Khi Long Nghị được phép xuất viện, Tần Thiên đã hoàn tất thủ tục nghỉ việc rất gọn gàng.
Trong lúc giải quyết giấy tờ xin nghỉ việc, vốn cứ tưởng Ngô Ba sẽ bày trò gây rắc rối cho cậu, nhưng không ngờ gã ta lại đàng hoàng giao hết hồ sơ ra.
"Hừ, đừng trước đi rồi thì hay ho." Ngô Ba vẫn ngồi trên cái ghế quản lý của Phương Hoành Tiệm, nhận đơn xin nghỉ việc đã đóng dấu xong xuôi, mặt mày khó chịu lạnh nhạt nói với Tần Thiên: "Một đứa trẻ măng không học thức như cậu, rời khỏi An Đạt rồi còn mơ tìm được công việc ngon lành nào nữa?"
"Quản lý Ngô nói đó, tôi còn trẻ ấy mà." Dù sao cũng sắp đi rồi, Tần Thiên không khách sáo nữa, cười tủm tỉm đâm chọt Ngô Ba: "Việc muốn tìm thì tìm được thôi, miễn không gặp được quản lý đây, với tôi đã là may mắn vô kể."
"Cậu!"
Ngô Ba đập bàn chuẩn bị nổi đóa, nhưng nhớ hồi đó Tần Thiên đang bệnh mà còn dễ dàng phản kháng, rồi lại nhớ mấy hôm trước bị Lương Tam đạp cho mông vẫn còn đau, chỉ đành kiềm chế cơn giận, nắm tay chỉ vào mặt Tần Thiên: "Cái đồ không biết suy nghĩ! Chờ tới lúc cậu muốn về, ông đây chống mắt lên xem cậu cầu xin ông thế nào!"
Tần Thiên trở mặt lườm nguýt. Mười mấy tuổi đầu cậu đã đi làm, mọi ngày vẫn luôn cố gắng đối nhân xử thế khiêm tốn lễ phép, duy chỉ có hai lần vùng lên đều nhằm tới gã Ngô Ba, cậu cũng rất lấy làm lạ. Tần Thiên cũng chẳng buồn nhìn cái mặt bư dầu mỡ kia thêm, để lại một câu "Vậy quản lý cứ từ từ mà chờ" rồi tông cửa đi ra, để một mình Ngô Ba trong văn phòng tức tối, trong bụng tính toán về sau có cơ hội sẽ khiến mấy người họ nhục nhã không ngóc mặt lên nổi.
Nhưng Ngô Ba không biết rằng, gã mãi mãi không bao giờ chờ được cơ hội đó.
Gã chưa kịp ngồi cho nóng cái ghế quản lý nọ, đã có thanh tra từ Ban Kỷ luật công ty An Đạt đến gõ cửa.
Có người nặc danh báo cáo gã lợi dụng chức vụ quấy rối tình dục, quay lén, làm trò bỉ ổi với đồng nghiệp nam cùng tệp chứng cứ vô cùng xác thực. Ngô Ba lập tức bị cách chức tạm thời, đồng thời phải phối với với công ty và cảnh sát để tiến hành điều tra theo thủ tục.
Mới đầu Ngô Ba cự nự không thừa nhận, nhưng sau khi xem hình và giấy tờ người báo cáo cung cấp, hồn như kìa khỏi xác.
Những tấm hình gã thừa dịp shipper tắm trong khu nhà nhân viên chụp lén lại, có cả những video trộm quay cảnh gã cưỡng ép giở trò mà các nạn nhân trẻ tuổi không mảy may dám phản kháng... Rõ ràng gã đã giấu tất cả trong thư mục ẩn, làm sao, làm sao lại bị phát hiện!
Có người, có người hack vào máy tính!
Xong, tiêu tùng rồi.
Ngô Ba bị đuổi cổ khỏi công ty dưới sự xoi mói và căm ghét của các đồng nghiệp, giữa đường còn bị mấy shipper từng bị gã sàm sỡ chặn đầu đấm đá túi bụi nhiều lần, nếu không có cảnh sát can ngăn sợ là hai lạng thịt giữa chân cũng không bảo vệ nổi.
Sau này Tần Thiên nghe Vương Đông Đông diễn lại cảnh tượng hôm ấy truyền cảm mãnh liệt, cậu lại phải mạnh dạn vỗ tay cho người báo cáo nặc danh nọ.
Tần Thiên vốn tưởng gã Ngô Ba nháy cáy chỉ dám hô hào cái mồm, không ngờ tên súc vật đó thật sự đụng chạm người ta, cậu hơi hối hận khi không thẳng tay báo cáo ngay lúc đó.
Thời gian đó mấy người họ đều bận rộn việc công ty mới của Phương Hoành Tiệm, Vương Đông Đông cũng nghỉ An Đạt sang ăn máng khác.
Lương Tam nghe Tần Thiên tự trách, hắn ôm một chồng tài liệu lướt qua thanh niên còn giơ lên đập đống giấy tờ lên đầu cậu, dạy cho một chập: "Mẹ nhà nó hồi xưa nhóc bị sờ cho hai phát còn đếch có chứng cứ thì báo cáo cũng được tác dụng gì không? Ngu!"
Không hề tự nhận thức bản thân đã từng là người chỉ biết giơ nắm đấm dạy dỗ người ta còn "ngu" hơn.
Tần Thiên uất ức che trán, nhấn mạnh: "Sờ hai phát cũng là quấy rối chứ bộ!"
Lương Tam ậm ừ chiếu lệ: "Ờ ờ ờ, nhóc còn cách để anh Long nhà nhóc đi bẻ gãy tay nó, vậy thì có dụng hơn báo cáo!"
Chẹp, nít nôi, chả hiểu cái quỷ gì, chuyện thế này vẫn phải nhờ có Phương Hoành Tiệm nhà hắn. Xem, anh trai gọi thế nào ấy nhể? Đánh mà không cái gì đó một viên đạn!
Tần Thiên đang muốn phản bác chẳng cần anh Long tự cậu cũng bẻ được nhé. Thình lình cửa phòng làm việc bật ra, và giọng người đàn ông nhà cậu vang lên: "Muốn anh bẻ gãy tay ai?"
Vương Đông Đông và Lương Tam đưa mắt liếc nhau, lặng lẽ giơ điện thoại lên: "Em có đơn rồi, em đi giao đây."
Lương Tam: "Khụ, anh mày cũng đi đưa giấy tờ cho anh trai."
Cửa phòng đóng lại, chỉ còn mình Tần Thiên với Long Nghị nhìn nhau.
Tần Thiên nuốt cái ực, nhảy lên ôm cổ người đàn ông, nhân lúc văn phòng vắng người sáp tới gặm môi anh một cái.
"Không ai ạ, tụi em đùa nhau á."
Trời má ơi, anh Long mà biết mình bị quấy rối thể nào cũng nổi điên. Ngô Ba vào đồn cảnh sát rồi, chẳng phải bao nhiêu giận dữ cũng lùa hết lên đầu mình à?
Tần Thiên khép chặt hai cánh mông, làm nụ hôn sâu thêm.
Phương Hoành Tiệm thoạt trông ôn hòa nhưng lại là người làm việc cực kỳ gãy gọn. Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi đã hoàn tất bước chạy thử ứng dụng, mà công ty được đặt tên "Đến trong tích tắc" cũng chính thức đi vào hoạt động.
Nhằm tiết kiệm chi phí vận hành, công ty chỉ thuê mặt tiền nhỏ ngoài mặt đường xem như văn phòng, mà nhân lực lúc ấy ngoài Phương Hoành Tiệm và một lập trình viên khác anh tìm ra cũng chỉ có Lương Tam, Tần Thiên, Vương Đông Đông và vài nhân viên khác, Long Nghị lúc không bận việc cũng tạt qua phụ một tay.
Tần Thiên xót anh Long trực ca mệt mỏi, vốn không chịu cho anh tới trong lúc anh được nghỉ ngơi. Thế mà Long Nghị sờ lên quầng thâm trên mắt đứa nhỏ, giọng mang một chút xíu bất mãn: "Anh mà không đi giám sát chỉ sợ em muốn thành tiên."
Tần Thiên biết sai, xấu hổ xoa xoa mũi.
Gần đây bên anh Phương gấp rút chạy ứng dụng, cậu và anh Lương cũng nhảy ra làm tiếp thị. Đó giờ cậu chưa từng tiếp xúc mấy thứ này, thế là tan làm lại về nhà âm thầm học, đôi khi mắt dán vào máy tính tới hơn nửa đêm, cứ mày mò mãi rồi cũng học được kha khá, coi vậy mà thú vị ra phết.
Văn phòng công ty có ba phòng bên trong có vài chiếc giường gấp, thỉnh thoảng làm việc muộn quá có thể ở lại ngủ luôn. Tần Thiên đã báo cáo cho Long Nghị, anh không phải không tin cậu, nhưng là đau lòng đứa nhỏ liều mạng thế này.
"Chẳng phải em, em không muốn tiền của tụi mình đổ sông đổ biển đó à ~ "
Tần Thiên nắm cổ tay người đàn ông lắc lắc, lấy lòng chạm môi anh: "Em quẳng vào đó tận mười vạn chứ có ít đâu!"
Long Nghị nhìn bộ dạng vừa lanh lợi vừa đau khổ kia mà buồn cười, nhéo mũi đứa nhỏ: "Là em quẳng, anh chỉ cho em mượn tiền thôi."
Tần Thiên trừng trừng, nhổm dậy khỏi giường, quỳ bên chân người đàn ông, chống nạnh tức giận: "Được lắm, anh cứ muốn phân chia rạch ròi với em thế có đúng không?"
Thấy người đàn ông chỉ cười cười chứ không nói gì, chút xíu giận dỗi trong lòng Tần Thiên biến đâu mất, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu tha: "Em biết rồi, anh sợ em thua lỗ cứ gì! Hứ!"
"Em nói cho anh hay nhớ." Tần Thiên ngang ngược chọt chọt vào vòm ngực rắn rỏi của người đàn ông, "Nếu có thua lỗ... Em đúng là sẽ quỵt luôn!"
"Không trả cũng không thành vấn đề..." Long Nghị cười khẽ, kéo thanh niên vào lòng, trầm giọng: "Dù sao em cũng trao cả bản thân cho anh, vụ làm ăn này... không lỗ."
Đầu tư vào công ty của Phương Hoành Tiệm là chuyện mà cả hai đã ngồi lại bàn bạc với nhau.
Thật ra Long Nghị là người đề xuất trước, chẳng thể nào có chuyện anh mù mờ không biết mà lại để đứa nhỏ cắm đầu xông về trước. Sau khi tốn chút thời gian tìm hiểu về kinh doanh, nghe ngóng khá nhiều từ chiến hữu cũ. Cuối cùng, Long Nghị cho ra kết luận dự án của Phương Hoành Tiệm rất có triển vọng, chí ít khiến cho vài chiến hữu đang mở công ty đều cảm thấy hứng thú. Bọn họ tưởng Long Nghị muốn nhảy qua mảng này nên còn hỏi anh cần đầu tư không, để anh em giúp một tay.
Đương nhiên Long Nghị từ chối khéo, nhưng trong lòng đã nắm chắc, cũng lựa thời giờ nói chuyện kỹ lưỡng với Phương Hoành Tiệm.
Dẫu sao hiện tại anh không còn một mình đơn chiếc, và khoản tiết kiệm nho nhỏ hiện tại Long Nghị có không phải núi vàng ăn hoài không cạn. Trong thâm tâm, anh muốn cho đứa nhỏ một cuộc sống tốt hơn.
Thành lập công ty không phải chuyện đơn giản, không chỉ hao tâm tổn trí mà còn là một cái động hút tiền không đáy.
Phương Hoành Tiệm cũng có năng lực tài chính, khoản đầu tư sinh lời vài năm trước ở nước ngoài đủ khả năng đưa công ty tiến thẳng vào CBD, nhưng không cần thiết. Một mình khởi nghiệp rất cực nhọc, một xí nghiệp muốn thắng lớn, không chỉ cần tướng tài mà còn cần quân sư và cộng sự trung thành.
Central Business District: dùng để chỉ nơi tập trung các hoạt động thương mại trong một thành phố hoặc một đô thị lớn. Các khu vực này có thể đồng thời là trung tâm thành phố, hoặc một phần của trung tâm thành phố
Phương Hoành Tiệm chủ động đưa ra đề xuất mua cổ phần, ăn khớp suy nghĩ của Long Nghị.
Anh cũng biết rõ điều này, so với làm công cho người khác, tự làm cho mình mình tạo nguồn động lực không thể nào so sánh được. Bé út cưng của anh xứng đáng được trở nên tốt đẹp hơn, nếu có thể tự làm chủ cuộc đời mình, chắc hẳn sẽ càng có thêm nhiều hạnh phúc.
Long Nghị về nhà giảng giải với Tần Thiên một phen, sao Tần Thiên lại không đồng ý cho được?
Tần Thiên dễ chịu vô cùng, cậu cảm giác như mọi sự tốt đẹp trên thế giới này đều nằm trong tay mình, anh Long nhà cậu một tay giải quyết mọi nỗi lo trước cả khi cậu kịp nghĩ suy buồn phiền.
Làm sao không vui không cảm động cho được?
Long Nghị lại nghĩ đứa nhỏ nhà mình vẫn cứ ngốc nghếch hệt như xưa.
Vừa nghe anh nói đã giao luôn hai tấm thẻ lương của hai người ra, mặc anh định đoạt.
Nhưng anh không dám nói khỏi miệng, chỉ vuốt tóc Tần Thiên, dẫn cậu tới công ty ký hợp đồng.
Tần Thiên làm công việc giao hàng trước đây đã gần tròn một năm, quay đi quay lại tiết kiệm được năm, sáu vạn. Long Nghị chuyển thêm một ít nữa từ thẻ mình sang, đưa đứa nhỏ nhà mình chính thức trở thành tân cổ đông của "Đến trong tích tắc".
Tác giả có lời muốn nói:
Xoa xoa tay, phát tài không còn là giấc mơ à nha.
Edit: tokyo2soul
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT