Thẳng đến khi Thời Vi tắm rửa xong, nằm ở trên giường, suy nghĩ vẫn hỗn loạn.
Thời điểm ở phòng thí nghiệm, Mục Thần trực tiếp lấy áo anh che trên người cô, còn giúp cô bật đèn, sau đó liền lập tức rời đi, để cô một mình trong phòng thí nghiệm hồi lâu.
Áo của anh hiện tại còn ở chỗ cô, cô liền đặt ở đầu giường, nghĩ đến đây, Thời Vi theo bản năng vươn tay cầm lấy áo, ngửi ngửi mùi trên áo.
Vẫn là hương thơm cỏ cây tươi mát và trầm ổn, thơm khiến cô mê muội.
"Bạn học Thời Vi sao hôm nay lên giường sớm như vậy! Không phù hợp với tinh thần của chiến binh sắt thép nha, Thời Vi của chúng ta không phải ở phòng tự học học đến 12 giờ không thấy người sao." Sơ Niệm Dao ngồi ở phía dưới, đắp mặt nạ trêu chọc Thời Vi.
Thời Vi đột nhiên bị điểm danh, phản ứng đầu tiên là vội vàng ném áo trên tay xuống, cô phản ứng lại bản thân vừa rồi đang làm gì, cũng có chút khiếp sợ......
Chết tiệt, cô đang ngửi áo Mục Thần???
Cô là biến thái sao.
"Thời Vi sẽ không ngủ chứ? Sao lại không để ý tới tớ." Giọng Sơ Niệm Dao rõ ràng nhỏ chút.
Quách Cẩn Đồng tháo tai nghe xuống: "Không phải chứ, hiện tại mới 10 rưỡi, cuộc sống về đêm của sinh viên đại học chỉ mới vừa bắt đầu thôi."
Thời Vi ở trên giường lên tiếng: "Tớ còn chưa ngủ."
Bọn họ là phòng bốn người, trên là giường dưới là bàn, có phòng tắm riêng, mỗi người đều có rèm che, Thời Vi lắp rèm dày màu xanh đen, bởi vì tác dụng cản sáng rất tốt, nhưng cũng vì cái rèm giường này, một khi mọi người lên giường, cũng sẽ không biết trạng thái của đối phương, cần phải lớn tiếng nhắc nhở.
Sơ Niệm Dao nhìn thấy Thời Vi chưa ngủ, nhẹ nhàng thở ra: "Chưa ngủ thì tốt. Đúng rồi Thời Vi, tớ nói cậu nghe! Tớ tìm thấy nhân vật nổi tiếng trên mạng của Thiên Đại chúng ta ở Douyin, cực kỳ đẹp trai, tên Phòng An Bạch, trời ơi, từ sợi tóc đến móng chân của cậu ta đều là gu tớ, nghe nói đến từ khoa biểu diễn trường chúng ta, hình như cuối tuần này ở phòng hòa nhạc sẽ chiếu vở kịch nói 《 Thành không người 》, cậu đi xem cùng tớ đi, tớ có bạn ở xã đoàn, có thể tranh được hàng phía trước, còn có thể vào hậu trường gặp người đó, như vậy tớ có thể dụ dỗ cậu ta."
Thời Vi không có hứng thú: "Không đi."
"Người nổi tiếng trên Douyin đó, soái ca đó, thật sự siêu soái siêu soái đó!" Sơ Niệm Dao như cũ đang nỗ lực thuyết phục Thời Vi.
Thời Vi tạm dừng một chút: "Cậu xác định muốn tớ cùng cậu đi dụ dỗ đàn ông?"
"......" Sơ Niệm Dao nghẹn lời, nói như vậy cũng đúng, vô luận nữ sinh nào đứng chung một chỗ với Thời Vi, người khác chỉ có thể nhìn thấy Thời Vi, Thời Vi quá đẹp, đẹp đến có uy lực, cô vĩnh viễn là người bắt mắt nhất.
Thời Vi thấy Sơ Niệm Dao không kiên trì nữa, mở di động ra bắt đầu lướt Weibo, không nói chuyện với bạn cùng phòng nữa.
Kỳ thật, Thời Vi rất có nguyên tắc, cô thường sẽ tận lực tránh có quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào của bạn cùng phòng, lúc trước cũng từng có đàn ông của bạn cùng phòng theo đuổi cô, cuối cùng ầm ĩ đến rất xấu hổ.
Cô vẫn luôn cự tuyệt, nề hà đàn ông của bạn cùng phòng theo đuổi không bỏ, cũng bởi vậy mà bạn cùng phòng sinh ra hiềm khích với cô, Thời Vi tự hỏi cô không làm gì sai, nhưng cuối cùng mọi thứ vẫn diễn ra như vậy.
Cho nên sau này cô học cũng thông minh, lại có một bộ mặt hồng nhan họa thủy*, liền dứt khoát tránh tiếp xúc, cắt đứt từ ngọn nguồn là lựa chọn tốt nhất.
* Hồng nhan họa thủy: Sắc đẹp thì mang đến tai họa, là mầm của tai họa.Cô không muốn quan hệ với Sơ Niệm Dao bị ảnh hưởng, tất nhiên cũng sẽ không đồng ý cùng cô ấy đi dụ dỗ đàn ông.
