Đầu óc của Tả Đào trống rỗng, nhưng mọi giác quan của cậu dường như được phóng đại.
Rõ ràng đây không phải lần đầu họ hôn nhau, nhưng tốc độ nhịp tim vẫn đập nhanh quá mức, nó bùm bùm mà nhảy cái không ngừng, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng mới bằng lòng bỏ qua.
Những ý thức còn sót lại ít ỏi đang dần bị rút ra khỏi cơ thể, giống như những linh hồn lang thang, phiêu đãng trong phòng một cách không mục đích.
Tả Đào ngẩng đầu lên nửa chừng, ngốc lăng mà túy ý đối phương đòi hỏi.
Sau đó lại bắt đầu suy nghĩ lung tung ——
Lúc Tống Thời Hàn bước vào, đã khoá cửa chưa?
Tất cả các rèm cửa hẳn đều đã được kéo lên.
Thời tiết càng ngày càng nóng, tối nay khi đi ngủ nên giảm nhiệt độ điều hòa xuống.
Còn có,
Hơi thở của Tống Thời Hàn thật sự rất nóng.
Dừng ở trên mặt, nóng giống như ngọn lửa, khiến cho cả người như muốn bốc cháy.
Vừa mới nghĩ đến đây, môi dưới bỗng nhiên truyền đến đau đớn rất nhỏ.
Như là bất mãn vì cậu phân tâm, Tống Thời Hàn giơ tay, đồng thời vết chai mỏng trên lòng bàn tay khẽ nhéo phía sau cổ cậu, lại cực nhẹ nhàng mà cắn xuống môi dưới, như là trừng phạt, lại như có ý gì khác.
Lúc này, sự ái muội giống như một tảng đá đập vào mặt nước tĩnh lặng, lập tức đánh ra những đợt sóng lung linh, nổ tung từng tầng một trong tâm trí.
Tả Đào run rẩy không thể kiểm soát, suy nghĩ của anh đột nhiên quay trở lại. Sau đó, như bị thôi thúc bởi việc gì đó, cậu đánh bạo mà đảo khách thành chủ. Nhưng bởi vì tim đập quá nhanh, đáy mắt cậu không tự giác hiện ra một tầng sương mù, lại càng thêm khẩn trương mà nắm lấy cánh tay Tống Thời Hàn, một bên vụng về mà đáp lại, lại học hành vi vừa rồi của Tống Thời Hàn, cũng ở trên môi anh gặm cắn một ngụm.
Giữa mày Tống Thời Hàn hiện lên một tia kinh ngạc, bị cái hôn không hề có kết cấu của cậu làm cho tức cười.
"Em là con chó nhỏ đấy à?"
Giọng nói của Tống Thời Hàn tràn ngập hài hước, vừa rũ mắt liền thấy cần cổ nam sinh ửng đỏ lên.
Nhưng mà Tả Đào lại hiểu lầm ý anh. Chút không phục trong lòng bị tiếng cười này nhóm thành đốm lửa, nhưng đồng thời lại sợ anh nói ra lời làm người ta càng thêm xấu hổ và giận dữ —— ngay sau đó, Tả Đào không hề nghĩ ngợi, dùng biện pháp nguyên thủy nhất đó là lại lần nữa chặn môi anh lại.
Tả Đào đỏ mặt, chút rụt rè trong lòng trong lúc nhất thời toàn bộ bị ác bá hồng nhạt cắn nuốt. Đôi tay bất tri bất giác mà ôm lấy cổ Tống Thời Hà, toàn bộ trọng tâm không ổn định, cậu khẽ thở gấp, giống như bắt được cọc gỗ, bị ép ngã về phía sau.
Thấy thế, Tống Thời Hàn theo bản năng mà ôm lấy eo Tả Đào, lại bị người kéo ngã nằm xuống giường.
Vốn dĩ chỉ là một nụ hôn đơn giản dưới bầu không khí nóng bỏng dần dần thay đổi hương vị, triền miên ở trên khóe môi, sau đó tập trung ở một bên cổ.
Tả Đào theo bản năng ngẩng đầu lên, tư thế chí mạng lộ ra, bắt đầu từ vị trí bị hôn, tứ chi trong nháy mắt run rẩy, sức lực trong cơ thể như bị rút cạn, cậu ôm lấy sau đầu Tống Thời Hàn, cố gắng mãi vẫn không làm được chuyện đẩy người ra.
Cho đến khi Tả Đào mềm yếu vô lực, quay mặt đi nửa vùi trong chăn, trong cổ họng phát ra một thanh âm khó nói.
