Cô và Mục Thần học ở lớp năm, cạnh lớp năm là lớp ba.
Lớp ba rất nổi tiếng trong khối, có vài phú nhị đại văn dốt vũ nát, mấy phú nhị đại đó có chút ý với Thời Vi, vốn dĩ Thời Vi không muốn dính líu đến những người đó lắm, nhưng tối hôm đó, Mục Thần không cho cô vào nhà anh, cô cũng không muốn về nhà.
Máu dồn lên não, Thời Vi gọi điện cho đám phú nhị đại từ bốt điện thoại bên đường, phú nhị đại không nói lời nào lái xe đến đón cô, bảo đưa cô đi giải sầu.
Họ ở trong KTV đến rất muộn, khi Thời Vi về đến nhà bố mẹ và Thời Tử Thành đều đã ngủ, muộn như vậy mà chưa về, bố mẹ cô cũng không hề lo lắng cho cô, khi Thời Vi cởi giày bước vào cửa, lại cảm thấy trong lòng có chút thê lương.
Thời Tử Thành về muộn một tiếng, bố mẹ có thể lộn tung các quán Internet gần đó, mà cô đêm khuya không về nhà cũng không có ai lo lắng liệu cô có xảy ra chuyện gì không, cô thực sự không có cảm giác tồn tại trong gia đình này.
Ngày hôm sau đến trường, Thời Vi trực tiếp chép bài của người khác, đêm qua cô lãng phí cả đêm, không có thời gian làm bài tập, bây giờ lại rất buồn ngủ, lên lớp ngủ gà ngủ gật, mỗi tiết học qua đi, cô cũng không biết làm sao chịu được.
Mà cô và Mục Thần cũng không nói với nhau một câu nào nữa.
Thời Vi cũng không quay đầu lại, sau tan học có một nữ sinh tới hỏi bài Mục Thần, Thời Vi đội áo khoác đồng phục lên đầu, đeo tai nghe để ngủ, mắt không thấy tim không phiền.
Thỉnh thoảng tiếng cười phía sau quá lớn, cô liền tháo tai nghe xuống, sốt ruột nói với nữ sinh phía sau: "Có thể nói bé đi được không? Không thấy có người đang ngủ sao?"
Khi nói, toàn bộ quá trình cô không nhìn Mục Thần, tránh mọi khả năng giao lưu và tiếp xúc ánh mắt với Mục Thần, cô và Mục Thần đều coi đối phương như không khí, như thể đối phương không tồn tại.
Sau đó, mỗi tối tiếp theo, Thời Vi đều cùng đám phú nhị đại đi phóng túng, không ít ngày cô không đi tự học buổi tối, cô cứ phóng túng như vậy ba ngày.
Cô đi hát, đi vũ trường, đi phòng điện tử phóng túng, trong vòng đám phú nhị đại đó, cô luôn cười dịu dàng, dáng vẻ phóng khoáng, chơi giỏi lại xinh đẹp, mang ra ngoài chơi cũng đỡ mất mặt.
Khi cùng nhau chơi gắp thú trong phòng điện tử, có người từ trường khác đến trò chuyện với Thời Vi: "Chơi cùng nhau không? Tôi mời cậu."
Thời Vi người đến không từ chối: "Được, nhiều người náo nhiệt, mọi người cùng chơi."
Hậu quả của việc phóng túng buổi tối, chính là ban ngày khi lên lớp tinh thần sa sút, mấy ngày nay Thời Vi không học hành chăm chỉ, không làm bài tập về nhà dù một lần, tự học tối thì ngủ bù, thậm chí còn không biết kiến thức giáo viên dạy là gì.
Lúc tan học, Vương An Vũ nhìn cô muốn nói mà không nói được: "Buổi tối mấy ngày nay, ngày nào cậu cũng cùng mấy phú nhị đại lớp ba đi chơi à?"
"Ừm."
Thời Vi nằm trên bàn lười biếng đáp lại.
"Đám phú nhị đại đó danh tiếng không tốt, đối với nữ sinh cũng không nghiêm túc, mấy hôm nay chúng nó còn khoe khoang mang cậu đi chơi này nọ, dù sao tốt nhất cậu không nên tiếp xúc quá nhiều với chúng."
Mặc dù mọi người nói Thời Vi và Nhan Kiều Kiều đều là bạch phú mỹ, nhưng họ không phô trương bằng đám phú nhị đại lớp ba, đám phú nhị đại đó xưa nay không học hành gì cả, dốt nát, hút thuốc uống rượu đánh nhau, bắt đầu cao trung còn tự cho mình là đúng lái siêu xe khắp nơi, cũng không biết đã qua lại với bao nhiêu nữ sinh, Vương An Vũ luôn cảm thấy, những người đó và Thời Vi không cùng một vòng.
Thời Vi tốt xấu gì vẫn chăm chỉ học tập, đám người đó đã mục nát đến tận xương tủy, người đều mốc meo hôi hám.
