Nghĩ tới Liễu Thất, Sầm Thâm lập tức mở bìa hồ sơ Kiều Phong Miên giao cho mình. Tập tài liệu không dày, tổng cộng chỉ kẹp ba tờ giấy, song nội dung được ghi chép bên trong lại khiến Sầm Thâm nghẹn họng không thể nói nên lời.
Nó thuật lại sự thật đằng sau vụ nổ phát sinh vào tháng một năm một ngàn chín trăm ba mươi bảy.
Nam Kinh năm đó lạnh vô cùng. Dù cho đã gần bước sang năm mới, mùa xuân cũng thoạt trông xa xôi khó vời.
Hiệp hội thợ thủ công Đại Đường đang tổ chức hội nghị nằm ngoài khuôn khổ trong phòng học tại tòa nhà cũ của trường đại học, nhân loại cũng thế, yêu quái cũng vậy, tất cả đều phát biểu ý kiến của mình ở không gian tối tăm đang bong tróc từng mảng sơn đỏ, cũng trao đổi bản thảo đồ thủ công của mình để giao lưu ý tưởng.
Nhưng một trận nổ khiến hai mươi lăm vị thợ thủ công tham gia hội nghị đều tử vong, bao gồm cả hội trưởng đương nhiệm – Nhậm Thanh.
Về phần chân tướng của vụ nổ này, gần như thế hệ sau không ai biết được. Giới thợ thủ công chấp nhận một cách giải thích rằng —– đấy là bị kẻ địch đánh bom, có lẽ là cố tình, có lẽ là ngẫu nhiên, đều đã vô phương chứng thực.
Song, tập tài liệu hôm nay lại cho Sầm Thâm đáp án khác hoàn toàn khác và nằm ngoài mọi dự liệu.
Thảm kịch này này phát sinh trước khi trời đổ tuyết lớn, nguyên nhân bởi hoạt động quét sạch kẻ “
Đại nghịch bất đạo” nào đó trong nội bộ hiệp hội thợ thủ công.
Mà kẻ đại nghịch bất đạo đúng là Liễu Thất.
Trên tay Sầm Thâm giờ phút này đây là một hiệp định. Tổng cộng mười hai dấu tay đỏ sậm, mười hai vị thợ thủ công, dùng phương thức như thế thông qua quyết sách “thanh trừng” Liễu Thất.
Đây hoàn toàn là một vụ “mưu sát” được lên kế hoạch lâu ngày giới hạn số ít người tham gia. Sau khi nghe phong thanh thông tin nào đó, mười hai người bao gồm hội trưởng và các thành viên cốt cán nhận định Liễu Thất là người không có thiện tâm, vô cùng có khả năng bị lợi ích khổng lồ mê hoặc dẫn tới bỏ theo địch, chế tạo pháp khí giàu lực sát thương cho phe địch, do vậy quyết định tiêu diệt mầm hiểm họa này trước tết.
Còn rốt cuộc bên trong đó ẩn giấu bao nhiêu tâm tư, bao nhiêu ân oán, Sầm Thâm không cách nào rõ được. Trên đời này tồn tại loại chuyện hoang đường như tiến hành tàn hại một người vì một tội danh được dự đoán sẽ thành hiện thực sao?
Hắn thoáng không cầm nổi tờ giấy mỏng trên tay này.
Mười hai người tạo thành bồi thẩm đoàn phán xử người khác trên trường đạo đức. Nhưng cuối cùng nhân số tử vong lại là hai mươi lăm.
Hiệu số này ở đâu ra?
Mười ba người còn lại có phải người vô tội bị cuốn vào trận sóng gió này, mà khả năng là chính vụ nổ này đã trực tiếp tiễn ngàn năm cơ nghiệp của hiệp hội thợ thủ công xuống mồ.
Hai mươi lăm nhân tài hàng đầu không còn nữa chỉ sau một tiếng đùng.
Quá đáng sợ mà.
Lòng người đáng sợ xiết bao.
Hoàn Nhạc một phát chụp lấy tay Sầm Thâm đang run rẩy nhè nhẹ, Sầm Thâm hít sâu một hơi, lúc này mới thoáng ổn định lại. Hắn tiếp tục cúi đầu nhìn tờ giấy mình cầm, dấu tay tối tăm ở đó quả thực như vết cào của ác ma.
