Em muốn chạy?

Chưa được mấy ngày, Mục Thần đã mang chiếc Bentley màu đỏ ra, tặng cho Thời Vi.

Chiếc Bentley cao cấp màu đỏ, thân xe thon gọn lộng lẫy, ngày Thời Vi lái chiếc Bentley đến công ty, đồng nghiệp nhìn thấy đều ghen tị.

Thời Vi cũng không có ý định giấu giếm, người khác ghen tị thì ghen tị, thảo luận thì thảo luận, liên quan gì đến cô.

Cuối cùng, toàn bộ giới xa xỉ đều biết Mục Thần mở công ty MS cho cô, bối cảnh phú nhị đại của Mục Thần không cần phải đào sâu, không biết có bao nhiêu dị bản về câu chuyện tình yêu của họ được lưu truyền giữa đồng nghiệp, họ đã sớm là nhân vật nổi tiếng trong giới.

Tuy Thời Vi không quan tâm, khi đi ngang qua văn phòng, cô vẫn nghe lỏm được đủ loại lời xì xào bàn tán về cô: "Cô đã nghe chưa! Hôm nay Thời Vi lái chiếc Bentley màu đỏ đi làm đó!"

"Tôi không tận mắt nhìn thấy, nhưng có người tình cờ nhìn thấy, còn đăng ảnh trong nhóm. Có vẻ chiếc xe đó là do Mục Thần tặng, Thời Vi mới đi làm chưa được bao lâu, cho dù Gaylord đối xử tốt với cô ấy như thế nào, cho dù công ty có coi trọng cô ấy ra sao, cũng không thể mua được một chiếc Bentley."

"Thực sự ghen tị, Thời Vi có thể quên đi năng lực của bản thân, còn kết hôn với một cổ phiếu có tiềm lực*, bao nhiêu năm phấn đấu, nếu là tôi cũng chẳng muốn đi làm, chỉ muốn làm phu nhân nhà giàu."

* Cổ phiếu có tiềm năng: thường đề cập đến những chàng trai trẻ đầy triển vọng và thường được sử dụng trong các vấn đề lựa chọn bạn đời của phụ nữ.

"Đừng xem thường Thời Vi, Thời Vi thoạt nhìn có rất nhiều người theo đuổi, cô ấy hẳn cũng muốn phát triển sự nghiệp của mình, thực ra, tôi ngưỡng mộ kiểu phụ nữ như vậy."

"Ồ đúng rồi, còn có một dưa nữa, không phải Mục Thần thỉnh thoảng đến đưa đón Thời Vi đi làm sao? Tôi thấy xe của anh ấy cũng đổi rồi, trước kia là Cadillac, bây giờ là Maserati, xe anh ấy chọn rất điệu thấp, sau khi đặc biệt chú ý tôi mới biết được, này, công ty của họ phát triển rất tốt, thị phần ngày càng cao, tôi chua* rồi, đến nỗi muốn nhảy việc sang đó."

* Chua: ghen tị

"Thời Vi không nhảy việc, cô nhảy việc cái gì?"

"Tôi chỉ nói chuyện vậy thôi... Còn có, ngày đó tôi nhìn thấy Mục Thần đợi Thời Vi ở dưới tầng công ty, cổ tay anh ấy lại đeo một chiếc dây buộc tóc vòng điện thoại màu đen, theo tôi quan sát, Thời Vi thích sử dụng loại dây buộc tóc đấy, mọi người cũng thích chứ, tôi thực sự ngưỡng mộ đó."

.......

Khi Thời Vi đi ngang qua nhà vệ sinh, đều có thể nghe thấy vô số thảo luận về mình, công ty là như vậy, khi bạn nhận được một chiếc xe mới, có vô số miệng lưỡi giúp bạn truyền khắp công ty, trong vòng chưa đầy một ngày, thậm chí dì quét nhà sẽ biết chuyện của bạn.

Hơn nữa, loại công ty hàng xa xỉ này tất nhiên có nhiều phụ nữ, nơi nào có nhiều phụ nữ, tin đồn sẽ lan truyền nhanh hơn.

Thời Vi biết có rất nhiều nhóm WeChat ăn dưa trong công ty, trước đó đồng nghiệp còn hỏi có nên kéo cô vào đó không, nhưng cô từ chối, nói đùa, nếu cô vào, đoán chừng những người ăn dưa sẽ không dám nói xấu cô nữa, họ sẽ bớt đi rất nhiều niềm vui từ chuyện ngồi lê đôi mách.