Thời Vi thản nhiên đáp lại, cũng không quá coi trọng: "Chỉ chơi mấy ngày, qua hai hôm tự học tối tôi sẽ kiếm chế lại, tranh thủ ngày nghỉ cuối cùng để phóng túng một chút."
Tất nhiên cô sẽ không nói, cô chỉ là không có nơi nào để về mà thôi.
"Như vậy..." Vương An Vũ luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản, đám phú nhị đại kia dường như không dễ đối phó, cảm thấy sẽ không dễ dàng nhả ra như vậy, nhưng cậu ta lại không biết làm thế nào để nói với Thời Vi, đành im lặng.
Đúng lúc này, trước cửa phòng học có tiếng huyên náo.
Mọi người nghe thấy tiếng liền đi tới, nhìn thấy một phú nhị đại lớp ba tên Hứa Diệp ôm một bó hồng tươi đi tới, cậu ta không mặc đồng phục, cà lơ phất phơ tựa vào cửa, gọi lớn: "Đưa hoa cho Thời Vi."
Đại khái có 99 bông hồng, cánh hoa màu đỏ tươi, dày cánh, trên cánh hoa có vài giọt nước lấp lánh như pha lê, một bó hồng đỏ tươi lớn, được cậu ta ôm trong tay, phản chiếu màu đỏ lên cánh cửa cũng đỏ rực như ngọn lửa.
Các nữ sinh ghen tị nhất với cách theo đuổi vừa khoa trương lại hư vinh này, cả lớp ồ lên hoan hô: "Wow——"
Còn có nam sinh phía trước lớn tiếng gọi Thời Vi: "Thời Vi! Có người tặng hoa cho cậu!"
"Tốt thật, hoa hồng đẹp quá, tớ chưa bao giờ nhận được nhiều hoa hồng đến thế."
"Còn là Hứa Diệp tặng đó, nghe nói nhà cậu ta rất giàu, riêng bên bờ biển đã có bốn biệt thự."
"Thời Vi cùng đám nam sinh lớp 3 có quan hệ tốt như vậy từ khi nào thế? Tớ nhớ đám phú nhị đại đó mắt trên đỉnh đầu, nữ sinh bên cạnh người này đều thanh tú xinh đẹp hơn người kia."
"Thời Vi không xinh đẹp sao? Cậu ấy cũng nổi tiếng xinh đẹp trong lớp chúng ta, Hứa Diệp hình như trước đó đã theo đuổi Thời Vi, Thời Vi không đồng ý, mấy ngày vừa qua không biết Thời Vi vì sao, rất hay đi với bọn họ."
...
Thời Vi vẫn còn có chút buồn ngủ, cô ngáp một cái, đi tới cửa nhận hoa hồng: "Cảm ơn."
Hứa Diệp sờ sờ đầu Thời Vi: "Tối nay mấy anh em sẽ dẫn cậu tới bờ biển hóng gió."
Thời Vi liếc cậu ta một cái: "Tha cho tôi đi."
Sắp đến giờ học, mấy ngày nay Thời Vi không sao học được, vốn dĩ chột dạ, cũng sợ bị giáo viên bắt gặp, cô giục Hứa Diệp về lớp, bản thân cũng ôm bó hoa hồng về chỗ ngồi, khi sắp ngồi vào vị trí, cô gặp Mục Thần đang chuẩn bị đi ra.
Mục Thần hơi mím môi, trên mặt vẫn lộ ra vẻ lạnh lùng vô cảm, cũng không nhìn cô.
Với cục diện lớn như vậy, Thời Vi biết Mục Thần nhất định biết chuyện gì xảy ra.
Chính xác mà nói, có thể cô vốn dĩ muốn để Mục Thần biết chuyện gì xảy ra, cô kỳ thực không thích hành động tặng hoa lắm, cô cảm thấy có chút dầu mỡ, nhưng khi Hứa Diệp tặng, cô không từ chối, còn vui vẻ đón nhận.
Trong lòng cô thực ra chính là muốn để Mục Thần xem xem, cô được hoan nghênh đến mức nào.
Không nhất thiết phải là cậu, cậu không tốt với tôi, còn có hàng ngàn hàng vạn nam sinh đang chờ để tốt với tôi, không có cậu, tôi vẫn có thể sống tốt.
Vừa định đi ngang qua Mục Thần, Thời Vi nghe thấy có nữ sinh hỏi: "Thời Vi nhận hoa rồi cũng xem như đồng ý với việc theo đuổi của Hứa Diệp sao?"
"Không hẳn đâu, tớ cảm thấy cậu ấy đối với nam sinh nào cũng trêu ghẹo mà thôi."
Nữ sinh đó bĩu môi: "Thật tra."
Thời Vi cong môi cười, đột nhiên quay đầu nhìn nữ sinh đó, mở miệng, giọng cô không to không nhỏ: "Trước khi xác nhận quan hệ, trêu ghẹo bất cứ ai cũng không coi là tra."
