Ngao Hoa và Tố Tâm đều giữ lời, mấy ngày sau cũng không đến quấy rầy, cho A Quý dư dả thời gian suy nghĩ.

Việc này có vẻ không phù hợp với tâm tình cấp thiết muốn đưa A Quý về của họ, nhưng Sầm Thâm nghĩ lại, vấn đề này ngược lại là một cái gút mắt. Chuyện năm đó không phải dăm ba câu là có thể nói rõ, then chốt nằm ở chỗ A Quý không thể tự thông suốt, người khác nói vào bao nhiêu cũng vô dụng.

Ngao Hoa không cần kể cho A Quý nghe những thứ đã xảy ra trong suốt hơn một ngàn năm qua, A Quý cũng sẽ không nói cho Ngao Hoa biết những hối hận và dày vò trong lòng mình bao năm ấy, bọn họ đều đã quen với việc bình tĩnh đón nhận tất cả.

Sầm Thâm vẫn không khuyên gì, vì vậy ngày qua ngày nơi đây vẫn rất bình lặng, chỉ đôi khi nổi lên vài tiếng sấm, đó là Hoàn Nhạc và A Quý lại cãi vả.

Có lẽ biết biệt ly sắp tới, trò đấu võ mồm trẻ con vô bổ như mấy nhóc tì mầm non chơi với nhau trong giờ phút này cũng trở nên cực kỳ đáng trân trọng.

Rốt cuộc vào một buổi sáng nọ, khi cơn mưa xuân đổ xuống cuốn đi non nửa số lá của cây xuân, A Quý nhìn lá rụng đầy trên nền đá, ông nói: “Ta phải đi rồi.”

Lúc đó Sầm Thâm mới khoác áo bước ra từ phòng ngủ, mắt vẫn còn lim dim. Nghe vậy, bước chân của hắn thoáng ngừng, cũng theo tầm nhìn của A Quý ngắm lá rụng trong sân, đột nhiên phiền muộn lại không biết nên nói gì.

Hoàn Nhạc đúng lúc từ phòng bếp bước qua, còn bưng theo ly cà phê. Khi cà phê được dúi vào tay, ấm áp truyền vào người, Sầm Thâm mới hồi thần.

Nhưng hắn vẫn không thể nói nên lời, bởi hắn thực sự không biết cáo biệt cho lắm. Bấy giờ hắn thoáng thấy chậu nước trong phòng làm việc, bỗng lên tiếng hỏi: “Ông muốn mang theo cá vàng không?”

A Quý ngẩn người, nhưng cũng lập tức đáp: “Mang đi chứ, dù sao cũng theo ta nhiều năm như vậy.”

Sầm Thâm gật gật đầu, song Hoàn Nhạc có phần không chịu nổi bầu không khí này. Dưới cái nhìn của chàng, chỉ cần không phải tử biệt, mọi sự chia xa khác trên đời đều là để gặp lại.

“Tới hôm đi ấy, cũng đi Đoàn tàu Bắc Quốc hả? Bọn ta tiễn ông nhá.” Hoàn Nhạc vừa mở miệng, tiêu điều quạnh hiu và cảm giác ly biệt đều loãng hơn rất nhiều.

A Quý lại lắc đầu: “Tiễn ta làm chi, không về Trường An trước đâu, ta còn phải ra Bắc một chuyến.”

“Bắc?” Sầm Thâm nhíu mày, “Ông đi Bắc làm gì?”

“Ta cũng đâu thể nói về là về, với trạng thái bây giờ, ta trấn được con quỷ nào chớ? Phía Bắc là thánh địa của tộc Huyền Vũ, ta trở lại một chuyến lấy thứ vốn nên thuộc về ta.” A Quý đáp.

Hoàn Nhạc và Sầm Thâm liếc nhìn nhau, hai người cũng không biết đi Bắc là đi tới đâu, nhưng đều thấy có lẽ sẽ hơi nguy hiểm.

Hoàn Nhạc ra quyết định ngay sau vài giây suy nghĩ: “Vậy ta đi chung với ông.”