Thời Vi không hứng thú với những bát quái này, so với nó, cô muốn phát triển sự nghiệp của mình thật tốt.

Cô muốn học hỏi thêm từ công ty ATY, sau đó sớm tới giúp Mục Thần.

Thị trường chính của công ty MS vẫn tập trung ở các sản phẩm trang điểm, chăm sóc da,... Thị phần nước hoa ở mức trung bình, cô muốn tạo ra một nhãn hiệu nước hoa mới, đồng thời kết hợp với công nghệ của Mục Thần, tạo ra một thương hiệu sáng tạo hơn, khác biệt với các loại nước hoa truyền thống.

Đổi mới là lực lượng sản xuất chính thúc đẩy tiến bộ.

Sự đổi mới về mặt nước hoa, bị trì trệ quá lâu, đã đến lúc phải thay đổi.

Tất nhiên, cô cần biết thêm về mùi hương và thị trường trước khi cố gắng thay đổi nó.

Mẫu nước hoa dành cho đêm Giáng sinh và năm mới đã được chuẩn bị xong, sau thời gian nghỉ phép, cô quay lại công ty hết lần này đến lần khác để cải tiến nước hoa, nỗ lực đưa loại nước hoa này trở nên phổ biến với công chúng.

Thứ năm và thứ tư của tháng 11 là lễ Tạ ơn, Thời Vi và Mục Thần hẹn nhau tối hôm đó sẽ ăn cơm cùng nhau, Mục Thần cũng đã chuẩn bị cho cuộc hẹn, nhưng khi ngày đó đến, Thời Vi bận đến chân không chạm đất.

Gaylord vì cô mà đặc biệt từ văn phòng của mình ở ngoại thành chạy đến công ty, giúp cô đưa ra đề xuất về nước hoa, sau cuộc họp, cô lại cùng Gaylord tiếp tục thảo luận về các vấn đề và giải pháp đưa ra trong cuộc họp, cô không biết mình tắt âm di động từ khi nào, sau đó, cô hoàn toàn quên mất cuộc hẹn với Mục Thần.

Vào tháng 11 ở phía bắc, gió lạnh cắt da cắt thịt, Mục Thần mặc một chiếc áo khoác len cashmere màu đen, áo len cổ lọ càng làm cho dáng người anh thêm trang nhã, anh ngồi trong xe kiên nhẫn đợi Thời Vi.

Thỉnh thoảng bên đường có phụ nữ chỉ vào logo xe ô tô Maserati, thậm chí có người phụ nữ còn mạnh dạn xông tới gõ cửa kính xe, Mục Thần khó chịu lạnh lùng hạ cửa kính xe xuống: "Có chuyện?"

Người phụ nữ đến gõ cửa kính xe bắt đầu co rúm người lại khi nhìn thấy khí chất không thân thiện của Mục Thần, cô ta cúi đầu, nhìn thấy chiếc dây buộc tóc màu đen trên cổ tay Mục Thần, vội vàng lắc đầu: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì... Xin lỗi, tôi nhận nhầm người."

Quay người lại, người phụ nữ phàn nàn với bạn đang đợi bên đường: "Người đàn ông trong xe đẹp trai quá, hình như đã có chủ rồi. Có điều ấu trĩ, trên cổ tay còn đeo dây buộc tóc, còn tưởng rằng anh ta là học sinh cao trung chắc?"

Trước khi Mục Thần cho kính xe lên, anh có thể nghe rõ lời nói của người phụ nữ, anh khẽ giật giật khóe miệng, lạnh lùng nghĩ, cách này hơi ấu trĩ, lúc đó mời bạn cùng phòng của Thời Vi ăn cơm, anh chỉ tùy tiện đeo vào cổ tay, sau khi đeo không ngờ hiệu quả tốt như vậy.

Phụ nữ không ngốc, họ là sinh vật khá thông minh, thực ra trong lòng họ biết, khiến người người đàn ông lãnh đạm như anh cam tâm làm chuyện ấu trĩ như vậy, nhất định phải là người phụ nữ anh yêu sâu đậm, không thể cướp đi.

Sợi dây này đã giúp anh chặn không ít phụ nữ có suy nghĩ khác.

Tuy nhiên, Thời Vi người phụ nữ anh muốn dành nhiều thời gian hơn cho anh, đột nhiên mất liên lạc.

Mục Thần gọi lại cho Thời Vi, cô không trả lời WeChat, không bắt máy, điện thoại cũng không tắt, Mục Thần nhớ lúc sáng cô nói sẽ có cuộc họp cả ngày, bây giờ, chắc cuộc họp vẫn chưa kết thúc?

Mục Thần kiên nhẫn đợi thêm nửa tiếng, nhà hàng anh đặt đã xác nhận hai lần anh có đến hay không, Mục Thần đáp rằng anh sẽ đến.

Sau khi đợi một lúc, Mục Thần cuối cùng không thể ngồi yên, xuống xe vào tòa nhà công ty tìm Thời Vi.

Trong tòa nhà công ty không còn ai, ánh đèn vàng trong sảnh lặng lẽ tỏa sáng, sự vắng vẻ không một bóng người luôn mang đến cho người ta cảm giác cô đơn, chỉ có một nhân viên lễ tân trực ở sảnh, cô nhân viên lễ tân nhìn thấy Mục Thần, lịch sự giúp anh kiểm tra: "Có một văn phòng ở tầng 22 vẫn sáng đèn, đó là văn phòng của Gaylord, cô Thời Vi chắc cũng ở đó. Cần tôi liên hệ với họ giúp anh không?"

Mục Thần dừng một chút: "Không cần."

Nếu Thời Vi đang bận, anh không muốn làm phiền cô.

Để cô bận xong đi, nếu không cô sẽ không thể ăn ngon miệng.

Anh lại đi ra ngoài.

Những bông tuyết rơi vụn vặt trong không khí, vừa bước ra ngoài đã lạnh thấu xương, Mục Thần không mặc nhiều, đôi môi anh có chút tái nhợt vì lạnh, anh đi đến tòa nhà công ty, ngẩng đầu nhìn lên.

Tầng 22... cao quá, anh không thấy văn phòng nào có Thời Vi.

Mục Thần nhẹ cụp mắt xuống, quay trở lại xe một lần nữa, mở điện thoại lên kiểm tra, vẫn không có tin tức hay hồi âm nào từ Thời Vi.

Tiếp tục đợi.

Đợi một lúc là đợi đến 10 giờ tối.

10 giờ tối quả thực đã quá muộn, Mục Thần báo lễ tân, định lên tầng 22 xem một chút, anh đợi ở cửa thang máy, nhìn con số màu đỏ bên cạnh thang máy dần nhỏ lại.

Khi nó chuyển thành "1", cửa thang máy mở ra, đồng tử của Mục Thần co lại.

Trong thang máy, Thời Vi và Gaylord bất ngờ xuất hiện, họ đang nói cười, Thời Vi vẫn giữ nụ cười hớn hở trên khuôn mặt, dường như đang trò chuyện rất vui vẻ.

Sau khi đợi bên ngoài tuyết lâu như vậy, mở cửa nhìn thấy người phụ nữ của mình và người đàn ông khác đang cười đùa, cho dù biết người đàn ông này là Gaylord, thầy của Thời Vi, Mục Thần cũng sẽ không cảm thấy vui.

Ánh mắt anh nặng nề rơi trên hai người họ, nhìn Gaylord, anh đã nghe Thời Vi nhắc đến Gaylord nhiều lần, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.

Gaylord không còn trẻ nữa, nhưng ông vẫn là một người đàn ông Pháp đẹp trai.

Thời Vi và Gaylord cũng chú ý đến Mục Thần, khi họ nhìn thấy Mục Thần đứng trước cửa thang máy, Thời Vi sửng sốt một lúc, sau đó nhớ ra Mục Thần nói tối nay sẽ đón cô đi ăn cơm.

Cô và Gaylord bước nhanh ra khỏi thang máy, Thời Vi mỉm cười giới thiệu Mục Thần với Gaylord, Gaylord gật đầu lia lịa: "Cậu chính là Mục Thần à, không tồi, đẹp trai, xuất chúng, trẻ tuổi và có triển vọng."

Nói xong, Gaylord mỉm cười với Mục Thần.

Mục Thần phản ứng không được nhiệt tình lắm, anh bắt tay Gaylord một cách lịch sự: "Xin chào, cảm ơn vì đã quan tâm đến Thời Vi."