Câu nói này thực chất là nói cho Mục Thần nghe.
Cậu chưa xác nhận quan hệ với tôi, cũng không có tư cách quản tôi đối với người khác thế nào, cho nên cậu dựa vào cái gì ghét bỏ tôi tra, còn dùng cái thái độ đó với tôi?
Dù sao trong lòng Thời Vi, cô không sai, cô luôn rất khoan dung với chính mình.
Nghe thấy lời của Thời Vi, Mục Thần liếc nhìn cô.
Động tác của anh rất nhanh cũng rất nhẹ, nhưng Thời Vi vẫn cảm nhận được.
Sau khi ngồi vào chỗ, nhìn phía Mục Thần, Mục Thần đã đi ra từ cửa trước, cô chỉ kịp nhìn thấy vạt áo đồng phục của anh đi ngang qua cửa.
Thời Vi rũ mắt xuống, nhìn bó hoa hồng lớn trên tay, đột nhiên cảm thấy hoa đỏ có chút chói mắt.
Đỏ rất thê thảm cũng rất diêm dúa, màu đỏ này khiến cô cảm thấy khó chịu.
Thời Vi nghĩ đến ánh mắt anh vừa dành cho cô, trong đó có phải bao hàm cảm xúc nào khác không... là cảm xúc gì, cô không thể đoán được.
Lúc đó cô thậm chí còn có chút nghi ngờ, liệu hành động anh nhìn cô vừa rồi, có phải chỉ là ảo ảnh của cô hay không.
—
Vài ngày sau sự kiện tặng hoa, việc thanh tra của bộ Giáo dục đã hoàn tất, trường tiếp tục chế độ tự học buổi tối.
Thời Vi cuối cùng cũng có cớ từ chối đám phú nhị đại lớp ba, đám phú nhị đại cũng không quá bận tâm, nói đùa: "Thời Vi là người ham học, có thể giống chúng ta sao?"
"Kỳ nghỉ sau lại dẫn cậu đi chơi. Lúc nào chúng tớ cũng có thời gian."
Thời Vi đồng ý lấy lệ, mỗi tối đi ra ngoài phóng túng, thật ra cô có chút trống rỗng, cô luôn học rất nghiêm túc, vì ít nhất cô muốn cho ba mẹ thấy, cô giỏi hơn Thời Tử Thành.
Khi việc học tiến bộ đã trở thành thói quen, phóng túng vừa rồi khiến cô cảm thấy áy náy và hối hận, cô nhân lúc trường tổ chức tự học buổi tối, bù đắp những kiến thức còn thiếu trước đó, cố gắng theo kịp tiến độ học.
Khi cô quay trở lại trường học, Thời Vi nhạy bén phát hiện, Mục Thần gần đây rất thân thiết với Nhan Kiều Kiều.
Dấu hiệu thực ra đã xuất hiện từ lâu, chỉ là lúc đó cô đang bận chơi với đám phú nhị đại lớp ba, mỗi ngày ngủ gà ngủ gật, thân mình lo chưa xong, làm gì còn sức lực quan tâm đến việc khác, mà bây giờ cô khôi phục lại làm việc và nghỉ ngơi bình thường, mới phát hiện ra.
Chính xác mà nói, không chỉ Nhan Kiều Kiều, Mục Thần đã không còn lạnh nhạt với những nữ sinh khác nữa, hiện tại nữ sinh trong lớp, cô ngược lại trở thành người bị Mục Thần đối xử lạnh nhạt nhất.
Thời Vi không hề nghi ngờ, nếu bây giờ cô hỏi bài Mục Thần, đoán chừng Mục Thần sẽ phớt lờ cô.
Cứ như vậy, Thời Vi nhìn Mục Thần ngày một rời xa cô, càng ngày càng tiến lại gần những người khác, trong lòng đột nhiên dâng lên một số cảm xúc khó tả.
Cảm giác rất kỳ lạ, như thể cô bị cướp mất thứ gì.
Trước đây chưa bao giờ có cảm xúc như vậy.
Ngày trước Thời Vi đều cảm thấy, mọi người chơi cùng nhau, bạn trêu chọc là chuyện của bạn, tôi trêu chọc là chuyện của tôi, ai cũng không thuộc về ai, ai cũng không có tư cách quản ai, chỉ vậy thôi, nhưng bây giờ, nhìn thấy Mục Thần thân thiết với nữ sinh khác, cô thực sự cảm thấy không thoải mái.
Thời Vi không biết tại sao cô lại như vậy, cô đoán... có thể là vì trước đây Mục Thần đối với cô quá đặc biệt, bây giờ cô không chịu nổi sự đối xử lạnh lùng đột ngột như vậy?
Hoặc có thể Mục Thần biết bí mật của cô, còn từng thu nhận cô, vì vậy trong lòng cô Mục Thần không giống với nam sinh khác?
Hoặc có thể là vì Nhan Kiều Kiều thích Mục Thần, ham muốn thắng thua khiến Thời Vi không vui?