A Quý lắc đầu: “Bây giờ tộc ta chắc chỉ còn mình ta thôi, cái gọi là thánh địa cũng chỉ như phế tích, ra vào có chút hạn chế mà thôi. Ngao Hoa sẽ theo ta về, các ngươi không cần lo lắng, nếu ta chọn quay lại thì sẽ không cẩu thả để mình có chuyện đâu.”

Cuối cùng, A Quý vọng về phương Bắc, ngữ điệu sâu xa: “E rằng, phương Bắc cũng đang chờ ta trở lại.”

Lúc này Sầm Thâm và Hoàn Nhạc chợt giật mình bừng tỉnh, đó mới là nhà của A Quý. Lang bạt bên ngoài mấy ngàn năm, rốt cuộc ông cũng phải về nhà. Đây có lẽ là con đường ông chọn, ngoảnh đầu dũng cảm đối mặt với thứ mình từng trốn tránh, từng chút một kiếm tìm lại những gì đã đánh mất.

Song, Hoàn Nhạc vẫn hơi lo lắng cho sự an toàn của A Quý, vì thế chàng tới thư trai gặp Ngao Hoa. A Quý là nói dối tinh A Quý đó, chàng phải nghe chính miệng Ngao Hoa xác nhận chuyến đi này an toàn thì mới yên tâm được.

Sầm Thâm lại vào ký ức của Liễu Thất cáo biệt y.

Liễu Thất đang ngồi dưới cây lựu bên cầu Nam Lưu câu cá, mà khi người ta tạo ra đường sông này thì trong đó vốn không có cá sống. Điều này khiến Sầm Thâm liên tưởng tới đoạn lời thoại trong phim ảnh, sửa chút chút là vừa hợp với khung cảnh trước mắt —- ta câu không phải cá mà là cô quạnh.

Thoạt nhìn trên người y luôn toát ra vẻ tịch liêu có một không hai của nhóm người cao thủ.

“Anh tới trễ.” Liễu Thất không quay đầu lại.

“Xin lỗi, trong nhà có chút việc.” Sầm Thâm đáp, đoạn bước vào dưới tán cây lựu. Trong hồi ức bấy giờ chính là mùa hè, hoa lựu bung nở, trái lựu đỏ rực trĩu xuống nơi đầu cành.

Sầm Thâm nhịn không được vươn tay hái nó, muốn đem về cho Hoàn Nhạc. Ngay lúc này, Liễu Thất đứng lên, nhường cần câu, bàn nhỏ và cả ghế cho Sầm Thâm, “Ngồi.”

Sầm Thâm lơ mơ, nhưng vẫn đón cần câu ngồi xuống ngay ngắn.

Hồi sau, Liễu Thất nói: “Sông này không có cá.”

Không có cá vậy đưa cần câu cho tôi làm gì chứ? Cái này sao cứ như đem con bỏ chợ vậy.

Liễu Thất lại nói: “Giới thợ thủ công bây giờ như sông không cá. Toàn thể hiệp hội thợ thủ công, kể cả Ngô Sùng An cũng không ý thức được, khi khoa học kỹ thuật bắt đầu phát triển, thời kỳ hưng thịnh của thợ thủ công sẽ mãi mãi không bao giờ trở lại. Đây cũng không phải vẫn đề ai kém ai tốt, mà là sự lựa chọn của thời đại.”

Sầm Thâm nghe vậy thì trố mắt một lúc lâu. Hắn không ngờ Liễu Thất sẽ nói với mình những điều này, có vẻ như giội nước lạnh lên đầu, nhưng suy ngẫm cẩn thận thì khá giống lời nhắc nhở thiện ý trước lúc chia tay.

Xã hội loài người không cần bất kỳ pháp khí vượt khỏi thường thức, nó không thể nghi ngờ chính là phá vỡ cân bằng. Thần linh đều ngã khỏi vũ đài lịch sử vì vậy, còn tương lai của thợ thủ công sẽ về đâu, xem ra đây vẫn là vấn đề khiến người ta nhức đầu.

