Tử Mặc lao tới, đá về hướng Claire, nhưng cô nhanh chóng né được. Cô trả lại anh cú đá khi nãy, Tử Mặc nhanh chóng xoay người, chìa dao lên cổ cô. Giang Cẩn Huyên như tắt thở vì căng thẳng, cô nắm chặt hai tay mình.
Anh đã hoàn toàn khống chế được Claire: “Có tiến bộ, nhưng cũng đừng khinh suất điều nhỏ nhặt như thế”.
Claire mỉm cười, rồi hạ dao xuống:”Vẫn là giọng điệu ấy. Chờ Aaron đến, chắc sẽ vui lắm đây”.
Anh thở dài, rồi quay sang Giang Cẩn Huyên, vẫy tay: “Đừng lo cho anh”.
Mọi người trong đội Alpha trố mắt nhìn qua Cẩn Huyên: “Chẳng phải đó là nữ bác sĩ trong bệnh viện trước kia sao? Đội trưởng, anh nỡ nào cướp mĩ nhân của chúng tôi!!”
Claire phì cười, nói lớn: “Mấy tên háo sắc các anh, không thể thôi chọc ghẹo người ta à? Giỏi thì xuống đấu với đội trưởng đi”.
Giang Cẩn Huyên đỏ mặt, nhìn về hướng Tử Mặc. Anh vẫn vậy, vẫn là nụ cười lạc quan ấy...
Nhưng rồi thực tế lại làm cho cô hoảng sợ...Đan xen trong đầu cô, chỉ có hai hình ảnh.
Một, là nụ cười rạng rỡ của anh. Hai, là gương mặt nhợt nhạt, nguy kịch của anh ở phòng phẫu thuật lúc ấy....
Cô phải làm gì thì mới bảo vệ được anh đây...
Claire đăm chiêu nhìn cô. Bản thân cô cũng hiểu rằng, dù có mạnh mẽ tới mức nào, thì cô bác sĩ này, cũng chỉ là một cô gái đa cảm. Tử Mặc có thể bảo vệ được Cẩn Huyên, nhưng nếu anh không chắc về việc mình có thể toàn mạng sau đó hay không, thì đó quả thật là một điều đáng phải lưu tâm.
Brad trầm mặc nói: “Con đường phía trước của cô và cậu ấy, chắc chắn sẽ nhiều chông gai và tăm tối lắm đấy, cô hiểu chứ?”
Giang Cẩn Huyên chợt nghĩ về bố mình...Ông là một người mạnh mẽ, là một người hết lòng yêu thương cô, luôn đặt tính mạng của bản thân mình vào thế ngàn cân treo sợi tóc, chỉ để đảm bảo an toàn cho mọi người...
Cô là con gái của ông ấy, thì cô cũng phải có cốt cách như vậy chứ nhỉ?
“Ngay từ đầu, cuộc đời của anh ấy và tôi, đã không có chuyện hoa hồng ngát hương trải đầy trên đấy”- Giang Cẩn Huyên đáp.
“...”.
Truyện Full“Còn nữa, nếu con đường tương lai của chúng tôi quá tối tăm, thì tôi sẽ là người vừa đi vừa rải hoa, vẽ màu cho nó”.
Brad gật đầu, mìm cười: “Quả thật là con gái của Joshep”.
“Ông biết bố tôi?”
“Ừ. Nhưng từ từ đi. Aaron đã xuất hiện, cô nên chuẩn bị tinh thần đi, vì cậu ta và Tử Mặc sẽ không có chuyện nhún nhường nhau đâu”.
Tử Mặc và Aaron đã gặp nhau ở sân tập. Mọi người ở đội Alpha bắt đầu bàn tán:
“Là Aaron sao? Vẫn phong độ như mọi hôm nhỉ?”
“Nhưng lần này ai sẽ thắng nhỉ? Năm ngoái là đội trưởng, liệu năm nay có khác không chứ?”
Tử Mặc trông thấy vẻ mặt u ám kia của Aaron, liền hỏi: “Gặp cô ấy rồi à?”
Trông vẻ mặt u tối kia của Aaron, Giang Cẩn Huyên liền mạn phép, quay sang Brad:
“Có thể cho tôi biết đôi chút về Aaron không?”
Brad nhướn mày: “Tại sao cô lại tò mò?”
Cô không giấu gì, chỉ nói: “Có chuyện khó nói, nên thứ lỗi cho tôi”.
Brad nhìn về Aaron, rồi ngả người ra ghế: “Cậu ta ấy à, cũng đi trên con đường chông gai phết đấy”.
“...”
“Mẹ của cậu ta là người Ý, lai lịch cũng không sạch sẽ gì, vụng trộm với một gã người Pháp chuyên đi mồi chài phụ nữ ở khu ổ chuột tại thủ đô Paris. Cậu ta ra đời, thì người phụ nữ đó lấy gã kia, cuộc sống sau đó cũng như địa ngục trần gian thôi. Cuối cùng cậu ta bị vứt vào trại tế bần ở ngoại ô năm 11 tuổi”.
Giang Cẩn Huyên ngạc nhiên: “Thật...thật kinh khủng”.
“Ừ, cô nghĩ một người như vậy, có thể có một cuộc sống yên bình không? Năm 20 tuổi, cậu ta là một thành viên trong tổ chức lính đánh thuê trái phép ở Nga đấy”.
Cẩn Huyên ngẩn người: “H...Hả?”
“Ừ, chuyện xưa như thời Napoleon rồi. Giờ thì khác, tổ chức đó dù sao cũng không gây ảnh hưởng nhiều tới chính trị, nên tôi đã cố gắng đưa Aaron về đây. Giờ thì cậu ta rất tâm huyết với công việc này, cũng cười nhiều hơn. Ít nhất là khá hơn so với lúc tôi mới đưa cậu ta về đây”.