Bất kể lý do là gì, Thời Vi dần dần nhận ra, cô đối với Mục Thần có một loại gọi là ham muốn chiếm hữu, thứ này rất giày vò, phản ứng trực tiếp nhất là, chỉ cần Thời Vi nhìn thấy Mục Thần thân thiết với nữ sinh khác một chút, sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng cô không thể biểu hiện ra ngoài, cô thậm chí không thể bộc lộ sự để ý của mình, càng khó chịu thì càng phải thể hiện mình không quan tâm, Thời Vi càng đi trêu chọc các nam sinh khác, cô muốn để Mục Thần thấy—-
Tôi một chút cũng không để ý đến cậu.
Những gì cậu làm với nữ sinh khác không liên quan gì đến tôi.
Mỗi ngày cô đi học về cùng với nam sinh khác nhau, khi cô bị cảm, có vài nam sinh lớp khác đến cho cô thuốc cảm, nam sinh trong lớp cho cô đồ ăn vặt, Vương An Vũ mỗi ngày đều lấy nước cho cô hỏi han ân cần,.... Cô là sủng nhi của nam sinh, nữ thần được yêu thích nhất trong lớp, mỗi lần Thời Vi được nam sinh vây quanh luôn mỉm cười quyến rũ kiều diễm, nhưng trái tim ngày càng trở nên trống rỗng.
Nó trống rỗng đến mức tưởng như không thể lấp đầy được.
Ngay cả khi nói chuyện với nam sinh khác, trái tim cô vẫn luôn để tâm tới Mục Thần, cô muốn xem Mục Thần có thấy cô nổi tiếng hay không, có giống như cô, cũng cảm thấy khó chịu hay không.
Nhưng Thời Vi lại thất vọng.
Mục Thần tựa hồ căn bản không để ý tới cô, anh không quan tâm mỗi ngày có bao nhiêu nam sinh đến tìm cô, cũng không để ý cô nhận được bao nhiêu đồ ăn vặt, anh vẫn làm việc của mình, thậm chí không thèm nhìn cô nửa phút.
Không sai.
Những cảm xúc đắng chát và tế nhị nơi đáy lòng Thời Vi dần dần lên men, cảm xúc này mất kiểm soát, cô không biết làm thế nào, mỗi ngày đều u sầu buồn bã.
Cô không khỏi quan sát Mục Thần - Mục Thần hôm kia giảng bài cho mấy nữ sinh, khi nói chuyện với nữ sinh nào đó độ cung bên môi thậm chí còn rất dịu dàng.
Hôm qua Mục Thần và Nhan Kiều Kiều cùng nhau ra khỏi cổng trường, hai người vừa nói vừa cười, lần này ánh mắt của mọi người đều tập trung vào bọn họ, không phải cô và Mục Thần.
Hôm nay... Nhan Kiều Kiều đến cửa hàng văn phòng phẩm mua bút, khi đi ngang qua Mục Thần nhân tiện hỏi Mục Thần có muốn đi cùng không, Mục Thần thực sự đã đồng ý.
Anh đồng ý rồi.
Thời Vi trơ mắt nhìn Mục Thần và Nhan Kiều Kiều bước ra khỏi cửa lớp, trong lớp còn có nữ sinh thì thầm với nhau: "Nhan Kiều Kiều và Mục Thần trông thật đẹp đôi."
"Đúng vậy, kim đồng ngọc nữ, nhìn thấy họ rất bổ mắt, tớ cảm thấy hai người họ giống nam nữ chính trong phim thần tượng vậy, mỗi ngày tớ đều lén hít đường của cp..."
Bát quái trong trường luôn lan truyền nhanh chóng, mọi người đều chú ý đến bát quái mới, rất nhanh sẽ quên đi bát quái cũ.
Thỉnh thoảng có người nhắc tới: "Không phải Thời Vi và Mục Thần trước đây cũng rất thân thiết sao?"
Lập tức có người trả lời: "Đó là ngày xưa, Thời Vi từng nghiêm túc với ai sao? Mục Trần hẳn là cũng đã phát hiện ra con người thật của Thời Vi, cậu thấy gần đây bọn họ đâu có nói chuyện."
"Hình như không có thật."
"Tớ cá Nhan Kiều Kiều và Mục Thần sẽ thành một đôi, nữ thần cao ngạo Nhan Kiều Kiều có thể vì Mục Thần bước xuống điện thờ, lần đầu tiên tớ thấy cậu ấy khiêm tốn như vậy với một nam sinh, chủ động mời đủ thứ..."
...
Những cuộc thảo luận như vậy, nhiều đếm không xuể, cho dù Thời Vi không cố ý nghe, cũng nghe thấy rất nhiều.
Thậm chí có người còn cảm thấy cô và Mục Thần không thể, dựa theo tính cách trước đây của Thời Vi, cô có thể tự nhiên bắt đầu quan hệ ái muội tiếp theo.
Nhưng Thời Vi không buông xuống được.