Thế nhưng —–

“E rằng Ngô tiên sinh đã nhận ra từ lâu.” Sầm Thâm nhìn dây câu đang làm mặt nước dập dềnh gợn sóng, lần nữa nhớ tới bức thư tay kín chữ kia, nhớ cảnh tượng mình chạy khắp nơi thăm hỏi các thợ thủ công để phá giải bí ẩn trên bản vẽ trận pháp, hắn nói tiếp: “Sợ là ông ấy thực sự chỉ muốn giữ lại một mồi lửa, cho dù là nhờ ông hay nhờ Phó tiên sinh, chỉ cần truyền được một ngọn lửa đủ để rọi sáng đêm dài là được rồi. Còn mai kia ra sao, nào ai nói trước được.”

Nhân loại có diệt vong hay không, thần linh có thể tái sinh hay không, sự tồn tại của yêu quái có bị phát hiện hay không… Từ thửo thượng cổ ban sơ đến vương triều Khổng Tước, rồi nhân loại quật khởi, Thương Hoa trị loạn, lại tới xã hội hiện đại ngày nay, thế giới vốn đã trải qua nhiều lần vô định như vậy.

Sự tồn vong của thời đại là vấn đề lớn, là chuyện mà nhân vật vĩ đại như Tứ gia nên lo lắng. Còn vai nho nhỏ như Sầm Thâm chỉ cần nắm chặt đuốc, luôn hướng về phía trước là được rồi.

Liễu Thất nhìn Sầm Thâm, nom có vẻ hơi ngạc nhiên vì hắn có thể nói ra mấy câu này, mà nghĩ suy chốc lát, y cũng không nhiều lời nữa.

Sầm Thâm lại như mở máy hát, vừa nghiêm túc câu cá vừa bảo: “Trong nhà có người muốn đi thật xa, có lẽ rất lâu cũng không gặp lại. Ông ấy ở chung với tôi rất nhiều năm, tôi có chút không nỡ, sau đó…. Lúc ông ấy quyết định thời gian rời đi, tôi cũng chợt có quyết định. Ngài còn nhớ học sinh của phu tử không? Em ấy tới từ Đại Đường, bây giờ tôi muốn đưa em ấy về, nhưng Tú Cầu Nhỏ chỉ có thể dùng một lần, cho nên —- tôi quyết định đi cùng em ấy.”

Liễu Thất: “Tùy anh.”

“Ngài không sợ tôi đi Đại Đường thì không sống nổi tới thời hiện đại sao? Vậy mồi lửa như tôi vô dụng rồi.” Sầm Thâm lại hỏi.

“Nhiệm vụ của ta đã xong.” Liễu Thất rất bình thản và thoải mái với vấn đề này. Tại sao y phải để tâm mấy chuyện như vậy? Vũ trụ nổ tung y cũng chả thèm chớp mắt lấy một cái nữa là.

Quả nhiên, Liễu Thất giống như thấy hôm nay hắn lải nhải quá, thế là trực tiếp chụp tay lên đầu hắn, nhắc nhở: “Nhắm mắt, sắp hết thời gian rồi.”

Sầm Thâm vội vã làm theo, ý thức quen thuộc rót vào đầu óc, tức thì kéo hắn vào đại dương tri thức, tạm thời quên đi mọi thứ chung quanh.

Bên tai chỉ còn lại tiếng gió nhẹ nhàng và mùi hương ngọt lịm của quả lựu gần chín muồi xông vào mũi.

Đợi tới khi Sầm Thâm mở mắt ra, bên cầu Nam Lưu đã kẻ tới người lui tấp nập. Tiếng bước chân thong dong tự tại nhảy vào tai hắn, mà sau lưng hắn đã không còn bóng dáng Liễu Thất.

Ông ấy đi rồi à?

Chắc đi rồi.

Không cần cáo biệt, lặng yên không tiếng động, rất phù hợp với phong cách sống của y.

“Hẹn gặp lại.” Sầm Thâm nhẹ nhàng thì thầm rồi lập tức buông cần câu, phủi phủi quần áo đứng lên. Liễu Thất đi rồi, hồi ức này hẳn sẽ mau chóng tan biến, hắn cũng nên về thôi.