Thời gian trôi qua, rạng sáng 1 giờ, bạn cùng phòng sớm đã lên giường, phòng ngủ bao phủ trong bóng đêm, Thời Vi lăn qua lộn lại hồi lâu, vẫn ngủ không được.
Cô vừa nhắm mắt lại, hình ảnh cô bị anh đè trên bàn thí nghiệm, hai người hôn môi lại hiện ra.
Hương vị trên môi anh, còn có mùi cỏ cây trên người...... Đều lặp đi lặp lại trong đầu cô, một lần lại một lần.
...... Cẩu nam nhân, khiến tâm trí cô rối tung.
Thời Vi đếm sao cũng vô ích, đếm cừu cũng vô dụng, sau đó dứt khoát từ bỏ, cô mở to mắt, nhìn tấm rèn màu xanh đen trước mắt, bất tri bất giác nhớ lại, nụ hôn đầu tiên của cô và Mục Thần.
Nụ hôn đầu tiên là hồi cao nhị, phát sinh tại nhà Mục Thần.
Khi đó cô chưa giống như bây giờ, cao nhị đúng là tuổi làm càn, cô cả gan làm loạn, ỷ vào việc Mục Thần đối với mình bao dung cùng sủng nịch vô pháp vô thiên, khi ở nhà Mục Thần cùng nhau làm bài tập, cô thường xuyên viết một chút liền chạy tới tủ quần áo của Mục Thần, cô gái nhỏ cũng hiểu mặc quần áo của nam sinh sẽ rất gợi cảm, cô muốn mặc quần áo của Mục Thần.
Mục Thần chưa bao giờ quản cô, bình thường anh làm bài tập ở trường xong, ở nhà sẽ đọc một ít sách giải trí như 《 Giản sử nhân loại 》《 Tuyết Quốc 》, lúc anh đọc sách rất chuyên chú, một ly cà phê bốc khói nghi ngút trong tầm tay, đeo kính gọng vàng, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng lật từng trang sách.
Thời Vi mở tủ quần áo ra, lật từng cái một, nhíu mày nói: "Quần áo của cậu ít kiểu thật đấy, một kiểu quần áo cậu mua bao nhiêu màu vậy?"
Mục Thần không lên tiếng, vẫn đang đọc sách.
Thời Vi chán đến chết, cô liếc Mục Thần một cái, phát hiện hôm nay Mục Thần mặc một chiếc áo hoodie màu đen đơn giản, kiểu dáng này trong tủ quần áo còn có một cái màu xanh biển.
Thời Vi suy nghĩ, dứt khoát lấy chiếc áo hoodie tìm thấy ra, trực tiếp mặc lên, mặc xong, cô nhìn thật lâu trước gương, rất vừa lòng.
Kích thước của áo hoodie hơi lớn, Thời Vi mặc vào kỳ thật không vừa người, chiều dài của áo hoodie thậm chí che đến mông, tay áo dài kéo lê, nhưng với đôi chân thon dài thẳng tắp, cùng khuôn mặt trẻ trung quyến rũ của cô, thật giống bạn gái trộm mặc quần áo của bạn trai.
Cô đội mũ của áo hoodie lên, lén lút đi vòng ra phía sau Mục Thần, giơ tay trực tiếp đem mũ áo hoodie của anh trùm lên, nhẹ nhàng gọi tên anh: "Mục Thần."
Mục Thần nhận ra mũ của mình bị đội lên, anh quay đầu lại nhìn cô, giây sau, Thời Vi đột nhiên nắm lấy hai chiếc dây phía trước mũ của anh, đùa dai mà kéo nó về phía trước, mũ Mục Thần nhanh chóng bị kéo chặt, anh bị cô kéo về phía trước, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đụng phải môi Thời Vi.
Môi anh cùng môi cô, kề sát, hai người không nhúc nhích, duy trì tư thế này hai giây.
Đều có thể cảm giác được xúc cảm mềm mại từ môi của đối phương.
Mục Thần có thể nhìn thấy, trong đôi mắt ngấn nước của Thời Vi có chút hoảng loạn, hiển nhiên đây là một việc ngoài ý muốn.
Anh trước tiên lui trở về, thần sắc nhàn nhạt, tựa hồ hoàn toàn không đem chuyện này để ở trong lòng, muốn tiếp tục đọc sách, Thời Vi không vui, ngồi bên cạnh anh bắt đầu trêu trọc: "Cậu có nếm ra hương vị gì không, hả? Hẳn là không nếm ra, kỳ thật cũng không tính là hôn, chỉ là môi chạm môi mà thôi, cậu có thể nếm được mới kỳ quái......"
Thời Vi còn chưa nói xong, Mục Thần con ngươi hơi tối, đột nhiên giơ tay, trực tiếp kéo hai chiếc dây trước áo hoodie của Thời Vi, kéo cô đến gần mình, sau đó cúi đầu, lưu loát mà hôn lên môi cô.
Mục tiêu lần này của anh rõ ràng không chỉ giới hạn ở "Môi chạm môi" mà thôi, Thời Vi có chút không phản ứng, mở to mắt ngồi ở đó, kệ Mục Thần muốn làm gì thì làm, cô chỉ có thể cảm nhận được hô hấp nóng rực của Mục Thần, cùng mùi cỏ cây càng thêm rõ ràng trên người.
Mục Thần lại tiếp tục bắt đầu bước tiếp theo, anh nhảy tiến vào trong miệng cô, chiếm lấy từng tấc trong môi cô, kiên nhẫn mà mạnh mẽ, cùng môi cô truy đuổi, trong không khí chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập của hai người.
Hồi lâu, anh mới buông cô ra, ghé vào tai cô thì thầm ——
"Ngọt."
Xem như trả lời cho câu hỏi vừa rồi của cô "Cậu có nếm ra hương vị gì không".
Đệt.
Thời Vi hơn phân nửa đêm nhớ lại nụ hôn đầu tiên của hai người, lại không khỏi mặt đỏ tim đập nhanh, cô thật sự không ngủ được.
Tuy nhiên, nhớ lại như vậy, Thời Vi mới phát hiện, quan hệ của cô và Mục Thần, nhìn như là cô đang trêu trọc anh, nhưng trên thực tế người chiếm quyền chủ đạo, vẫn luôn là anh.
Anh được đó, trêu trọc mà không tự biết, luôn có thể khiến cô động tâm, sau đó, một phát không thể vãn hồi.
truyện tiên hiệp hayTừ cao trung đến khi gặp lại, đều là như thế.
Ngày hôm sau, khi Thời Vi tới phòng thí nghiệm, nhìn thấy Mục Thần, không tự giác mà chột dạ, ánh mắt cô từ mặt mày sạch sẽ nhạt nhẽo của anh rơi xuống đôi môi mỏng, sau đó lại dừng trên hầu kết hai giây.
Dường như mỗi một chỗ đều rất gợi cảm.
Trước khi Mục Thần nhận ra ánh mắt đánh giá của cô, Thời Vi nhanh chóng dời tầm mắt, trở về chỗ ngồi sạc điện thoại, hôm nay cô tới rất sớm, đã đem áo của Mục Thần để trên ghế của anh.
Mục Thần cũng thấy được, anh cúi đầu nhìn chăm chú cái áo trong chốc lát, sau đó, đem áo bỏ vào trong túi, cất đi.
"Khụ."
Mới làm thí nghiệm được một lúc, Mục Thần liền ho khan vài tiếng, Hình Tĩnh Bách lo lắng dò hỏi: "Cậu bị cảm sao? Gần đây có đợt rét, thời tiết lại lạnh, phải chú ý thân thể, ở đây tôi có thuốc trị cảm cùng thuốc hạ sốt còn dư, cho cậu dùng."
"Không cần."
—— liên tiếp cự tuyệt.
Thời Vi đang viết tổng kết tiến độ của hạng mục mới nhất, một bên viết, một bên nghe bọn họ nói chuyện, nếu Mục Thần bị cảm mạo...... Ngày hôm qua sau khi anh đem áo cho mình, chỉ mặc áo lông trở về, không phải vì chuyện này mà bị cảm chứ?
Rất có khả năng, đúng thượng tuần* tháng 12, nhiệt độ cực thấp, ngày hôm qua trời lại gió to, anh mặc phong phanh như vậy, cho dù là mặc áo khoác ở trong gió lạnh 15 phút, cũng sẽ đông lạnh như gió xuyên qua người, huống chi anh còn không mặc.
* Thượng tuần: từ ngày mùng 1 đến ngày mùng 10 trong thángThời Vi bắt đầu suy nghĩ về việc có nên mua thuốc trị cảm đặt lên bàn của Mục Thần hay không.
Một buổi sáng rất nhanh qua đi, báo cáo tổng kết Thời Vi cơ bản đã viết xong, cô và Lục Tiệp giữa trưa hẹn nhau đi ăn cơm, Thời Vi duỗi người, còn chưa đứng dậy, lại nghe thấy Hình Tĩnh Bách cùng Mục Thần nói chuyện: "Lộ Dịch Dương có lớp chưa về được, chỉ còn hai chúng ta, chúng ta cùng đi ăn cơm đi?"
"Không cần, tôi còn có việc."
"Vậy cậu cũng không thể không ăn cơm nha, không ăn cơm đối với dạ dày không tốt, nếu không tôi mang cơm về cho cậu?"
"Không cần."
Ánh mắt anh dường như đang dơ hai ngón tay về phía Thời Vi.
—— cự tuyệt hai lần liền.
Trên màn hình máy tính hiện lên bóng dáng mờ ảo của Thời Vi, nhưng từ bóng dáng đó cũng có thể mơ hồ nhìn ra khóe môi Thời Vi hơi hơi nhếch lên.
Đúng, Thời Vi hào phóng mà thừa nhận, nghe thấy Mục Thần một buổi sáng liên tiếp cự tuyệt Hình Tĩnh Bách hai lần ——
Tâm tình cô cực kỳ, cực kỳ sung sướng.