Tim cô, toàn bộ ngũ quan và cảm giác của cô, dường như không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa, mỗi ngày bị động tiếp nhận mọi tin tức về Mục Thần, sau đó, những tin tức đó lên men, biến thành cảm xúc chua chát kỳ lạ, độc hại ôm lấy cô.
Thời Vi cảm thấy không còn giống cô nữa, cô ghét việc bản thân mất kiểm soát như vậy, nhưng lại không thể thay đổi được.
Sau khi kết thúc tự học buổi tối, Vương An Vũ cùng Thời Vi chậm rãi đi đến sân tập, Vương An Vũ khó hiểu: "Cậu sẽ không còn nghĩ đến Mục Thần chứ? Cảm thấy gần đây tinh thần cậu không tốt, không phải Mục Thần bị Nhan Kiều Kiều cướp đi chứ? Cậu cảm thấy bản thân rất thất bại đi, tớ nói cậu biết, người yêu có thể cướp đi không gọi là người yêu, nếu cậu thích tớ, tớ hứa sẽ không để bị cướp đi, cho dù Nhan Kiều Kiều có leo lên giường tớ tớ cũng sẽ không để cậu ấy vào mắt..."
"Không phải," Thời Vi cáu kỉnh ngắt lời cậu ta: "Không phải Nhan Kiều Kiều."
Cô cố gắng nói rõ suy nghĩ của mình: "Chỉ là tôi... mỗi ngày không thể không quan tâm đến Mục Thần, điều này thật kỳ lạ."
Vương An Vũ cũng trầm mặc, hồi lâu sau mới mở miệng: "Thời Vi, cậu sẽ không nghiêm túc với Mục Thần chứ?"
Phản ứng đầu tiên của Thời Vi là phủ nhận: "Sẽ không đâu, cậu ta ngoài khuôn mặt ra thì còn có gì nữa, tính tình lạnh lùng như thế, còn chán nản, rất nhàm chán."
Vương An Vũ nhìn vào mắt Thời Vi: "Như này, chúng ta hãy gạt bỏ dục vọng thắng bại quấy phá đi, nếu đi cùng Mục Thần không phải Nha Kiều Kiều, là bất kỳ nữ sinh khác, cậu cảm thấy ổn không?"
Thời Vi tưởng tượng ra cảnh tượng đó: "Không được."
Dường như bất kỳ nữ sinh nào cũng không được, bên cạnh anh, chỉ có thể là cô.
Vương An Vũ hít một hơi thật sâu: "Trước đây cậu không hề có ham muốn chiếm hữu lớn như vậy với những nam sinh cậu từng trêu chọc, lần này cậu thực sự cắm bên cạnh Mục Thần rồi đi, lần trước cậu bảo tớ gọi Mục Thần là ông nội tớ còn tưởng cậu nói đùa, không ngờ là thật... "
Thời Vi ngừng nói.
Trước đây, khi ái muội với Mục Thần, cô còn nói đùa, sẽ để tâm tới Mục Thần, không ngờ lần này, một chữ thành sấm*.
* Một chữ thành sấm: nói đến những lời tiên tri và điềm báo trở thành sự thật.
Cô chưa bao giờ quan tâm đến ai như vậy.
Lần này, dường như là thật.
Thì ra thích một người là cảm giác này, bạn chỉ mong người đó đối xử tốt với bạn, bạn không thể chịu đựng được việc người đó thân mật với người khác, loại cảm giác này đến rầm rầm rộ rộ, bạn thậm chí không thể loại bỏ người đó ra khỏi trái tim mình.
Quá đau, cũng quá khó chịu.
"Vậy tôi nên làm gì?"
Sau khi nhận ra hiện thực, Thời Vi nhất thời ngơ ngác.
Giọng điệu Vương An Vũ có chút ghen tị: "Tớ thật hâm mộ Mục Thần, có thể khiến cậu để ý như vậy, tại sao người này không thể là tớ? Tớ làm nhiều như vậy cậu không cảm động sao, tớ luôn ở bên cạnh cậu..."
"Đừng lắm lời nữa," Thời Vi cau mày, "Giúp tôi nghĩ xem nên làm gì đi."
Vương An Vũ chỉ có thể giấu đi những cảm xúc đó trong lòng, nghiêm túc bắt đầu giúp Thời Vi tìm cách: "Nếu cậu thực sự thích cậu ấy như vậy, thì cậu bày tỏ đi, cậu cũng phớt lờ cậu ấy, sao cậu ấy biết cậu thích cậu ấy? Hơn nữa, tớ vẫn không biết, giữa hai người từng có thời gian rất tốt, sao đột nhiên rạn nứt rồi."
Thời Vi im lặng, lý do rạn nứt... tại cô.
Cô trêu chọc mà không chịu trách nhiệm, có thể Mục Thần cảm thấy bản thân bị chơi đùa, thẳng thắn cắt đứt mọi quan hệ với cô, anh vứt bỏ dứt khoát, còn cô vứt bỏ thế nào cũng không được.
Vậy nếu cô nói với Mục Thần cô nghiêm túc thì sao?
Không biết Mục Thần có tin không.
"Chỉ có thể thử một chút, có một số việc nói ra càng tốt."
Vương An Vũ đã khuyên cô như vậy.
Thời Vi suy nghĩ một chút, hạ quyết tâm nói rõ ràng với Mục Thần, thử xem dù sống dù chết, những ngày qua cô đã chịu đủ rồi.
Mỗi ngày thấy anh và Nhan Kiều Kiều cùng nhau, cô tuy không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng lại rất hỗn loạn.
Điều này thực sự mệt mỏi.
Kết quả là vào ngày hôm sau, mỗi lần Thời Vi muốn chủ động bắt chuyện với Mục Thần, đều không thể làm được.
Họ đã chiến tranh lạnh quá lâu, Thời Vi không phải người cúi đầu trước, hiếm khi xin lỗi, nhất thời bảo cô chủ động bắt chuyện với Mục Thần, cô vẫn không làm được.
Thực tế, trong thâm tâm, Thời Vi càng sợ Mục Thần sẽ làm cô lúng túng.
Lỡ như Mục Thần thật sự có ý với Nhan Kiều Kiều thì sao...
Nghĩ đến đây, Thời Vi cảm thấy ngực khó chịu, cô đang tiêm nhiễm vào lòng mình, Mục Thần thật sự có ý với Nhan Kiều Kiều thì có ý thôi, dù sao Mục Thần cũng là đồ thừa Thời Vi cô bỏ lại, Nhan Kiều Kiều nhặt đồ thừa của người khác còn vui vẻ như vậy, cũng không có mấy ai.
Nói thì nói như vậy, trong lòng Thời Vi biết rõ, từ trước tới nay cô chưa từng có Mục Thần, cô chưa bao giờ thấu Mục Thần đối với cô có ý nghĩa thế nào, an ủi bản thân như vậy, chẳng qua chỉ lừa mình dối người mà thôi.
Tiết đầu tiên vào buổi chiều là tiết thể dục.
Cả buổi sáng Thời Vi đều không tìm được cơ hội nói chuyện với Mục Thần, cô nghĩ buổi chiều nhất định sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng chuyện này.
Tiết thể dục phải kiểm tra động tác gập mình, sau khi giáo viên thể dục điểm danh xong, dẫn mọi người đến địa điểm kiểm tra động tác gập mình, thầy yêu cầu nữ sinh kiểm tra trước, sau đó là nam sinh.
Vì đề phòng nữ sinh và nữ sinh giúp nhau ăn gian, giáo viên thể dục bảo nam sinh giúp giữ chân nữ sinh, sau đó đếm số lần nữ sinh gập mình, giáo viên thể dục đứng một bên tính thời gian.
Thời Vi vừa mới nằm xuống đệm, Vương An Vũ đã tự động tiến tới giữ chân cho cô, sức lực nam sinh lớn hơn, thường lịch sự hơn, tránh chạm vào các bộ phận khác của nữ sinh, Vương An Vũ nháy mắt với Thời Vi: "Không sao, tớ giúp cậu ăn gian, cậu làm gì cũng được."
Môn thể dục của Thời Vi không tệ, gập mình là điểm mạnh, cô từ chối: "Không cần ăn gian, tôi tự làm được."
Cô vô thức liếc nhìn Mục Thần, vô luận là trùng hợp hay cố ý, Mục Thần đứng cạnh Nhan Kiều Kiều, trong lòng Thời Vi có dự cảm không tốt.
Linh cảm của cô ngay lập tức được xác nhận.
Trước khi bắt đầu động tác gập mình, Nhan Kiều Kiều cười nhờ Mục Thần giữ chân mình, Mục Thần đồng ý, anh hơi cúi người xuống, sợi tóc rũ trên trán khiến khuôn mặt anh trông rất tuấn tú, tay áo đồng phục hơi xắn lên, để lộ cổ tay lãnh bạch, cùng khớp ngón tay rõ ràng, sau đó, anh dùng đôi tay, giữ chân Nhan Kiều Kiều.
Không khí trong lồng ngực Thời Vi lại dâng lên, khiến trái tim cô đau đớn.
"Bắt đầu tính giờ!"
Sau khi giáo viên thể dục ra lệnh, các nữ sinh nhanh chóng thực hiện động tác gập mình, trong đó Thời Vi là người nhanh nhất, cô gập hết cái này đến cái khác, tốc độ khiến người khác trố mắt đứng nhìn.
Vương An Vũ dùng sức giữ chặt, suýt nữa bị sức mạnh của Thời Vi đẩy ngã, nói: "Thật sự không cần liều như vậy..."