Nội dung trên giấy không viết rõ diễn biến cụ thể của sự việc, có lẽ Liễu Thất còn sống thật. Hiệp hội thợ thủ công bị ép di dời, Ngô Sùng An nhậm chức ngay buổi nguy nan, nhưng chung quy khó thể ngăn cơn sóng dữ.
Bên trong còn một tấm vé tàu, là chuyến xe lửa từ Nam Kinh về Thượng Hải, thời gian khởi hành trễ hơn so với lúc vụ nổ xảy ra. Vé đã rất cũ kỹ, tờ giấy phai màu, chỗ mép còn hơi sờn.
Sầm Thâm kề sát vào nhìn một chút, mặt sau vé tàu có một dấu vân tay máu tương đối rõ ràng.
Đây là vé của ai?
Một trong số hai mươi lăm người đó sao?
Hoàn Nhạc phân tích: “Phần tài liệu này đến từ bọn mạo danh hiệp hội thợ thủ công bị điều tra, vậy nói rõ trong hiệp hội giả có người biết chuyện khi xưa, có lẽ chính là người cũ năm ấy. Mình có thể tới hỏi hắn một chút.”
Sầm Thâm nghe xong liền nghĩ tới lời mời của Kiều Phong Miên trước lúc chia tay, bỗng cảm thấy dường như anh ta chắc chắn bọn họ sẽ quay trở lại tìm mình vậy.
“Chủ vé tàu là ai không quan trọng, có điều đi gặp một lần cũng tốt.” Sầm Thâm bảo, nhưng không khỏi đặt câu hỏi: “Ngô Sùng An và Liễu Thất quen biết nhau ư?”
Hoàn Nhạc: “Ta thấy là quen.”
Sầm Thâm: “Tại sao?”
Hoàn Nhạc: “Chẳng phải bản thảo của Ngô Sùng An từng nhắc về hắn sao?”
Sầm Thâm lắc đầu: “Đấy không thể chứng minh điều gì cả, Liễu Thất có thể xuất hiện trong bản thảo của bất kỳ vị thợ thủ công nào.”
“Nhưng thợ thủ công được Liễu Thất điểm tên, thậm chí tán thưởng cũng chỉ có mỗi mình Ngô Sùng An.” Mạch suy nghĩ của Hoàn Nhạc vẫn linh hoạt như trước, “Nam Kinh khá gần Thượng Hải, cho dù vào thời kỳ đó thì cũng không tính là xa xôi. Thợ thủ công tổng cộng chỉ có bấy nhiêu, tính khả thi của việc Liễu Thất và Ngô Sùng An quen biết là rất cao.”
Ban nãy Sầm Thâm vừa kiểm chứng, Liễu Thất là người gốc Nam Kinh không thể nghi ngờ. Cho nên dù hắn ta không chính thức gia nhập hiệp hội thợ thủ công, người cũng sẽ ở lại Nam Kinh.
Hắn là cây liễu yêu, trời sinh đất dưỡng, đối với hắn mà nói có khả năng cố hương Nam Kinh mang ý nghĩa đặc biệt nào đó.
“Liễu Thất đi núi Bất Chu tìm thiên thạch ngay sau vụ nổ?” Hoàn Nhạc đột nhiên hỏi.
“Dựa theo tuyến thời gian thì cũng xấp xỉ.” Sầm Thâm đáp.
A Quý nghe cả buổi cũng gật đầu, “Lúc ta gặp Liễu Thất thì hắn đã hỏi ta, đến nay là bao nhiêu năm kể từ một ngàn chín trăm ba mươi bảy, chắc chắn hắn rời đi vào năm đó.”
Hoàn Nhạc hỏi ngay: “Vậy rốt cuộc ông gặp hắn vào năm nào?”
A Quý lắc đầu, “Ta đây nào biết đa? Ngươi chưa từng nghe, trong núi không ngày chẳng đêm à? Ta sống lâu như thế, đâu còn viết nhật ký năm này qua năm nọ, sau rất nhiều năm ta mới tình cờ gặp Tiểu Thâm Thâm. Phải một giáp đi, ai biết được.”
Đối mặt với lão rùa chỉ biết cưỡi ngựa xem hoa này, ngoại trừ quăng ông trở về vại nước, Hoàn Nhạc cũng không còn biện pháp khác. Chàng quay lại an ủi Sầm Thâm, “Ngày mai mình đi quán trà lần nữa, nhất định Kiều Phong Miên biết người cũ kia đang ở đâu. Có lẽ chúng ta có thể tìm được đầu mối mới.”
Sầm Thâm muốn đáp cậu không cần dỗ tôi, song hắn vô phương nói được gì khi nhìn đôi mắt chân thành của Hoàn Nhạc.
“Người chờ xíu, hôm nay ta sẽ làm
bánh flan cho người! Ta sẽ cho cả thịt vào bánh nữa, bà Vương nhà bên dạy ta rồi!”
Thiếu niên hấp tấp lập tức gấp gáp chạy đi, để lại hơi ấm còn vương vấn ở lòng bàn tay, dịu dàng len lỏi vào tim ai. Chỉ là sau khi nói những lời này với chàng, dường như Sầm Thâm đã hồi thần từ cơn hoảng hốt, lắng động lại càng nhiều là một loại buồn thương.
Đó là nỗi bi thương chung của thợ thủ công.
Còn có một mối hận khôn nguôi khi đối mặt với sự thực tàn khốc mà không có cách nào cứu vãn.
Nếu như sự kiện kia không xảy ra, chẳng phải hiệp hội thợ thủ công có thể kéo dài sự huy hoàng của hôm qua?
Sầm Thâm không có biện pháp khống chế bản thân thôi nghĩ về khả năng ấy, bởi trường hợp như vậy quả tình quá hấp dẫn người ta sa vào. Hắn ngồi héo khô hồi lâu mới từ từ bình tĩnh, lần nữa cất vé tàu và tờ hiệp định kia trở về trong túi văn kiện, sau đó giở bản thảo của Ngô Sùng An.
Hắn quyết định xem lại đồ vật Ngô Sùng An để lại một lần, nếu ông đúng là bạn của Liễu Thất thì chắc chắn có manh mối ở đâu đó.
Hoàn Nhạc ở bên kia hết sức chú tâm vào vai chàng tiên ốc của mình. Chàng vốn muốn xếp thịt thành hình đóa hoa và đặt ở đáy tô, nhưng trứng lỏng không phải trong suốt, hơn nữa cánh hoa làm từ thịt cũng không đẹp mắt lắm. Vì thế chàng dứt khoát hòa trộn thịt và trứng, trực tiếp làm tảng thịt bằm chưng trứng, chắc Sầm Thâm còn ăn nhiều thêm vài miếng hơn.
Lúc rảnh tay chàng sẽ lấy điện thoại lên mạng đọc bình luận.
Ba ba của mi mãi mãi là ba ba của mi:
Ngày chó.
Kiều Phong Miên kia đang mắng ai à, ngày chó? Đại Đường không có cụm này, thế nhưng Hoàn Nhạc đã nghe không chỉ một từ khi đến thời hiện đại, thậm chí còn sâu sắc cảm thấy đầu óc người hiện đại có vấn đề.
Nhân loại vô tri, chó ba ba của các người ở đây, tốt nhất đừng nói mấy câu này.
Ồ?
Hoàn Nhạc chợt nhớ tới điểm then chốt ——– Trên người Kiều Phong Miên đậm mùi chó sói như vậy, hơn nữa lần sau nồng hơn lần trước, hôm nay hắn lại đăng hai chữ thế kia.
Lẽ nào…. đây là một trò chơi chữ?
Ngày chó chính là ý trên mặt chữ ——- ngày, chó?
Hoàn Nhạc không khỏi há to miệng, nếu thật như thế, các loại hành vi của Kiều Phong Miên mấy ngày qua gần như đã có lời giải. Chưa kể Hoàn Nhạc còn nhớ rõ, tay người đó còn đeo nhẫn.
Hình như người hiện đại không ưa chuộng trao vòng tay, đưa ngọc bội nữa mà thích tặng nhẫn hơn, thật là keo kiệt.
Hoàn Nhạc phát hiện ra chân tướng, lòng thoáng kích động. Chàng tức khắc mở khu vực bình luận dưới bài viết, bắt gặp một cái với phong cách tương đối độc đáo lại còn được Kiều Phong Miên phản hồi giữa vô số bình luận.
Viên Viên của ta không thể dễ thương như vậy được: Hu hu hu hu hu hu hu hu ~
Ba ba của mi mãi mãi là ba ba của mi: Cút xéo.
Viên Viên của ta không thể dễ thương như vậy được: Kiềm chế chút, thứ sáu về nhà ăn cơm, để kêu Viên Viên hầm con gà mái già cho ngươi bồi bổ thân thể.
Ba ba của mi mãi mãi là ba ba của mi: Đi chết đi.
Hoàn Nhạc đọc quá nhập tâm, thiếu chút nữa đã quên nồi đồ hấp cách thủy. Chàng vừa xào rau vừa tiếp tục xem điện thoại, ngoẹo cổ nghi hoặc nghĩ —- Tên viết mấy lời đó…. là Ảnh Yêu tinh à?
Ảnh Yêu ở sát cách cứ thích “Hu hu hu”.
Mà Ảnh Yêu các loại thì không thể đạt giá trị thù hận lớn như vậy từ Kiều Phong Miên chứ?
Hôm sau, Hoàn Nhạc ra ngoài cùng Sầm Thâm.
Kiều Phong Miên đồng ý lời đề nghị gặp mặt lần thứ hai rất sảng khoái, chỗ hẹn vẫn là quán kia cũ, song người ngồi ở lầu hai chờ đón tiếp họ hôm nay không phải Kiều Phong Miên mà là chủ nhân của hơi thở chó sói vấn vương trên người anh.
“Lần đầu gặp mặt, tôi tên Sùng Minh.” Sùng Minh chín chắn chững chạc, thoạt nhìn lạnh lùng nhưng thực tế là tiến lùi có chừng mực, lễ phép khéo léo. Anh dễ nói chuyện hơn so với Kiều Phong Miên.
“Hoàn Nhạc. Đây là Sầm Thâm.” Hoàn Nhạc gật đầu chào hỏi anh, hai kẻ đồng loại cách nhau ngàn năm cứ thế có buổi gặp đầu tiên trong quán trà nhỏ tại thời hiện đại.
“A Kiều còn đang nghỉ ngơi, về mục đích hai anh đến đây, tôi đã biết rồi. Có vấn đề gì có thể hỏi tôi.” Sùng Minh bưng trà tới và bảo.
Sầm Thâm nói: “Tôi chỉ muốn gặp chủ của phần tài liệu này.”
Sùng Minh thoáng lộ vẻ bất lực: “Cái đó rất xin lỗi, ba ngày trước ông ta đã qua đời. Thế nhưng tôi có thể nói cho các anh biết chuyện liên quan đến Ngô tiên sinh và Liễu Thất.”
Nghe vậy, Sầm Thâm hơi nhíu mày, không ngờ mình cũng chỉ trễ ba ngày mà thôi.
Hoàn Nhạc cũng không dự đoán được, bèn hỏi: “Anh cũng biết họ sao?”
“Nếu nói về tiếp xúc thì số lần ta và Ngô tiên sinh giáp mặt nhau nhiều hơn.” Giọng Sùng Minh không khỏi chậm rãi hơn khi nhớ tới năm xưa, “A Kiều có một thanh đao, trên sống đao móc mười hai cái vòng vàng, người rèn nó chính là sư phụ của Ngô tiên sinh. Lúc đó Ngô tiên sinh chỉ là học trò bên cạnh sư phụ mình, tôi gặp anh ấy mấy lần, chưa tính là rất thân quen. Sau đấy hiệp hội thợ thủ công xảy ra chuyện thì tôi và A Kiều đã ra Bắc.”
Hoàn Nhạc lại hỏi: “Vậy Liễu Thất đâu?”
Sùng Minh lấy chiếc laptop từ bên dưới bàn trà, mở một đoạn video cho họ xem, “Đây là đoạn video cuối cùng người kia quay lại trước khi chết, mong có thể giúp được các anh. Ông ấy là người thân của một thành viên nòng cốt của hiệp hội, chúng tôi truy nguồn tìm gốc mới lần ra được ông.”
Sầm Thâm và Hoàn Nhạc cùng nhìn về phía màn hình máy vi tính sau khi nghe xong, chỉ thấy một người đàn ông mặt đầy vết nhăn, mái tóc bạc thưa thớt nằm trên giường bệnh, cặp mắt trống rỗng ngó lên trần nhà và đang tự lẩm bẩm.
Nghe cẩn thận mới nhận ra ông nói rằng ——-
“Tôi mãi mãi không quên được ngày đó…. Ngày đó tôi mới tan học, đúng lúc đi ngang cánh cửa sắt kia, bỗng dưng nghe thấy một tiếng rầm, tôi tưởng máy bay địch tới oanh tạc, vội vã muốn trốn….. Nhưng tôi chạy chưa được vài bước thì phát hiện không thoát được, thật giống như có bức bình phong vô hình cản phía trước tôi, cho dù tôi đẩy cỡ nào cũng vô dụng. Tôi cực kỳ sợ, tôi chưa muốn chết, ngay lúc ấy, người đàn ông kia xuất hiện trước mặt tôi….”
“Hắn mặc bộ đồ màu đen như người nước ngoài khoác áo choàng, xách theo vali hành lý, đầu còn đội mũ dạ, từng bước một đi ra từ trung tâm vụ nổ…. Hắn càng lúc càng gần, tôi như nghe được mùi máu tanh trên người hắn….”
“Hắn chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, mà tôi không dám đối diện với hắn, cho nên tôi không thấy rõ dung mạo hắn ra sao… Nhưng chắc chắn rất đáng sợ, trên mặt hắn giống như còn dính máu, tay cũng đầy máu, giày da giẫm lên sàn kêu vang cọt kẹt, chẳng khác nào dưới đất cũng đang có máu đang chui lên, máu, toàn là máu….”
Nói tới đây, ông cụ trợn to hai mắt, dường như sắp không xong. Sau một hồi thở dốc kịch liệt, ông đã khôi phục bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía ống kính.
“Tôi cho rằng hắn muốn giết tôi, kết quả thì không. Bên ngoài cánh cửa sắt chỉ có tôi và hắn, ngày đó lạnh vô cùng, tuyết không đổ rào rạt, tuyết lớn chỉ nhẹ nhàng đong đưa rơi xuống, người đàn ông kia đang cầm mấy tờ giấy, bỗng nhiên quăng thẳng lên trời.”
“Tôi nhặt hết chúng lại, mở vali da ra, bên trong chỉ có vài bộ quần áo.”
“Cũng có một tấm vé tàu từ Nam Kinh đến Thượng Hải.”
“Có lẽ hắn định đi Thượng Hải, vì đã hẹn gặp người bạn họ Ngô tại tiệm cà phê Tây Dương tên Kim Cương Hồng. Nhưng hắn bỏ hành lý và vé tàu lại, một thân trơn không mang theo thứ gì, cùng không biết đi nơi nào.”
“Khoảnh khắc hắn rời khỏi, bình phong vô hình lập tức tan biến, tôi cảm giác toàn bộ thế giới trước mắt giống như thủy tinh vỡ vụn, rắc rắc….rắc rắc…. Tự nhiên thay hình đổi dạng…. Tuyết rơi đầy trời từng chút một chôn vùi khói thuốc nổ vừa rồi, không còn gì cả, hoàn toàn không còn gì…”
“Ngoại trừ tôi, không một ai tận mắt chứng kiến trận nổ khủng khiếp đó, thậm chí các hộ dân chung quanh cũng không nghe bất kỳ tiếng vang nào.”
“Có khi tôi cho rằng đó chỉ là giấc mộng.”
“Nhưng vé tàu còn trong tay tôi…”
“Tôi thường xuyên khó ngăn mình suy nghĩ, rốt cuộc người đàn ông đó đi đâu?”
“Chuyến tàu hỏa ấy….”
“Chuyến tàu hỏa ấy….”
“Chắc đã xuất bến rồi….”
Chú thích:
Ngày chó – Dog days: “Dog days” có từ “dog” xuất phát từ ngôi sao tiếng Hy Lạp “α Canis Majoris”, nghĩa đen là chó con. Người xưa coi chòm sao này là sức nóng, hạn hán, bão, chó dại và xui xẻo. Ngày nay, “dog days” được xem là những ngày nóng nhất, khó chịu nhất của mùa hè.