Gaylord xua tay: "Không có gì, em ấy rất xuất sắc."

Gaylord cười với Thời Vi: "Vậy tôi đi trước. Muộn rồi, em về sớm đi, chúc em một buổi tối tuyệt vời."

Thời Vi cũng vẫy tay tạm biệt Gaylord, cô vẫn đang tự hỏi, bây giờ có phải đã rất muộn rồi không?

Thời Vi mở điện thoại xem giờ, đã 10 giờ 11 phút tối.

Trên điện thoại có mấy chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Mục Thần, còn có tin nhắn WeChat của anh, từ 6 giờ chiều đến 7 giờ tối, sau 7 giờ anh không gửi nữa, tin nhắn Wechat cuối cùng là: "Em họp trước đi, anh đợi em dưới lầu."

Sau đó anh đợi hơn ba tiếng đồng hồ.

Thời điểm Thời Vi phản ứng lại, cảm giác tội lỗi và đau lòng dâng lên trong lòng, cô tắt âm điện thoại trong cuộc họp, sau đó nói chuyện với Gaylord đến quên cả thời gian, kết quả là Mục Thần phải đợi cô lâu như vậy.

Mục Thần cũng không dễ dàng hơn cô, anh có cuộc họp này đến cuộc họp khác ở công ty, mỗi lần hai người hẹn hò ăn cơm anh hoãn lại rất nhiều bữa tiệc, dùng cách này để đổi thời gian, đều lãng phí để chờ đợi cô.

Thời Vi cảm thấy bản thân thật khốn nạn, Mục Thần rất trân trọng thời gian ở bên cô, cũng rất sủng cô, mọi thứ đều đặt cô lên hàng đầu, nhưng thời gian của Mục Thần không phải là thời gian sao?

Tại sao cô có thể lãng phí thời gian của anh một cách tuỳ ý như vậy?

Ai đã từng chờ đợi người khác mới biết chờ đợi khó khăn thế nào.

Thời Vi đưa tay lên sờ cằm anh, giọng điệu nịnh nọt nói: "Thật xin lỗi, em không xem tin nhắn... Anh có giận không?"

Mục Thần quay đi không nhìn cô: "Không."

Anh im lặng một lúc rồi hỏi cô: "Đói bụng chưa? Nhà hàng đặt trước đã quá giờ làm việc, anh đã mua một chiếc bánh sandwich, lót dạ trước đi, em muốn ăn gì, chúng ta đi tìm."

Mục Thần không nói, ngoài bữa tối anh còn có những cuộc hẹn khác, nhưng bây giờ tất cả đều bị gián đoạn và hủy bỏ.

Thời Vi càng cảm thấy có lỗi, Mục Thần đã bị cô cho leo cây, không những không trách cô mà còn lo lắng về việc cô có đói hay không.

Cô đi đến trước mặt Mục Thần, nâng cằm anh, ép anh nhìn thẳng vào mình: "Chuyện như này, em đảm bảo sẽ không có lần thứ hai. Còn có, em có thể nhìn ra, anh tức giận."

Cảm xúc trong đôi mắt đen của Mục Thần lúc thăng lúc trầm, dưới ánh đèn mờ ảo trong đại sảnh, lý trí nói với anh không có gì phải tức giận, Thời Vi không cố ý, nhưng tình cảm lại khiến trong lòng Mục Thần cảm thấy kiềm nén khó chịu ——

Anh đợi cô một mình cả đêm bên ngoài, nhưng cô lại xuất hiện trước mặt anh nói cười cùng người đàn ông khác, hoàn toàn quên mất anh.

Cảm xúc này rất lớn, bây giờ anh vẫn chưa bình phục.

Anh không kiềm chế được cảm xúc, cúi đầu nhìn cô, cuối cùng thừa nhận: "Ừm, anh tức giận. Cho nên?"

"Cho nên, làm sao anh mới có thể không tức giận?"

Thời Vi kiễng chân hôn lên cằm anh, thang máy ở góc tối, cô lễ tân không nhìn thấy nên Thời Vi cũng không quá tránh né.

Mục Thần trầm mặc không nói.

Khi anh yên lặng rất lạnh lùng, giống như gió tuyết bên ngoài, đặc biệt là khi anh dùng đôi mắt đen không đáy lặng yên nhìn bạn, luôn khiến người ta có cảm giác như sắp bị hút vào.

