Trịnh Tử Mặc nghe xong thì khựng lại chừng vài giây, rồi quay sang cô, trừng mắt:
“Cô nói gì?”
Giang Cẩn Huyên vẫn đang giữ cho mình một dáng vẻ bình tĩnh. Cô lùi dần ra sau: “Tôi...”
Trịnh Tử Mặc một lần nữa cảnh báo cô mau tìm chỗ trốn. Vì theo như phán đoán của anh, thì ba gã cướp ngân hàng khi nãy, vì muốn tránh sự truy bắt của FBI, nên đã rẽ hướng vào bệnh viện này rồi. Ở cổng chính, họ cũng đã nhận tin rằng hai bảo vệ đã bị chúng bắn hạ. Anh chạy qua cửa Tây để tìm kiếm, nhưng chỉ gặp được Giang Cẩn Huyên.
Tai nghe bluetooth truyền tới tín hiệu của Claire: “Ryder, hướng 8 giờ, thẳng tới cửa Bắc bệnh viện! Ba gã đó đang giữ con tin”.
Trịnh Tử Mặc tặc lưỡi: “Khỉ thật!” – Rồi anh chạy đi, không quên đảm bảo xung quanh an toàn cho Cẩn Huyên. Giang Cẩn Huyên cảm thấy rất bất an, nhất định là trong bệnh viện đã xảy ra chuyện. Cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình, rồi âm thầm tiến về cửa Bắc bệnh viện.
“Tất cả quỳ xuống cho tao!” – Gã cướp cầm trên tay khẩu AK, dưới chân hắn là vali tiền mà hắn cướp được ở ngân hàng 3 tiếng trước. Vai hắn cũng đã trúng một viên đạn của Trịnh Tử Mặc trong lúc chạy trốn. Hai gã còn lại trưng bộ mặt hung dữ ra, quát: “Bọn cớm chết tiệt kia, chúng mày thử xông vào đây xem, bọn tao sẽ cho con nhóc này ăn đạn!!!”
“Đoàng!” – Gã kia bắn một phát súng lên trần nhà, làm ai nấy đều sợ hãi. Giang Cẩn Huyên cũng nhân lúc mọi người hét lên, cô mở hé cửa sau, rồi nấp sau máy bán nước cạnh quầy lễ tân. Trông mọi thứ hỗn loạn thế kia, cô càng cảm thấy lo lắng hơn. Nhưng rồi gương mặt cô tái nhợt, vì thấy gã cướp kia đang bắt Kiều Nhan Ngọc làm con tin.
Kiều Nhan Ngọc cắn răng sợ sệt, trên cánh tay cô còn có vết dao sượt qua, chắc là khi nãy cô đang cố gắng chống cự, thì thành ra thế này. Khi nãy lũ cướp xông vào, cô lại bảo vệ mọi người xung quanh, nên không may bị lũ cướp tóm lại. Giờ thì tình hình càng tệ hơn rồi.
Ở khắp mọi ngõ ngách của bệnh viện, các đặc vụ FBI đã vào vị trí. Tất cả đang chờ lệnh của Trịnh Tử Mặc.
Claire nấp sau một chiếc giường bệnh, thì thầm qua tai nghe: “Ryder, chúng ta làm gì đây?”
“Chúng có 3 tên, có vũ trang, lại còn bắt giữ con tin, cứ nấp đi, chờ xem chúng yêu cầu gì” – Trịnh Tử Mặc nấp sau cây thông Noel, đối diện với tầm nhìn của Giang Cẩn Huyên. Cô quay sang, nhìn thấy người đàn ông khi nãy, rồi quay sang tên cướp đang khống chế Kiều Nhan Ngọc. Kế bên hắn là bàn đựng thuốc tiêm.
Một tên trong bọn hét: “Lão già kia, mau chuẩn bị cho bọn tao một chiếc xe cứu thương, để bọn tao tẩu thoát khỏi đây. Còn nữa, lão phải đi cùng bọn ta, cả con bé châu Á này nữa”.
Aaron ngắm súng tỉa, toát mồ hôi: “Ryder, chúng muốn đem theo cả con tin chạy trốn”.
“Chúng biết rằng chúng ta nhất định sẽ đuổi theo, nên chơi mánh này đây” – Tử Mặc cắn răng, anh ngắm súng về hướng gã đang khống chế con tin. Nếu anh bắn hắn, sẽ làm kích động đến 2 gã còn lại, cả bệnh viện lúc ấy sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Giang Cẩn Huyên hít thở sâu, cô vẫn đang chờ một thời cơ nào đó.
Giám đốc bệnh viện vì muốn bảo toàn tính mạng cho nhiều y bác sĩ và bệnh nhân khác, đành cho người chuẩn bị một chiếc xe cứu thương ở cửa Đông bệnh viện. Hai gã kia la lớn:
“Bọn kia nghe đây, nếu chúng mày đuổi theo bọn tao, bọn tao sẽ cho lão già và con nhóc này ăn kẹo đồng, rõ chưa? Khôn hồn thì mau làm theo lời bọn tao, rút người hết đi”.
Trịnh Tử Mặc liền thì thầm vào tai nghe: “Những người có mặt ở cửa Đông, rút đi. Ưu tiên bây giờ là tính mạng con tin”.
Những người đang mai phục ở cửa Đông lập tức rút đi hết. Hai tên cướp kia đắc ý, chúng lôi giám đốc bệnh viện đi làm con tin, rồi đi ra cửa Đông. Chúng không quên dặn tên còn lại: “Dẫn theo con nhỏ đó lui dần đi. Có con nhỏ này và lão già, cảnh sát sẽ không đụng tới chúng ta”.
Chờ đến khi hai tên kia ra khỏi cửa Bắc, thì tên đang giữ Kiều Nhan Ngọc cũng không quên hăm dọa: “Nếu có ai cử động, tao sẽ cho con nhỏ này ăn kẹo đồng ngay lập tức.
Lúc này, Giang Cẩn Huyên đã bắt đầu di chuyển dọc theo bàn lễ tân. Trịnh Tử Mặc trông thấy cô liều mình như vậy, thì không khỏi ngạc nhiên.
“Ry...Ryder, cô bác sĩ kia....cô ta làm gì vậy?” – Aaron ở cửa Nam đang nhắm bắn thì không khỏi bất ngờ.
“Chờ xem tình hình” – Trịnh Tử Mặc đáp lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT