"Đi thôi." Lục Thẩm Quân quay người.
"Đi...!đi đâu?" Diệp Ly Lạc khó hiểu.
Lục Thẩm Quân liếc nhìn vào xe của mình:
"Lẽ nào còn muốn ngồi trên xe sao?"
Cô vội lắc đầu, huống chi cô nôn ra đấy một bãi sao ngồi vào được chứ.
Cô chạy nhanh theo sau Lục Thẩm Quân.

Ai biết chân anh ta dài vậy đi bước nào bước nấy cũng khiến cô phải chạy theo mới kịp.
Diệp Ly Lạc thầm bực tức, trước giờ làm gì có ai dám để cô đuổi theo phía sau như này đâu.
Nhưng mà cũng đành vậy, hiện tại cô có quen biết ai ở đây, chỗ này là đâu đâu.

Thành ra đi trên vỉa hè đến đâu Diệp Ly Lạc cũng liếc ngang liếc dọc không khỏi cản thấy chỗ này cũng thú vị quá đi.

Không như hoàng cung chỗ cô, lúc nào cũng lễ nghi rườm rà, rồi phi tần tranh đấu đến người sống ta chết, bọn nô tì thái giám cũng liên lụy theo cứ hai ba ngày là lại có người số đen đủi.

Hoàng cung là vậy, cô cho dù được Mẫu hậu bản vệ chu toàn, không dính vào những chuyện bẩn thỉu trong cung nhưng những ngày tháng đó cũng chẳng mấy tốt đẹp.

Bây giờ thấy cái gì ở đây cũng mới lạ lại thật thích thú.
Nhìn thấy tòa nhà còn cao hơn cả lầu Cẩm Tú của mình, Diệp Ly Lạc buộc miệng hỏi:
"Đây là chỗ nào vậy?"
Thấy ánh mắt Lục Thẩm Quân kì quái nhìn mình, Diệp Ly Lạc không khỏi nuốt một ngụm nước bọt:
"Không...!không có gì đâu, anh đừng để tâm."
Sau đó cô mỉm cười một cái làm như thật sự không có chuyện gì, trong lòng thầm mắng bản thân lần sau phải quản lí tốt cái miệng mới được.
Lục Thẩm Quân lại tiếp tục đi.

Lần này nhìn thấy cái gì lạ mắt Diệp Ly Lạc chỉ thầm than trong lòng không dám nói ra thêm điều gì nữa.
Bước vào một nhà hàng sang trọng, Diệp Ly Lạc không khỏi choáng ngợp khi nhìn thấy mọi thứ xung quanh.

Cô cũng theo chân Lục Thẩm Quân đi qua cánh cửa tự động, khóe miệng không khỏi giật giật mấy cái.

Thầm nghĩ: người ở đây tài giỏi thật, không cần động vào cửa cũng tự động mở ra.

Nhưng cô biết chắc chắn vẫn còn rất nhiều điều lí thú khác nữa vì vậy trong lòng không khỏi hào hứng phấn khởi.
"Lục Tổng!"
Một nữ phục vụ xinh đẹp vừa nhìn vào khuôn mặt anh tuấn cùng với một vét sẹo dưới mắt của Lục Thẩm Quân đã nhận ra anh ta là ai không khỏi thốt lên kinh ngạc.

Rất nhanh chủ nhà hàng đích thân đến tiếp đón.
"Lục tổng anh đại giá quang lâm đến nhà hàng này của tôi sao không báo trước một tiếng?"
Diệp Ly Lạc nhìn cái khuôn mặt nịnh hót của ông chủ nhà hàng cảm thấy thật giống với đám quan viên nói lời hay như rót mật bên cạnh phụ hoàng cô.

Đúng là ở đâu cũng có những người như vậy.

Nhưng mà được người khác để ý như vậy xem ra thân phận của Lục Thẩm Quân cũng không bình thường nhỉ.

Nói với nhớ từ khi cô xuyên đến đây chẳng có chút kí ức gì cả, thành ra đối với chuyện gì cũng mù tịt.
"Chuẩn bị cho tôi một phòng." Lục Thẩm Quân đối với bộ dáng ông chủ nhà hàng chỉ lạnh nhạt nói một câu.

"Dạ được mời Lục tổng lên lầu trên."
Rồi không biết cố ý hay vô tình ánh mắt ông ta liếc qua Diệp Ly Lạc:
"Không biết vị này là..."
"Đây là vợ tôi."
Chẳng để Diệp Ly Lạc kịp nói gì Lục Thẩm Quân đã mở lời.
Ông chủ hơi kinh ngạc lại như có thâm ý liếc qua Diệp Ly Lạc, bị ánh mắt đó nhìn Diệp Ly Lạc có chút khó chịu nhưng cô chẳng để tâm, cái mà cô đang nghĩ đến chính là câu nói vừa rồi của Lục Thẩm Quân, cô là vợ anh.
Ông chủ nhà hàng sắp xếp cho hai người một căn phòng sang trọng bật nhất, đồ ăn cũng nhanh chóng được bê lên trông cũng không khác mấy khi ngồi dùng bữa với phụ hoàng, mẫu hậu.

Có hai con người nhưng đ ĩa bát bày ra thì đầy bàn.
Bàn ăn ở cạnh cửa sổ, ngồi đây có thể quan sát mọi thứ bên ngoài.

Nhìn những thứ mới lạ này Diệp Ly Lạc chẳng rời mắt được.
"Tí Trương quản gia sẽ lái xe đến đón cô về nhà, cô mau ăn đi."
Giọng nói của Lục Thẩm Quân cắt ngang dòng suy nghĩ của cô khiến cô phút chốc trở về hiện rại:

"À tôi biết rồi." Cô cầm bát lên gắp đồ ăn bỏ vào miệng.
Thói quen ăn của Diệp Ly Lạc trước giờ Lục Thẩm Quân đều không để ý nhưng hôm nay nhìn kĩ lại hơi giật mình.

Mọi động tác giơ tay nhấc chân của cô đều tản ra sự cao quý, sang trọng, mỗi việc đưa đồ ăn vào miệng cũng khiến người ta nhìn vào cảm thấy hấp dẫn, kinh phục.
Thấy Lục Thẩm Quân nhíu mày nhìn mình Diệp Ly Lạc không muốn để tâm cũng không được:
"Anh không ăn sao?"
"À không...!" Anh ta quay đầu đi bắt đầu động đũa.
Không thể không nói một người ăn qua vô số sơn hào hải vị, cao lương mĩ thực như Diệp Ly Lạc đối với đồ ăn của nhà hàng này đúng là không có chỗ chê.

So với món ăn trong cung cũng chẳng kém cạnh gì, khéo khi lại còn ngon hơn.
Từ khi xuyên đến đây coi như đây là bữa ăn tử tế nhất của cô rồi.
Vừa ăn cô vừa len lén nhìn qua "người chồng" của mình.

Anh ta ăn uống rất từ tốn, lịch sự, dù là có một vết sẹo trên mặt đấy nhưng như thế hình như lại tăng thêm phần hấp dẫn ở anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play