Chỉ là làn này khi Sầm Thâm tỉnh dậy trong hẻm Tây Tử, Hoàn Nhạc vẫn chưa quay lại. Chờ mãi tới chạng vạng, ai kia mới xách cà mèn tà tà về nhà.

Sầm Thâm liếc cái cà mèn nom quen mắt nọ, hỏi: “Lại là Lục tiên sinh cho em à?”

“Phải á.” Hoàn Nhạc cười tươi, “Vì cái này mà Tứ gia còn lườm nguýt em đó. Nhưng biết làm sao bây giờ, ai biểu em dễ thương người người yêu mến như vậy chứ?”

“Ngươi đắc ý cho đã đi, coi chừng hôm nào vênh quá rồi bị người ta núp trong hẻm trùm bao bố.” A Quý tận dụng mọi cơ hội xỉa xói.

Hoàn Nhạc không để ý, không thể chờ thêm nữa mà dâng đồ ngon cho Sầm Thâm. Thức ăn hôm nay là đặc sản Tô Châu, lươn kho, đậu hũ nấu cua, hai cái bánh bao súp cua lớn, tuy không nhiều món, đều thiên về kiểu cơm nước hàng ngày nhưng quý ở nguyên liệu mới mẻ, hương vị chánh tông.

Thương Tứ là đại lão, mỗi ngày có không biết bao nhiêu người muốn nịnh bợ y, lươn cua đều được đặc biệt vận chuyển từ Tô Châu, đảm bảo thơm ngon.

Bây giờ Sầm Thâm mới nhớ lại, tiết kim thu rồi thì ăn cua là tuyệt vời nhất.

“Hôm nay mọi người tụ họp với nhau, thím cũng có mặt, nhưng hắn gói sủi cảo xấu xí cực kỳ, bị vỡ cả. Tứ gia còn cười hắn rất dữ, thím lột tạp dề ngay, thiếu chút nữa choảng nhau rồi…” Hoàn Nhạc một câu thím hai câu thím, khá là thuận miệng.

Sầm Thâm vừa soạn cơm vừa nghe chàng vui vẻ lải nhải, khóe môi cũng không khỏi nhoẻn cao. Hắn chưa từng tự mình thể nghiệm những náo nhiệt mà Hoàn Nhạc kể nhưng chỉ nghe như vậy cũng cảm thấy rất thích.

Một lúc nữa, chén đũa đã bày xong, Hoàn Nhạc bắt đầu tìm ống hút, “Em thấy người ta ăn bằng ống hút, thần kỳ lắm.”

Sầm Thâm bất đắc dĩ nhìn chàng như con ong mật chăm chỉ bận hết việc này tới việc khác, xoay người lấy ống hút của hộp sữa AD Canxi lần trước còn sót lại trong tủ lạnh.

Xin đừng hiểu lầm, sữa AD Canxi là Hoàn Nhạc uống, Sầm Thâm đã là người lớn rồi.

“Em chậm thôi, coi chừng nóng.” Sầm Thâm hơi nghi hoặc, đầu lưỡi chó nhạy cảm với nhiệt lắm mà.

Hoàn Nhạc gật đầu, cẩn thận chọc bánh bao súp, hút một cái, tức khắc ngẩng đầu nhìn Sầm Thâm, thán: “Cái này đã thật á anh.”

Dạ dạ dạ, rất đã, em hút tiếp đi.

Sầm Thâm biết làm gì đây, đương nhiên là tùy hỷ em ấy rồi. Quay đầu thấy ánh mắt ước ao ghen tỵ của A Quý, hắn chần chừ hai giây, sau đó dùng đũa đâm thủng cái bánh bao của mình, múc nước súp cho vào cái dĩa nhỏ.

“Ăn đi, bữa cơm chia tay.” Sầm Thâm đẩy dĩa nhỏ lại trước mặt A Quý.

A Quý rất cảm động nhưng vẫn tỏ ý phê bình kín đáo với bốn chữ “bữa cơm chia tay” này, “Ngươi nói cứ như thể chúng ta từng làm cái gì ấy.”

