chuyện một cách tràn đầy sắc-dục.

Tống Ngọc Chương cuối đầu đánh giá gã.

Nếu mà nói đến trước mặt Tống Ngọc Chương đây, tình thánh nước Pháp Trần Hàn Dân căn bản không đáng để nói đến, từ khi gã mở mồm, Tống Ngọc Chương đã soi thấu tâm can gã rồi.

Cũng là một kẻ ti tiện.

Còn là một tên phóng đãng.

Tống Ngọc Chương sẽ không che giấu họ của mình với hai loại người: loại thứ nhất là tôm tép, loại thứ hai là người gọi tên kẻ khác trên giường hắn, tóm lại đều rất phiền phức.

"Tôi họ Tống."

"Ngài Tống, " Trần Hàn Dân bụng nghĩ họ này rất hợp với hắn, "Chào ngài, tôi thấy ngài rất quen mắt, ngài cũng là du học sinh Pháp sao?"

Trần Hàn Dân tự khen bản thân trong lòng, câu hỏi này thản nhiên lộ tí thân phận du học sinh của gã, lại không có chút tự mãn nào, đúng là tiến lùi có chừng, tán tỉnh có văn hoá.

Bụng dạ Tống Ngọc Chương đầy ắp những ý nghĩ xấu xa, bây giờ dần dà chỉ dư lại chút xíu, đối phó với loại người giống như công tử bột, hắn chực tận hứng đùa giỡn đôi lần, hắn mỉm cười, thuận miệng bịa đặt: "Tôi học ở Anh Quốc".

Trần Hàn Tân kinh ngạc một tiếng "trùng hợp quá", gã nghênh cái gương mặt thanh tân đi mời Tống Ngọc Chương vài chén rượu, đàm đạo vài vấn đề học thuật.

Khoé miệng Tống Ngọc Chương mang ý cười, không nói một lời mà nhìn gã.

Lông mi Tống Ngọc Chương cực kì dài, có lẽ vì dài như vậy nên đành uốn cong lên, nom y như cánh quạt, ánh đèn dịu dàng chạm vào đôi gò má của hắn, phủ lên mặt hắn một tầng sương mờ ảo, ánh mắt sáng rực xua tan mây mù, ai nhìn cũng giật mình, lòng Trần Hàn Dân khiếp đảm, gượng cười nói: " Ngài Tống có việc nên thôi vậy."

"Tôi không có thời gian uống rượu."

Trần Hàn Dân nghe thấy liền cực kì thất vọng, kỳ thực tất cả mọi người trong sòng bạc đều đang nhìn Tống Ngọc Chương, nhưng chẳng ai dám bắt chuyện với hắn, bởi vì vẻ ngoài Tống Ngọc Chương cực kỳ xuất sắc, khiến người khác trở nên dè dặt phô bày.

Bị từ chối cũng coi như trong dự liệu, Trần Hàn Dân chậm chạp nói: "Xin lỗi vì đã quấy rầy ngài."

Gã đang định xoay người, lại bị gọi trở lại.

"Chậm đã."

Trần Hàn Dân nghiêng người, ánh mắt vừa mong mỏi vừa thấp thỏm nhìn Tống Ngọc Chương, trông đợi lời làm gã hạnh phúc từ đôi môi mỏng ấy.

Tống Ngọc Chương cúi đầu mỉm cười, luồng sáng tối lưu chuyển trên mặt hắn cùng với nụ cười bỡn cợt: "Uống rượu ấy à, tôi không có thời gian, nhưng làm chuyện khác ấy à, tôi ngược lại rảnh được một tiếng để giải trí đấy."

- -------------------

Điển tích: Lưu Thiện vui quên nước Thục

Lưu Thiện 刘禅 là con của Lưu Bị 刘备, tự Công Tự 公嗣, tiểu danh A Đẩu 阿斗, vị hoàng đế thứ 2 của Thục Hán thời Tam Quốc, tại vị từ năm 223 đến năm 263, trong lịch sử cơ hồ như là đại danh từ chỉ sự hôn dung nhu nhược. Năm 263, Thục Hán bị Tào Nguỵ diệt vong, Lưu Thiện đầu hàng, bị đưa đến Lạc Dương 洛阳, thụ phong An Lạc Công 安乐公, cuối cùng mất tại Lạc Dương.