Cảm nhận được ánh mắt của Thời Vi đang nhìn sang một bên, cậu ta cũng theo ánh mắt của Thời Vi nhìn tấm đệm bên kia, nhìn rõ là Nhan Kiều Kiều và Mục Thần, Vương An Vũ lập tức hiểu ra mọi chuyện, chỉ có thể tiếp tục thở dài đếm số lần gập mình của Thời Vi, "75, 76, 77...được rồi! 77 cái!"
Hết thời gian, Thời Vi gập được 77 cái, nhiều nhất trong số các nữ sinh.
Cô ngồi trên đệm thở hổn hển, mái tóc buộc rối bù, sợi tóc rũ trên trán, khiến cô trông có chút nhếch nhác, Thời Vi một bên nghỉ ngơi, một bên liếc nhìn Nhan Kiều Kiều.
Nhan Kiều Kiều cũng có vẻ mệt mỏi, mặt đỏ bừng, cô ta lấy tay che trán, hình như có chút chóng mặt, Nhan Kiều Kiều cố gắng đứng dậy, sau khi đứng lên lại mất thăng bằng, suýt nữa ngã xuống, Mục Thần đã đỡ cô ta.
Thời Vi nhìn bàn tay của Mục Thần trên cánh tay Nhan Kiều Kiều, động tác của họ thân mật mà tự nhiên.
Mẹ nó.
Thời Vi lại không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân, loại cảm giác vừa lạ vừa quen đó, lại tràn vào lòng cô.
Sau tiết thể dục là tiết tự học tối, Thời Vi quay lại lớp thì đã rất muộn, chuông vào tiết tự học tối vang lên, cả lớp chìm trong không khí học tập yên tĩnh, cán bộ lớp ngồi phía trên quan sát lớp tự học.
Thời Vi lấy bài tập trong cặp ra, muốn bình tĩnh làm vài câu hỏi, nhưng không làm được.
Trong đầu cô tràn ngập cảnh tượng vừa rồi, lặp đi lặp lại, rất khó chịu.
Cô đơn giản xé một mảnh giấy trong vở nháp, cô không nhịn được, hỏi thẳng đi, nếu tiếp tục như vậy cô sẽ phát điên.
Thời Vi viết vào giấy nháp: "Gần đây cậu rất thân với Nhan Kiều Kiều nhỉ."
Vị chua của câu này, bản thân Thời Vi khi viết có thể không cảm nhận được, vị chua gần như tràn ra khỏi mảnh giấy.
Sau đó cô gấp mảnh giấy lại làm đôi, "bụp" một tiếng ném ra phía sau, cô không quay đầu, cũng không nhìn vẻ mặt Mục Thần.
Nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với Mục Thần, còn là cách truyền giấy thế này, còn nói những lời không dinh dưỡng, Thời Vi cảm thấy bản thân không cứu nổi nữa.
Đó cũng là Mục Thần ép.
Thời Vi kiên nhẫn chờ đợi, cũng không đợi Mục Thần chọc lưng cô, cô lo lắng Mục Thần căn bản không đọc mảnh giấy của cô, căng thẳng quay đầu nhìn, phát hiện mảnh giấy được đặt ngay ngắn góc phải trên mặt bàn của Mục Thần.
Vừa rồi cô đặt mảnh giấy ở giữa bàn, hiển nhiên, Mục Thần đã chạm vào mảnh giấy của cô.
Khi Thời Vi quay lại nhìn anh, Mục Thần mặt vô cảm đang cúi đầu làm bài tập, không đối mặt với cô.
Thời Vi dừng lại một chút, đưa tay lặng lẽ lấy lại mảnh giấy, mở ra, nhìn thấy trên mảnh giấy có thêm một dòng: "Tôi đối xử với người khác thế nào, dường như không liên quan gì đến cậu."
Giọng điệu của anh vẫn lạnh lùng, thờ ơ.
Nhưng ít nhất cũng đáp lại cô.
Thời Vi cảm thấy nhẹ nhõm, cô nhìn chằm chằm dòng chữ hồi lâu, đột nhiên cảm thấy, câu này giống với câu cô nói trước đó "Chưa xác định quan hệ, trêu chọc bất kỳ ai cũng không coi là tra."
Có hiệu quả như nhau.
Mục Thần tựa hồ đang nhân cơ hội chế nhạo cô, dùng những câu cô từng nói để đáp lại cô.
Thời Vi nhất thời cảm thấy vừa lòng, lại cảm thấy có chút buồn cười, Mục Thần tốt xấu gì vẫn để ý đến cô, hay là nói, giữa họ còn có khả năng?
Thời Vi suy nghĩ nửa ngày nên trả lời thế nào, ý thức trước đó là cô sai, cô nhớ lại lý do Mục Thần và cô rạn nứt, Thời Vi nhận lỗi lên mảnh giấy, thái độ nhận sai tốt: "Trước đây tớ nói, chưa xác định quan hệ, trêu chọc bất kỳ ai đều không coi là tra. Tớ nói không đúng, thực sự giống đang đùa giỡn với cảm xúc của người khác, sau này tớ sẽ không tái phạm loại chuyện này nữa."