Hoàn Nhạc nghe tiếng lập tức ngẩng đầu, cái miệng ngậm ống hút còn chu ra, lý lẽ hùng hồn độp ngay: “Hai người cái gì cũng không làm với nhau hết, không hề, là ta và A Sầm, bọn ta mới phải.”

A Quý: “Hả?”

Sầm Thâm cũng chưa tiếp thu kịp, mạch não quẹo mấy cua mới phát hiện chàng vừa trình diễn một màn lái xe. Gần đây thiếu niên Đại Đường quả là nhanh nhạy hòa theo xu hướng, cũng có thể do tiếp xúc nhiều với Kiều Phong Miên và Thương Tứ nên không còn chất phác như xưa.

Lúc chàng nói mấy câu này, tai cũng không hồng.

“Chà chà, Nhạc Nhạc thiếu hiệp, là ta nhìn lầm ngươi.” A Quý vô cùng đau đớn, đoạn quay đầu nhìn Sầm Thâm gây xích mích ly gián: “Ta mà là ngươi ta đã đập y một trận.”

Sầm Thâm vốn định đánh nhưng nghe A Quý nói xong, hắn bỗng dưng không muốn ra tay nữa.

A Quý thầm tiếc nuối.

Vào đêm, Sầm Thâm châm ấm trà, kêu Hoàn Nhạc ra hiên nhà đánh cơ. Hiếm hoi lắm mới có một lần Sầm Thâm chủ động mời, tuy Hoàn Nhạc vui nhưng lòng hiếu kỳ vẫn nhiều hơn.

“Định nói gì với em hả?” Chàng bất thình lình ôm hắn từ sau lưng, cười híp mắt kê cằm lên vai hắn, hỏi.

“Ừ.” Sầm Thâm nhẹ giọng đáp, kéo chàng ngồi xuống đàng hoàng, sau đó nói cho chàng nghe quyết định của mình, “… Anh nghĩ rồi, chờ anh sắp xếp xong chuyện ở đây, chúng ta sẽ đi. Dù sao anh cũng không vướng bận gì.”

Ai ngờ nổi Hoàn Nhạc bỗng giận tái cả mặt: “Không, anh không thể về chung với em.”

“Tại sao?” Sầm Thâm sửng sốt, nhìn chàng như không thể tin được.

Hoàn Nhạc im lặng, chàng vốn không muốn nói với Sầm Thâm sớm như vậy, nhưng nếu hắn đã quyết định thì đành phải chốt phương án cuối ngay thôi.

“Tú Cầu Nhỏ chỉ có thể dùng một lần nữa, đúng không?” Chàng hỏi.

“Ừ.” Sầm Thâm gật đầu. Hắn không nghi ngờ tình cảm Hoàn Nhạc dành cho mình, cho nên cơn sốc qua đi, hắn đã nhanh chóng tỉnh táo lại, chỉ là đôi tay đang siết lấy tay Hoàn Nhạc, vẫn hơi không an lòng.

“Bệnh của anh sẽ còn tái phát nữa phải không?”

“Phải…”

“Anh còn mười năm? Hay hai mươi năm? Nhưng Thất Diệp Ma La là thần dược duy nhất trên thế gian này. Bao lâu nữa nó mới nở hoa? Cho dù mình có thể đem nó về chung, nhưng mình chờ nổi không?”

“…”

“Em không muốn anh chết đâu, A Sầm ơi. Em muốn giữ anh lại, giá nào cũng phải như vậy.”

Sầm Thâm không nói nữa, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm Hoàn Nhạc, hồi lâu sau hắn mới khàn giọng hỏi: “Thế em tính làm gì?”

Hoàn Nhạc cũng nhìn lại hắn, thiếu niên hoạt bát như lột xác thành người đàn ông chín chắn trong phút chốc, ý đồ ẩn nấp trong con ngươi dần dần hiển lộ, kiên quyết, không thể lay chuyển.

“Em mang Ma La về, anh ở đây chờ em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play