Đồng tử Tả Đào chợt co rút lại.
Mẹ......
Quá mẹ nó mất mặt.
Tả Đào sắc mặt càng nóng hơn. Trước đây, cậu không thể tưởng tượng được rằng loại âm thanh này có thể do chính mình phát ra. Chuyện đáng sợ hơn còn ở phía sau, trong tư thế gần như dính chặt vào nhau này, như nhận ra điều gì đó, cả người đột nhiên cứng đờ
Tình huống này đã vượt quá tầm hiểu biết của cậu về nụ hôn.
Cứu mạng.
Trong cơn choáng váng tột độ, Tả Đào có chút khẩn trương mà nắm chặt tóc sau đầu Tống Thời Hàn.
Hô hấp cũng dần dần bắt đầu trở nên khó nhọc.
Kế tiếp cậu nên làm gì đây?
Mọi người đều là nam nhân, có chút phản ứng của nam nhân là chuyện bình thường. Hơn nữa, hiện tại Tống Thời Hàn đã là bạn trai của cậu, nếu đã là bạn trai......
Cho nên, có phải cậu nên theo lễ mà giúp đỡ một chút?
Giống như đang tự công lược chính mình, Tả Đào chậm rãi buông tóc Tống Thời Hàn ra, tạm dừng vài giây qua đi, tay lại chậm rãi lần xuống.
Nhưng mà không chờ cậu chân chính đụng tới, nhận thấy được động tác nhỏ có chút cứng đờ của Tả Đào, thân hình Tống Thời Hàn hơi hơi dừng lại, rồi chính xác nắm lấy bàn tay đang cố giở trò đồi bại của Tả Đào.
Giây tiếp theo, Tống Thời Hàn đặt cánh tay trái lên mặt Tả Đào, ngẩng đầu ấn vào giữa lông mày, khàn giọng nói: "Xin lỗi."
Mặc dù anh ấy nói xin lỗi nhưng giọng điệu của anh không có chút chân thành nào.
Tả Đào: "!!!"
Không quản chân thành hay không chân thành. Dù sao, khoảnh khắc khi nhìn vào ánh mắt Tống Thời Hàn, cậu thiếu chút nữa bị dọa đến hồn phi phách tán.
Mẹ nó......
Sau khi nhận ra mình vừa mới muốn làm cái gì, Tả Đào xấu hổ mà dời đi tầm mắt, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy chưa đủ, liền nhắm mắt lại luôn.
Tả Đào ơi là Tả Đào, rốt cuộc màu đang làm cái gì vậy.
Mày tư tưởng không sạch sẽ.
Mày còn dám xưng là ác bá hồng nhạt ác.
Không bằng sửa thành ác bá màu vàng đi.
"Không...... Không có việc gì."
Tả Đào sợ tới mức vội vàng thu tay lại, ngại chính mình chưa đủ ngốc, nói ra lời chưa thông qua đầu óc: "Em lại không có hại." Dừng một chút, lại vì chính mình hô hấp dồn dập mà tìm lý do giải thích: "Chính là anh có chút nặng, ép em tới nỗi thở không ra hơi."
Tống Thời Hàn ngẩn ra một chút, theo sau lật qua nằm xuống vị trí bên cạnh Tả Đào, mu bàn tay phải của anh đặt lên trán mình, cười nhẹ.
"Có cái gì buồn cười ạ."
Lỗ tai Tả Đào đỏ bừng, cậu giả vờ như không để bụng, tầm mắt thường thường hướng xuống nửa người dưới của Tống Thời Hàn.
Nhận thấy được tầm mắt Tả Đào, Tống Thời Hàn không cố ý che giấu bất cứ điều gì mà chỉ dùng ngón tay gõ nhẹ vào trán mình.
Căn phòng đột nhiên trở nên quá yên tĩnh.
Tả Đào càng ngày càng xấu hổ, mãi đến tột đỉnh.
Nếu còn không có ai nói lời nào, cậu lập tức liền phải sống sờ sờ mà nghẹn chết.
"Cái kia......"
Tả Đào ho nhẹ một tiếng, rốt cuộc nhịn không được, trước một bước lên tiếng đánh vỡ loại an tĩnh này.
"Kỳ thật anh không cần quá xấu hổ."
Đuôi lông mày Tống Thời Hàn hơi nhướng lên, nghiêng mặt nhìn Tả Đào: "Xấu hổ?"
"Ừ, chính là cái kia......" Tả Đào nỗ lực ám chỉ, cậu ha ha cười gượng một tiếng: "Rất bình thường."
Cậu nói rồi liền động tác cứng đờ từ trên giường bò dậy.
Nghiêm trang hỏi:
"Có cần em để lại phòng cho anh không?"
Tả Đào một bên nói, một bên không quên cầm di động của mình lên, muốn hướng ra ngoài cửa: "Em đi trước?"
Nhìn Tả Đào bước chân cứng đờ, Tống Thời Hàn thành công bị hắn chọc cười: "Tả Đào."
Anh nhìn thật sâu đánh giá Tả Đào một cái, có điều ám chỉ: "Em muốn mặc áo ngủ đi ra ngoài sao?"
Tả Đào: "......"
——
Sau khi mọi chuyện bình phục, Tả Đào xoa một ít rượu thuốc cho Tống Thời Hàn. Lại đổi bộ quần áo khác thì cũng đã nửa giờ trôi qua.
Chậm trễ thời gian dài như vậy, Tả Đào còn có chút không yên tâm.
"Đội trưởng."
Ngoài cửa phòng huấn luyện. Tả Đào không lập tức đẩy cửa đi vào, dừng lại bước chân, mờ mịt hỏi: "Nhìn không ra chứ ạ?"
Tống Thời Hàn rũ mắt nhìn cậu một cái: "Cái gì?"
"Chính là que cay." Tả Đào chỉ chỉ miệng mình, hiện tại đã có thể linh hoạt mà vận dụng cái từ này.
Ánh mắt dừng lại trên cánh môi đỏ ửng của Tả Đào, Tống Thời Hàn lười biếng mà lên tiếng: "Còn tốt, không quá rõ ràng."
Tả Đào lúc này mới yên tâm, nhịn không được ngáp một cái, vừa định đẩy cửa đi vào. Phía sau, Tống Thời Hàn lại nói một câu: "Em buổi trưa không có nghỉ ngơi, buổi chiều còn có thể kiên trì luyện tập sao?"
Anh nói rất bình tĩnh, giọng điệu bình thường như đang hỏi bữa trưa ăn gì.
Nhưng Tả Đào trong lòng tràn đầy sợ hãi bị mọi người phát hiện, nên thản nhiên đáp: "Không sao đâu, hiện tại em cũng không buồn ngủ lắm, tối nay đi ngủ sớm là được."
Tống Thời Hàn gật gật đầu: "Như vậy sao." Anh cong môi, lại nói: "Nhưng không phải giữa trưa em trở về ngủ sao, thời gian dài như vậy, em đang làm gì."
"Em......"
Lời nói đến cổ họng bỗng nhiên dừng lại, Tả Đào cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, khi ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy đôi mắt cười như không cười của Tống Thời Hàn.
Một trận sét đánh giữa trời quang, Tả Đào vài lần muốn nói lại thôi: "......"
Cậu nghĩ thầm, nếu anh không phải bạn trai em, em đã cho anh biết thế nào là lễ hội rồi.
Nhưng mà hiện tại vấn đề cần giải quyết là —— hiện tại cậu phải thích như thế nào mới tốt?
Mệt mỏi,
Thật sự mệt mỏi.
Nhìn ra sâu trong Tả Đào có sự hỏng mất, Tống Thời Hàn cười một tiếng, không lại tiếp tục trêu cậu: "Nếu em buồn ngủ, hiện tại liền trở về ngủ bù, thân thể quan trọng." Anh nói: "Đợi lát nữa anh giúp em nói một tiếng với anh Khương."
"Không cần, em thật sự có thể."
Mặc dù có thể nghe thấy trong giọng nói Tống Thời Hàn có sự lo lắng, nhưng Tả Đào lại vẫn bởi vì trò đùa dai của Tống Thời Hàn, mà sinh ra một chút tiểu tính tình.
May mắn lần này ông trời đứng về phía cậu, ngay sau đó liền đột nhiên nhanh trí mà nghĩ tới cái gì.
Trầm mặc nửa giây, Tả Đào liếm môi, không nhanh không chậm mà giải thích: "Kỳ thật em vốn đã buồn ngủ."
"Ừ?" Có chút tò mò Tả Đào lại muốn nói gì, Tống Thời Hàn hỏi: "Sau đó thì sao?"
Tả Đào: "Sau đó trước khi ngủ em xem di động."
Tống Thời Hàn nhướng mày: "Có người mắng em?"
Tả Đào: "Không phải." Là có người khiến em ghê tởm.
Cậu cúi đầu nhìn mũi chân, cố gắng nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Có một fans vừa gửi cho em một đường link.” Dừng một chút: "Kỳ thật cũng không có gì, chính là một số chuyện lúc trước của anh và Wind."