Sau khi chính quyền Thục Hán diệt vong, con Lưu Bị 刘备 là Lưu Thiện 刘禅 bị bắt đưa về Lạc Dương 洛阳, Tư Mã Chiêu 司马昭phong Lưu Thiện là An Lạc Công 安乐公. Có một lần, Tư Mã Chiêu tổ chức yến tiệc, mời Lưu Thiện và mấy đại thần vốn là của Thục Hán tham gia. Trong bữa tiệc, lại còn cho nhóm ca nữ biểu diễn những bài ca điệu múa của Thục Hán để giúp vui. Một số đại thần Thục Hán vong quốc nhìn thấy ca vũ của cố quốc, nghĩ đến thảm trạng đất nước bại vong mà không ngăn nổi đau buồn rơi lệ. Chỉ có Lưu Thiện hân hoan thưởng thức ca vũ, nhấm nháp những sơn hào hải vị đầy trên bàn, giống như ở trong cung của mình. Qua mấy ngày sau, Tư Mã Chiêu hỏi Lưu Thiện: - Ở đây ông còn nhớ đến nước Thục nữa không?

Lưu Thiện vui cười nói rằng: - Nơi đây tôi rất vui, làm sao mà nhớ đến nước Thục nữa

Đại thần Khước Chính 卻正 vốn của nước Thục đang ở bên cạnh nghe được, cảm thấy chẳng còn thể thống gì, khi về đến phủ của Lưu Thiện, nói với Lưu Thiện rằng: - Ngài không nên trả lời Tấn Vương (chỉ Tư Mã Chiêu) như thế.

Lưu Thiện bảo rằng: - Theo ý của ông, ta phải làm sao?

Khước Chính đáp rằng: - Sau này nếu Tấn Vương lại hỏi ngài, ngài phải rơi nước mắt mà nói rằng: 'Lăng mộ tổ tiên của tôi đều ở đất Thục, lòng tôi rất đau buồn, không lúc nào là không nhớ đến đất Thục'. Nói như thế, Tấn Vương có lẽ sẽ thả cho ngài trở về.

Lưu Thiện gật gật đầu nói rằng: - Ông nói hay lắm, ta sẽ ghi nhớ.

Về sau, quả nhiên Tư Mã Chiêu lại hỏi Lưu Thiện: - Chúng tôi đối đãi ông không tệ, ông có còn nhớ đến đất Thục nữa không? Lưu Thiện nhớ đến mấy lời của Khước Chính, bèn nói ra y như thế, lại còn cố gắng làm ra vẻ đau lòng, nhưng nước mắt không hề chảy ra. Tư Mã Chiêu nhìn thấy bộ dạng của Lưu Thiện, trong lòng không kềm được, liền cười lên, cố ý trá Lưu Thiện: - Mấy lời này hình như là của Khước Chính nói. Lưu Thiện thất kinh, bảo rằng: - Sao ông biết là của Khước Chính. Quả thực Khước Chính chỉ tôi những lời đó.

Tư Mã Chiêu thấy rõ Lưu Thiện quả thực là một A Đẩu bị ngã mà đỡ không dậy (tiểu danh của Lưu Thiện là A Đẩu), quá hồ đồ, sẽ không uy hiếp được mình, nên cũng không tìm cách sát hại Lưu Thiện. Câu chuyện này được người đời sau khái quát thành câu thành ngữ "Lạc bất tư Thục" 乐不思蜀 (vì vui mà quên cả nước Thục), dùng để ví hạng người hôn dung vô năng giống như Lưu Thiện mất nước đau buồn, chỉ biết sống sao hay vậy.

Nguồn: https://www.chuonghung.com/2020/08/dich-thuat-luu-thien-vi-vui-ma-quen-ca.html

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play