Bước chân nhẹ nhàng lưu loát lại không một tiếng động đi đến gần.
Cô gái có khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, làn da trắng nõn nà, một đôi mắt sinh động long lanh.
Diệp Ly Lạc trừng lớn mắt, cả sống lưng tự nhiên lạnh toát.
Hai người đứng đối diện hiện tại giống nhau như hai giọt nước.

Nếu có khác phải chăng chính là biểu cảm và bộ trang phục trên người.
"Đông Vũ công chúa, ta là Diệp Ly Lạc, Diệp Ly Lạc mà cô đã nhập vào ở hiện đại."
Cô gái trước mắt này chính là thân chủ của thân thể đó, Diệp Ly Lạc vẫn cảm thấy mọi chuyện thật khó hiểu, đầu óc quay cuồng.
"Những cảnh tượng cô vừa nhìn thấy chính là sự thật, sau khi cô bị Diệp Vân Tiễn gi3t chết."
Hơi thở của Diệp Ly Lạc trở lên dồn dập, nàng không thể nén nổi nước mắt xót xa đau buồn:
"Vì sao ta vẫn còn sống? Vì sao ta vẫn ở đây? Vì sao ta nhập vào thân thể cô?"
"Có một số chuyện con người chúng ta đều không thể biết hết được, chỉ là cuộc sống hiện tại tôi không còn lưu luyến, để dành cho cô."
"Ý cô là gì?"
Cô gái quay đầu, thân ảnh dần biến mất:

"Hãy trân trọng cuộc sống hiện tại của mình, Diệp Ly Lạc giờ cô không phải là Đông Vũ công chúa nữa, cô là tiểu thư Diệp gia Thiếu phu nhân của Lục gia.

Hãy sống thật tốt, đó cũng là điều mà người thân của cô mong muốn."
"Khoan đã..." Chưa kịp kéo lại bóng dáng cô gái ấy đã lặn tăm như chưa từng xuất hiện.
Trong đầu Diệp Ly Lạc bỗng hiện lên vô số dòng kí ức, vô số cảnh tượng vụt qua.

Đó là kí ức của thân chủ Diệp Ly Lạc.
***
"Diệp Ly Lạc! Diệp Ly Lạc!" Ngồi trước giường Lục Thẩm Quân cầm chặt lấy bàn tay của nữ tử, khuôn mặt lo lắng.
Thím Trần lần đầu tiên thấy vẻ mặt nghiêm trọng này của Lục Thẩm Quân vội tiến lên:
"Thẩm Quân, cháu đừng lo quá.

Bác sĩ nói thiếu phu nhân chỉ là bị sốt thôi, sẽ nhanh khỏi."
Lục Thẩm Quân lắc đầu:
"Hồi sáng vẫn còn bình thường, sao lại có thể nói sốt là sốt được."
Nếu không phải lúc đó anh gọi cô ra ăn không thấy cô trả lời, anh liền đánh liều mở cửa vào trong phòng, có lẽ cũng sẽ không phát hiện ra Diệp Ly Lạc đang nằm trên giường.

Giống như một con mèo nhỏ bị thương, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu, mắt nhắm nghiền.
"Ưm..." Diệp Ly Lạc nâng dần mi mắt lên, chẳng hiểu sao nước mắt bất giác chảy dài.
Lục Thẩm Quân và thím Trần nhìn thấy đều giật mình hoảng hốt:

"Cô tỉnh rồi sao? Sao...!sao lại khóc vậy?"
Trước mắt Diệp Ly Lạc mơ hồ, bên tai lại là tiếng hét thê thảm của mẫu hậu, sự bi thương của phụ hoàng.

Cô nghe thấy dân chúng đang gào thét trong biển lửa, nghe thấy tiếng cười điên cuồng của Diệp Vân Tiễn.
"Để thím đi gọi bác sĩ." Thím Trần vội nói rồi nhanh chóng ra ngoài.
Lục Thẩm Quân đỡ cô ngồi dậy, hơi do dự xong anh vẫn để cô tựa vào l ồng ngực của mình.
Anh đưa tay lau nước mắt giúp Diệp Ly Lạc, sau đó kéo tấm chăn đắp lên người cô:

"Cô khó chịu lắm sao?"
Khó chịu, rất khó chịu! Hận, nhưng không thể trả thù! Đau đớn, chỉ có thể bật khóc.
Diệp Ly Lạc hiện giờ không muốn nói gì cả, chỉ đơn giản có một chỗ dựa vững vàng bên cạnh, cô ôm chặt lấy anh.
"Mẫu hậu, phụ hoàng..." Mắt lần nữa đóng lại, miệng cô thì thào không nghe rõ.
Lục Thẩm Quân bị cô ôm vào sững sờ, nhưng nhìn vẻ mặt tràn vào giấc ngủ kia của cô, an nhiên không chút vướng bận, anh không nỡ đẩy cô ra mà ngồi im.
Anh vươn tay quệt đi nước mắt còn sót lại trên mặt cô.

Diệp Ly Lạc nhíu mày, dụi dụi đầu vào trong lồ ng ngực anh.
Cả người Lục Thẩm Quân cứng đờ, một chút cũng không dám cử động.

Anh liếc nhìn cô chỉ thấy một đầu tóc đen, cả người cô như đặt hoàn toàn trọng lượng lên anh vậy.
Cũng không hiểu vì sao, người phụ nữ khác xía đến thì anh chán ghét, lạnh lùng nhưng đối với Diệp Ly Lạc, nhất là từ khi cô thay đổi, anh đối với cô dường như lại có chút khác biệt, thậm chí như là có chút gì đó, không nói được.
Thím Trần và bác sĩ qua khe cửa khép hờ thấy được cảnh này, hai người liếc nhìn nhau một cái, quyết định không vào trong nữa mà quay người đi.
Khoảng đến nửa đêm Diệp Ly Lạc mới mờ mờ mở mắt ra lần nữa.

Đầu vẫn còn chút đau nhưng đỡ hơn rất nhiều.

Lúc này cô mới phát hiện hình như có cánh tay ai đó đang ôm mình vào lòng.

Trong đêm tối nghe ra tiếng thở đều đều, của đàn ông.

Suy nghĩ này xuất hiện khiến cô hơi giật mình.
Vừa thấy Diệp Ly Lạc nhúc nhích, Lục Thẩm Quân đã mở mắt ra.

Đêm tối là vậy, nhưng anh vẫn nhìn rõ đôi mắt sáng của cô nhìn mình chằm chằm.

Anh ngồi bật dậy nhưng lại nhớ ra đầu cô đang kê lên tay mình vì thế động tác chậm lại, anh vươn người bật đèn ngủ trên bàn.
Đèn ngủ vừa sáng, mọi thứ đã rõ ràng hơn.

Đây là giường của Diệp Ly Lạc và Lục Thẩm Quân đang ôm cô.
Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật gần gũi đến như vậy, khuôn mặt Diệp Ly Lạc bất giác đỏ lên:
"Sao anh lại ở đây?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play