Nghe đến đó, Tống Thời Hàn ngẩn người.
Tả Đào ngẩng đầu ngắm Tống Thời Hàn một cái, có thể là gần đây Tống Thời Hàn quá dung túng cậu, cho nên lá gan cũng càng lúc càng lớn, vốn dĩ hắn định từng bước loại bỏ tính cách ngoan ngoãn, hiện giờ lại bất tri bất giác mà cởi bỏ hoàn toàn, cậu nói:
"Cũng không nói cái gì nhiều, chính là kể lại những chuyện thường ngàu của hai người. Còn nói cái gì mà, cái gì mà anh không thích người khác chạm vào đồ của mình, cũng không thích tiếp xúc thân thể với người khác, nhưng đối Wind lại rất ngoại lệ."
"Em tuy rằng biết đều là giả, nhưng không chịu nổi bọn họ nói như thật."
Dứt lời, còn không quên rộng lượng mà tổng kết một câu: "Bất quá anh yên tâm, em không ngại những cái này."
Tống Thời Hàn rất có hứng thú mà nhìn Tả Đào một hồi, xoay người lại nhìn mắt cậu: "Thật sự không ngại sao?"
"Dạ, không ngại."
Tả Đào mở cửa: "Trên Weibo chuyện bát quái như cơm bữa, nếu em để ý có mà mệt chết."
Tiếp tục nói lại chuyện cũ: "Nhưng quả thật có ảnh hưởng giấc ngủ."
Vừa dứt lời, cậu xoay người vừa định đi vào phòng huấn luyện, bước chân lại một lần nữa dừng lại.
Liền thấy Vương Thu nhíu mày đứng ở bên trong cánh cửa, mặt đầy vẻ thâm trầm mà nhìn cậu.
Không biết đứng bao lâu, lại nghe bao nhiêu rồi.
Tả Đào: "......"
Cậu vừa định mở miệng. Vương Thu lên tiếng: "Đúng vậy, anh đều nghe thấy hết."
Vương Thu: "Anh không định nghe lén, chính là muốn đi WC, mà hai người lại đứng ngoài cửa."
Tả Đào run lên: "......"
Trời, thật muốn chết quách đi cho rồi.
"Anh nói. Quả Đào, từ khi nào mà lúc em nói chuyện lại kiêu ngạo đến vậy?" Vương Thu còn có chút cảm thán: "Em có muốn nghe lại mình vừa nói cái gì không, anh rõ ràng thấy em rất để ý nha?"
Vương Thu: "Lại nói, cái này cũng không có gì? Nhưng sao anh thấy em với đội trưởng càng ngày càng giống đám fans CP." Có lẽ người này đúng là thẳng nam ngu ngốc, cho nên không phát giác cái gì, còn nghiêm trang: "Hay là nói, đám fans only các em đều thái quá như vậy? Ngay cả chuyện bát quái của thần tượng đã BE từ 800 năm trước, mà vẫn phải ghen tị?"
Tả Đào hít một hơi thật sâu, linh hồn đã xuyên qua trần nhà mà kêu gào.
Cậu không có biện pháp giải thích với Vương Thu, cũng không thể quay đầu lại xem biểu tình của Tống Thời Hàn.
Cậu phát hiện bát tự của mình không hợp với căn cứ.
Bằng không tại sao một ngày phải chết những 800 lần.
Thậm chí đã bắt đầu sinh ra tâm tư bãi công.
Sau một lúc lâu, Tả Đào lại hít một hơi, cảm xúc phức tạp hóa thành ba chữ sát khí——
Vương Thu ngay sau đó lui ra phía sau nửa bước, lần đầu tiên từ trên mặt Tả Đào cảm nhận ra sát khí, cảm thấy rất mới lạ. Đợi đối phương đi qua ngồi xuống, hắn lại nhìn Tống Thời Hàn.
Hắn chậc lưỡi, lắc đầu nói: "Đội trưởng, Quả Đào thật hung dữ. Thoạt nhìn hình như rất tức giận, hay là anh vô dỗ em ấy đi?"
Tống Thời Hàn "Ừ" một tiếng, cũng đi vào, đạm thanh nói: "Cậu đi WC của cậu đi."
Để ngăn cản bất cứ ai nói chuyện với mình.
Sau khi Tả Đào ngồi xuống vị trí, liền đeo tai nghe lên, sau đó ngựa quen đường cũ mở phát sóng trực tiếp, bộ dạng cự tuyệt người tới gần.
Suy xét đến ngày sau cậu còn phải tiếp tục thi đấu, trước đó vài ngày Khương Minh đã cố ý liên hệ Tiểu Hùng sửa lại hợp đồng, hiện tại cũng gióng mọi người đều có quy định thường xuyên, bởi vậy lấy được tiền thưởng cũng cao hơn.
Cho nên hiện tại phát sóng, chỉ là vì không nghĩ cuối tháng đuổi DDL.
Mà bên kia. Thấy thần sắc Tả Đào không đúng, Tư Tranh và Cat lúc trước còn có chút kỳ quái, nhưng thấy cậu đã bắt đầu phát sóng trực tiếp, liền không tiến lên.
Tả Đào dùng sức mà xoa xoa thái dương, nhớ tới chuyện vừa mới phát sinh, ngón chân gõ nhịp lên mặt đất.
Thậm chí cả những lời vừa nói với Vương Thu, nhớ lại liền hậu tri hậu giác mà cho rằng hình như mình rất là ra vẻ.
Mà một khi tiếp thu cái giả thiết này, liền trở nên mất kiểm soát.
Cứu mạng cứu mạng cứu mạng, những lời như thế sao cậu có thể mặt không đỏ tim không đập mà nói ra, còn không biết xui xẻo thế nào mà bị Vương Thu nghe được, mà Vương Thu thì vừa há mồm......
Trong nháy mắt, cậu dưỡng như đã thấy viễn cảnh bị cả giới E-sport cười nhạo.
【 Hello bảo bối, lúc này mới đầu tháng mà, sao lại nhớ tới muốn phát sóng trực tiếp vậy? 】
【 Phát sóng không hề có thông báo. Con trai, lần sau có phát sóng thì nhớ lên Weibo nhắc một tiếng, bằng không là không lưu lượng đâu. 】
【 Chậc, con trai bảo bối thật là đẹp mắt, thấy thế nào cũng đẹp. 】
【 Hôm nay to son môi? Là màu son gì vậy, đề cử một chút? 】
【Sao sắc mặt Pink cứ là lạ? 】
【 Hôm nay chơi cái gì, muốn nhìn Diệp Yêu và Nguyên Tố Thần!! 】
Cố nén không suy nghĩ nhiều, Tả Đào tùy tiện chọn vì bình luận để trả lời, rất nhanh liền chuyên tâm chơi trò chơi.
Sau mấy ván, dần dần tới giờ ăn cơm.
Thấy mọi người chung quanh đều một cái tiếp một cái đi xuống lầu ăn cơm, chờ tới khi phòng huấn luyện chỉ còn lại có một mình Tống Thời Hàn, Tả Đào mới nhẹ nhàng thở ra.
【 Tôi rốt cuộc cẩn thận suy nghĩ vì sai hôm nay Pink thoạt nhìn là lạ. 】
【 vì sao? 】
【 Tin tức mới nhất, ngày mai Demon lên sân bay đến Phong thị, hẳn là ngày kia bọn họ sẽ solo? 】
【 Con trai rất khẩn trương đúng không? 】
【 vô nghĩa, cho cậu lên cậu cũng khẩn trương, đó chính là Demon!! 】
Tả Đào liếc nhìn bình luận, trả lời: "Còn tốt, không có khẩn trương lắm."
【 Hu hu hu, bảo bối không cần cố chống, có áp lực liền nói với nhóm mẹ một tiếng. 】
【 Hầy. Tuy là nói thế, nhưng cho dù bé Pink có thua cũng không sao, yêu con!! 】
【 Đúng vậy, em tuổi còn nhỏ, tương lai còn nhiều cơ hội. 】
【 Con trai không được thua a a a, con trai tôi mạnh nhất!!! 】
【 Hay là em đi tìm Hàn Thần, để anh ấy mở cửa nhỏ cho em? 】
【 +1 mở cửa nhỏ. Hàn Thần là thánh Solo tái thế, tùy tiện dạy em, hẳn sẽ có trợ giúp rất lớn. 】
Tả Đào vừa định nói không cần mở cửa nhỏ, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng đứng dậy, cậu đoán Tống Thời Hàn hẳn cũng muốn đi ăn cơm.
Có chút muốn để Tống Thời Hàn chờ cậu, Tả Đào vừa mới quay đầu, liền thấy Tống Thời Hàn đi tới sau lưng cậu.
Vì thế câu theo bản năng mà ngẩng đầu.
"Cùng nhau đi ăn cơm không?"
Trong ánh sáng rực rỡ, cậu có thể nhìn thấy rõ hình dạng quai hàm của Tống Thời Hàn, cùng với lúc nói chuyện hầu kết trên cổ khẽ lăn lộn.