Thời Vi biết lần này tất cả là lỗi của cô, cô che mắt anh, không muốn nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, cô nhẹ giọng nói: "Em nấu cơm cho anh nhé? Lần sau em đến công ty anh đợi anh cả đêm? Em giúp anh thay thư ký nam bằng thư ký nữ nhé? Hoặc là," Thời Vi nghĩ một lúc: "Anh muốn chơi trò tình thú gì? Anh chọn, không quá phận là được."

Mục Thần vẫn im lặng, sau khi bị che mắt, Thời Vi không thể đoán được tâm trạng của Mục Thần, cô nhìn thấy biển hiệu nhà vệ sinh bên cạnh công ty, bắt đầu nói những điều vô nghĩa: "Nếu anh muốn chơi kích thích, có thể play trong nhà vệ sinh hay gì đó......"

"Vậy cái này."

Mục Thần nắm lấy bàn tay đang che mắt mình của Thời Vi, kéo đi, nhìn thẳng vào cô: "Phòng nam, lần trước anh cùng em vào phòng nữ, lần này, đổi thành anh vào phòng nam."

Thời Vi: "..." Cô vừa nói gì vậy.

Cô nhớ khi Mục Thần vào phòng nữ, hình như lúc trước tổ chức cuộc thi Cúp học thuật, nhà vệ sinh quá tối, cô sợ hãi kêu Mục Thần đi cùng vào phòng nữ, không ngờ Mục Thần nhớ rõ như vậy.

Phong thủy xoay vần, bây giờ chẳng lẽ đến lượt cô vào phòng nam sao?

Còn là làm chuyện đó?

Mục Thần đã kéo cổ tay cô, đi đến phòng vệ sinh nam bên cạnh lầu một: "Bắt đầu thôi."

"Đợi đã," Thời Vi gọi ngăn Mục Thần lại: "Muốn ở trong nhà vệ sinh này sao? Đây là công ty đó."

Mục Thần hơi dừng một chút, quay đầu nhìn cô, khóe môi có chút lạnh ý, cong lên như là cười hoặc giễu cợt, khiến cho sắc mặt của anh càng thêm lạnh lùng: "Như vậy không phải càng kích thích sao? Sau này, khi em đi làm, đi ngang qua đây, em sẽ nghĩ đến anh."

Cho dù đó là Gaylord hay bất kỳ đồng nghiệp nam khác, cô sẽ không nghĩ đến, ngay cả khi cô đi qua nhà vệ sinh này lúc lên xuống thang máy, Thời Vi cũng sẽ chỉ nghĩ đến anh.

Nó làm tăng thời gian cô nhớ anh mỗi ngày, cô sẽ không bao giờ quên anh vì công việc.

Mục Thần không thể không thừa nhận, vừa rồi giọng nói ở trong lòng anh, nhổ không ra nuốt không trôi, chưa bao giờ là một người đàn ông bao dung vị tha, anh chiếm hữu cùng bá đạo, đối với Thời Vi, anh đã kiềm chế bản thân rất nhiều.

Bây giờ Thời Vi muốn bù đắp cho anh, vì vậy anh đương nhiên làm theo ý cô.

Trong lòng Thời Vi thật ra có chút hối hận, đương nhiên sẽ không để lộ ra, nhếch môi đỏ mọng cười giảo hoạt, giả vờ thoải mái nói: "Ừm, đủ kích thích. Nhưng em biết có một tòa nhà thương mại có nhà vệ sinh tốt hơn, chúng ta cũng có thể đến đó..."

Mục Thần vòng tay qua eo cô, ôm cô vào lòng, ngăn cản ý nghĩ chạy trốn của cô: "Ở đây đi. Em muốn chạy?"

Anh áp sát vào mặt Thời Vi, hôn nhẹ một cái, trong giọng nói mang theo một tia cảnh cáo: "Chính em nói, vào nhà vệ sinh play, đừng nghĩ nuốt lời."

Thời Vi đột nhiên cảm thấy có chút không có gì để lưu luyến, hiện tại cô hoài nghi vừa rồi não bị co mới nghĩ ra phương pháp đền bù này.

Mấu chốt là Mục Thần vẫn chọn cái này?

Mẹ kiếp.

Người đàn ông Mục Thần này thực sự điên rồi......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play