Viết xong câu này bản thân cũng không dám đọc lại, cô chưa bao giờ ăn nói khép nép chịu thua như vậy, huống chi là thừa nhận sai lầm của bản thân, mà Mục Thần là một ngoại lệ.
Vì Mục Thần, cô đã làm rất nhiều việc mà trước đây cô chưa từng làm.
Sau đó, Thời Vi nhanh chóng đưa mảnh giấy lại cho Mục Thần.
Cô nghe thấy phía sau có tiếng xé giấy, Thời Vi đợi một lúc, quay lại nhìn, phát hiện mảnh giấy đó đã không còn trên bàn Mục Thần nữa.
Chắc là bị anh vất rồi.
Đó là ý gì?
Không trả lời, còn lấy mảnh giấy đi, Thời Vi thực sự không hiểu ý anh là gì.
Nghĩ nghĩ, Thời Vi xé một mảnh giấy nháp khác, viết "Buổi tối cùng nhau về nhé?"
Sau đó lại đưa cho Mục Thần.
Một lúc sau, Thời Vi lấy lại mảnh giấy trên bàn học Mục Thần, phát hiện Mục Thần vẫn chưa trả lời, nhưng rõ ràng mảnh giấy đã được đọc, cũng chính là nói, Mục Thần không đồng ý, cũng không từ chối.
Thời Vi không hiểu Mục Thần đang nghĩ gì, cô thậm chí cảm thấy có chút lúng túng, nếu Mục Thần đối với cô căn bản không có ý gì, thì lời xin lỗi và lời hứa vừa rồi cô đưa ra trong mảnh giấy càng buồn cười và thừa thãi.
Chưa biết chừng bây giờ anh đã thích Nhan Kiều Kiều rồi, cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng nếu anh từ chối, kỳ thực có thể từ chối một cách rõ ràng, treo cô như thế này là ý gì, treo cô trước khi trả thù sao?
Thời Vi nghĩ đông nghĩ tây, hiệu suất tiết tự học tối này thấp, một trang bài thi sinh học chỉ viết được có nửa, cuối cùng, Thời Vi đặt cược vào chính mình.
Thời gian còn lại đừng nghĩ đến Mục Thần nữa, chăm chỉ học tập, đợi tiết tự học tối kết thúc, xem Mục Thần có ở sau lưng không.
Nếu anh đợi cô cùng nhau về nhà, vậy chính là anh có ý với mình, sau này Thời Vi sẽ kiên định cùng anh, sẽ không bao giờ trêu chọc không chịu trách nhiệm như trước nữa, cô sẽ nghiêm túc thích anh, chỉ trêu chọc một mình anh, cũng chỉ thích một mình anh.
Nếu anh đi... Thời Vi sẽ buông tay.
Cô không thích người không thích mình, nếu Mục Thần không thích cô, cô sẽ đem Mục Thần rời khỏi trái tim mình, cho dù lại đau đớn, cũng sẽ kéo anh ra khỏi trái tim, sạch sẽ, nửa điểm không dư.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã kết thúc buổi tự học tối.
Tiếng chuông kết thúc tự học tối vang lên lanh lảnh, mọi người xung quanh lần lượt thu dọn đồ đạc, học sinh cười nói, thảo luận bữa khuya nên ăn gì, hoặc bài tập nào còn chưa làm xong, rất náo nhiệt.
Thời Vi chậm rãi thu dọn đồ đạc, đôi mắt không hiểu sao lại ươn ướt, cô cảm thấy mình đã thua ván cược này.
Không có bất kỳ âm thanh nào phía sau.
Mục Thần phải đi rồi chứ.
Thời Vi cúi đầu, thu dọn bài tập cho vào cặp, sau khi cô đứng dậy, tuy trong lòng không ôm hy vọng nhưng vẫn quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy cảnh này, Thời Vi sửng sốt.
Mục Trần vẫn còn ở đó.
Anh ngả người ra sau, ngồi trên ghế, vẻ mặt bình tĩnh xem sách, thấy Thời Vi đứng dậy, anh cũng đóng sách, chuẩn bị đứng lên.
Hai mắt Thời Vi đau nhức, khóe mắt hơi đỏ lên, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống, Thời Vi đè nén thanh âm: "Sao cậu còn chưa đi?"
Mục Thần liếc nhìn cô: "Cậu nói xem?"
Không phải cậu nói tối muốn cùng nhau về sao?
Anh đang đợi cô.
Bàn tay đang nắm chặt trong ống tay áo đồng phục của Thời Vi buông ra, cô cắn môi, chỉ cảm thấy sương mù bao phủ trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng đã tan đi.
Mặt trời chiếu xuyên qua những đám mây u ám.
——— Thích một người, không biết đối phương có thích mình không, thăm dò tâm ý của nhau, đây là loại cảm giác rất khó chịu.
Nhưng khoảnh khắc bạn biết đối phương cũng thích mình
Cũng vô cùng ngọt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT