A Quý thấy suy đoán của Hoàn Nhạc quá mơ hồ, Liễu Thất trong suy đoán ấy quả thực chính là tên bệnh thần kinh.

Bởi vì đạt thành mục tiêu đã định nên có thể đi chết được rồi, đây không phải điên khùng thì là gì?

Tại thời đại toàn thể thần linh đều ngã xuống này, nếu Liễu Thất thực sự thành thần, hắn chính là vị thần duy nhất! Ngầu siêu cấp vũ trụ!

“Cảnh giới của thần há lại là điều loại rùa phàm như ngươi có thể hiểu được?” Hoàn Nhạc dùng một lời ngăn chặn câu hỏi cuồn cuộn không dứt từ A Quý, chàng chắp tay sau lưng, làm như bản thân là người điên Liễu Thất kia và bảo: “Có lẽ chân tướng về thần linh quá lừa tình, hắn cảm thấy vô vị nên chết thôi. Đối với người như Liễu Thất mà nói, cõi đời này còn gì có thể khiến hắn luyến lưu ư?”

“Tiền tài? Của cải? Mỹ nữ?” A Quý chẳng thèm tin.

“Nông cạn, kém tinh tế.” Hoàn Nhạc khẽ hất cằm: “Sống cùng thế giới với đám tục nhân các ngươi, ta lựa chọn tử vong.”

A Quý hết nhịn nổi, “Vậy ngươi chết đi!”

Hoàn Nhạc thoắt cái đã trốn ra sau lưng Sầm Thâm, “A Sầm ngươi nhìn ông ấy kìa, ông ấy kêu ta đi chết!”

Sầm Thâm lười nói chuyện, giờ phút này hắn cảm thấy hai kẻ đang ở trong phòng còn giống bị bệnh thần kinh hơn so với Liễu Thất. Hắn lặng thinh, mặt không cảm xúc thoáng lườm bọn họ, đoạn xoay người, trở lại bàn làm việc tiếp tục nghiên cứu bản vẽ trận pháp.

Quá trình suy luận vừa nãy xuất hiện một điểm làm hắn rất chú ý ——- Lúc họa trận pháp, Liễu Thất đã nhắc tới Ngô Sùng An.

Ông ta nói suy nghĩ của Ngô Sùng An có ý nghĩa, ý nghĩa đó có thể hiện tại bản vẽ trận pháp này không?

Sầm Thâm lần nữa mở bản thảo của Ngô Sùng An, hy vọng có thể tìm được chìa khóa khai thông tư duy từ đây.

Hoàn Nhạc không dám lại gần quấy rối khi thấy thần sắc hắn nghiêm túc, bèn trừng A Quý một cái rồi tiếp tục vẽ lên tường kính của chàng. Giả thuyết “Liễu Thất thành thần” thú vị quá thể, cũng rất lớn mật, chàng cảm thấy nếu để suy nghĩ của mình vượt khỏi những giới hạn, có lẽ sẽ còn phát hiện thêm điều gây bất ngờ khác nữa.

Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, tiếc thay bất kể là Hoàn Nhạc hay cũng là Sầm Thâm đều không có tiến triển khả quan gì. Chỉ riêng A Quý vô công rỗi nghề, ăn no chờ chết, du thủ du thực, mỗi ngày không phải ngủ thì chính là mồm nhai chóp chép hoặc tắm nắng.

A Quý ỷ vào mai rùa của mình cứng cáp, thản nhiên như không: “Dù sao ta cũng dốt nát, nhưng ngươi làm được mà.”

Nếu nói còn điều gì có thể khiến Hoàn Nhạc vui vẻ thì chắc chắn là chàng thành công bám trụ lại giường của Sầm Thâm, mỗi ngày đều cùng giường chung gối với hắn.

Dường như Sầm Thâm đã từ bỏ đánh đuổi chàng rồi, chỉ cần Hoàn Nhạc không ngủ khỏa thân, không chui vào chăn của hắn, hắn có thể lựa chọn không nhìn thấy chàng.

Hoàn Nhạc cảm thấy đây là dấu hiệu tích cực, A Sầm dần hình thành thói quen với sự tồn tại của chàng, một ngày nào đó hai cái chăn sẽ biến thành một.

Do vậy đến ngày thư tư, Hoàn Nhạc tiếp tục ra ngoài tìm công việc. Một người đàn ông tốt thì phải kiếm tiền nuôi gia đình, không cần quan tâm nửa kia của anh khá giả hay không.

Trong lúc Hoàn Nhạc đi kiếm việc, Sầm Thâm đã làm một chuyến qua nhà sát vách. Hắn cảm thấy câu nói của Hoàn Nhạc không sai ——— anh muốn phán đoán chuyện người nào đó làm hợp lý hoặc bất hợp lý, trước nhất anh cần rõ ràng người đó là ai.

Muốn biết Ngô Sùng An hấp dẫn Liễu Thất ở điểm nào, đầu tiên hắn phải lý giải Ngô Sùng An. Chắc chắn người có thể đúc rút loại kết luận như “Cho dù là hoa văn lưu chuyển năng lực khuôn mẫu cũng chưa hẳn không thể thay đổi” thì không phải hạng người cố chấp bị giáo điều trói buộc. Nhưng ông là hội trưởng cuối cùng của hiệp hội thợ thủ công, ấn tượng in sâu trong lòng mọi người thiên về trầm ổn, uy tín, thế này thì hay ho đấy.

Ảnh Yêu còn đang ngồi xổm trên mộ phần, kiên định đảm nhiệm vai trò tảng đá bảo vệ hài cốt Ngô Sùng An. Nhìn thấy Sầm Thâm lại đây, nó “Ê a” một tiếng rồi nhảy qua, hớn hở cắn ống quần hắn.

Sầm Thâm khom lưng, vươn tay ra, bé Ảnh Yêu thuận thế nhảy vào lòng bàn tay hắn. Hai con yêu quái mặt đối mặt, Sầm Thâm hỏi: “Em có gì có thể nói cho tôi không?”

“Nha?” Bé Ảnh Yêu lộn mèo.

Sầm Thâm thầm giễu bản thân hồ đồ rồi, Ảnh Yêu thì có thể biết gì đây?

Hắn yên lặng thả bé Ảnh Yêu xuống, ở xa xa gật đầu hỏi thăm Ngô Sùng An, bấy giờ mới vào phòng sách. Không gian nội thất nơi này vẫn như hôm hắn rời đi, bàn làm việc từng được lau sạch bóng lần nữa tích cóp một lớp bụi bặm.

Sầm Thâm không tác động tới nó, ánh mắt quét qua từng hàng trên giá sách, tỉ mỉ quan sát. Hắn cảm thấy sách được một người lựa chọn đọc liên quan rất mật thiết đến việc người đó là người như thế nào.

Thực tế sách của Ngô Sùng An vô cùng hỗn tạp, bên cạnh đa phần điển tịch thợ thủ công, còn có lịch sử văn hiến, bách gia tạp đàm, báo, tạp chí và các thể loại linh tinh khác.

Sầm Thâm nhớ tới rương gỗ giấu dưới gầm giường, bên trong chứa đủ loại tiểu thuyết, du ký, cực kỳ nhiều đầu sách cách nghề thợ rèn xa thật xa. Ngày ấy hắn chỉ liếc sơ qua rồi cất rương về chỗ cũ, nhưng hôm nay Sầm Thâm lại thấy có khả năng cái rương này hữu dụng hơn mình nghĩ.

Hắn lần nữa lôi rương ra, phủi bụi đóng trên bề mặt, tỉ mỉ lật xem từng quyển. Trong đó tiểu thuyết chiếm đại đa số, có những tựa đề quen thuộc như <Tam Quốc Diễn Nghĩa>, <Thủy Hử>, <Oanh Oanh truyện>, <Dương Nãi Vũ và Tiểu Bạch Thái>, cũng có nhiều tuyển tập truyện ma quái chưa nghe tên bao giờ. Nói chung, nếu chỉ dựa vào những quyển này thì anh rất khó lòng hình dung được gu của Ngô Sùng An.

Ngay sau đó, Sầm Thâm lại lấy được một cuốn sách dạy nấu ăn từ trong rương.

Đúng đấy, chính là sách dạy nấu ăn, nom giống như công thức bí truyền của đầu bếp quán ăn gia đình lâu đời nào đó tại Bắc Bình, cũng không hiểu ông lấy được bằng cách nào.

Ngoại trừ sách làm bếp, Sầm Thâm còn gặp bí kíp dành cho từng loại binh khí, đao, thương, kiếm, búa, rìu, câu, đinh ba, không thiếu thứ gì. Thậm chí hắn còn thấy Ngô Sùng An tự tay họa một thanh đao lớn uy phong lẫm liệt tại tập bí kíp cuối cùng và đặt tên là —– Tuyệt thế hảo đao.

Sầm Thâm cảm tưởng nếu ông không làm thợ thủ công, có lẽ cũng sẽ trở thành một thợ rèn chuyên nghiệp.

Sách với đủ loại màu sắc hình dạng được Sầm Thâm cẩn thận nhẹ tay đặt khắp bốn phía. Hắn ngồi bệt luôn xuống đất, nhìn cuốn này, ngó cuốn kia, càng xem càng nhập thần.

Bé Ảnh Yêu lăn qua lăn lại bên cạnh, ý đồ hấp dẫn sự chú ý của hắn, thấy hắn chẳng ngó ngàng tới mình, không thể làm gì khác hơn là “hu hu hu” rồi cút ngay.

Khi thái dương ngả về Tây, Sầm Thâm rốt cuộc xem tới quyển cuối cùng, hắn lấy nó khỏi rương rồi tiện thể mở ra, đầu lập tức đơ máy chỉ sau một thoáng liếc mắt nhìn.

Được vẽ trên giấy kia chính là tranh khiêu dâm ướt át sống động như thật.

Hắn lật ngược trở lại bìa, mặt bìa tươi mát và sâu sắc chễm chệ ba chữ —— Xuân Phong quyển.

Sầm Thâm hít sâu một hơi, giữ vững bình tĩnh trả sách về rương, rồi đè những cuốn khác lên trên nó. Thực ra cũng không có vấn đề gì, hắn bụng bảo dạ, bây giờ trong điện thoại của ai mà không lưu mấy tệp văn cấm trẻ em chứ.

Mặc dù điện thoại hắn xác thực là không có.

Sau cả buổi Sầm Thâm mới tiêu hóa hết chấn động tập tranh mười tám cộng mang đến, bắt đầu xếp từng quyển còn lại vào rương.

“A Sầm!” Ngay lúc này, giọng Hoàn Nhạc từ xa dần đến gần, hù dọa bé Ảnh Yêu đang cố gắng nhảy lên giường sợ hết hồn, té xuống đất cái bịch.

Tay Sầm Thâm cũng run lên, tiếp đó hắn nghiêm mặt nhanh chóng dùng những cuốn sách khác ép <Xuân Phong quyển> kia xuống sâu hơn bằng tốc độ bịt tai trộm chuông. Khoảnh khắc vừa làm xong, Hoàn Nhạc cũng bước vào.

“A Sầm, ta mua bánh kếp cho ngươi.” Hoàn Nhạc ngồi xổm xuống bên cạnh Sầm Thâm, cười nịnh, “Bỏ thêm ba cái trứng gà lận.”

“Tôi chưa đói, cậu ăn đi.” Sầm Thâm đáp.

“Ta ăn rồi.” Hoàn Nhạc nói và giơ giơ một túi nhựa khác lên, nó căng phồng vì nhét mười mấy miếng bánh kếp giòn, “Bác gái bán cho ta với giá hữu nghị, bánh này giòn giòn, cực kỳ ngon.”

Sầm Thâm im lặng nhận đồ ăn vặt, cắn một miếng dưới ánh nhìn chăm chú và tha thiết của Hoàn Nhạc —— bánh còn nóng hổi, dậy vị cay khi vào miệng, ba quả trứng gà giúp bánh thơm lừng mùi trứng beo béo hơn, bên trong còn có thịt thăn cùng lạp xưởng, rau thơm lẫn tương ngọt Sầm Thâm ghét nhất thì hoàn toàn vắng bóng.

Hoàn Nhạc chọn thêm khá nhiều nhân nên bánh rất mập, Sầm Thâm buộc phải cầm bằng hai tay, thịt thà bên trong mới không rớt ra ngoài. Dù là vậy, bánh to tổ chảng hội ngộ gương mặt nhỏ vẫn khiến mặt hắn không thể tránh khỏi bị dính chút dầu mỡ.

“Rốp rộp rộp rộp rộp…”

“Rốp rộp rộp rộp rộp…”

Hoàn Nhạc ngồi kế bên gặm bánh giòn đến là thích thú, sung sướng, bánh giòn ngon nhức nhối, chàng ưng lắm, tuy thế cặp mắt chàng vẫn dán cứng vào mặt Sầm Thâm như sử dụng keo 502, muốn tách cũng không tách được.

Sầm Thâm chẳng qua chỉ ăn bánh, nhưng bầu không khí gợi suy nghĩ miên man này lại khiến hắn nhớ tới <Xuân Phong quyển> đặt ở đáy rương. Mặc dầu giới thích không đúng lắm.

Gặm hơn nửa cái bánh thì Sầm Thâm no rồi.

Hoàn Nhạc cũng không ép hắn ăn hết, nhanh nhẹn đón lấy phần còn lại, thừa dịp Sầm Thâm chưa kịp phản ứng mà “Ây rộp” một cái, đoạn liếm môi, “Ngon quá.”

Sầm Thâm: “…”

Hình như hắn đã rõ ràng vì sao Hoàn Nhạc muốn bỏ thêm nhiều nhân nhân đến vậy, hóa ra là chờ sẵn ở chỗ này. Nhưng chàng cắn cũng cắn rồi, Sầm Thâm có thể thế nào đây?

Chỉ có thể nhắm mắt giả lơ.

Sầm Thâm xoay người, tiếp tục xếp gọn mớ sách. Đợi khi hắn cất toàn bộ chúng vào trong rương, Hoàn Nhạc cũng ăn xong rồi, xung phong nhận việc đẩy rương về chỗ cũ, còn vươn tay kéo Sầm Thâm một cái.

Thể chất Sầm Thâm không tốt, lại hay hạ đường huyết, đột ngột đứng dậy sẽ dễ bị choáng.

Hai người sóng vai đi về nhà, Hoàn Nhạc thao thao bất tuyệt hết những thứ mình bắt gặp trong hôm nay, từ ngồi tàu điện ngầm đụng phải cặp đôi học sinh cấp ba tới chú bán hoa ven đường, chuyện bé xíu không có gì lạ qua lời chàng kể đều trở nên muôn màu muôn vẻ.

Trong mắt Hoàn Nhạc thì dù một cơn mưa nhỏ tí tách cũng mang màu sắc riêng, chàng hỏi Sầm Thâm: “Bữa nay A Sầm thấy mưa không?”

Sầm Thâm nhẹ nhàng đáp một tiếng, chàng cảm thấy mưa hôm nay là sắc xanh nhạt, xanh nhạt là một gam màu rất sạch sẽ, tựa mưa bụi chốn Giang Nam, tuy mùi vị lành lạnh, bản thân nó lại không hề lạnh lẽo.

“Ta cũng thấy mưa, chúng ta nhìn chung một cảnh.” Hoàn Nhạc cười tít mắt, dường như hoàn toàn quên mất những chuyện ưu phiền mấy ngày trước.

Sầm Thâm không hiểu tâm tư của chàng cho lắm, tại sao chỉ cùng gặp cơn mưa thôi cũng có thể khiến chàng hào hứng thế. Còn hắn thì giống như đã xa cái tuổi có thể vui vẻ vì điều bé nhỏ nào đó từ rất lâu rồi, hoặc nên nói, hai chữ thanh xuân này xưa nay chưa từng thuộc về hắn.

Chó sói nhỏ tuổi trẻ phơi phới vọt vào nhà bếp làm cơm chiên hoàng kim, bởi chàng vẫn chưa no.

Lý do chàng đưa ra là cơ thể mình còn đang phát triển, nên ăn nhiều một chút.

Gần đây chàng và A Quý không thuận nhau mấy, ông bảo chàng là “Thùng cơm”, gạo trong nhà toàn vào bụng chàng thôi. Hoàn Nhạc không phục, cơm nước xong liền chạy đi đo chiều cao, sau đó vênh váo đắc ý theo sát A Quý nói: “Ta ăn nhiều nhưng ta mau lớn nha, ngươi xem, ta cao thêm một xen-ti-mét.”

Tính theo tuổi của con người thì Hoàn Nhạc vừa đúng mười tám cái xuân xanh, hiện tại đã một mét tám mươi tám.

“Ngươi không thể so chiều cao với con rùa, ngon thì ngươi đọ với Tiểu Thâm Thâm kìa.” A Quý giựt dây chàng.

“Sao ngươi biết ta chưa từng?” Hoàn Nhạc nhíu mày

“Vậy ngươi nói Tiểu Thâm Thâm cao bao nhiêu?”

“Thấp hơn ta xíu xíu, một tám lăm, một tám sáu quá.”

“Ngươi đo hồi nào?”

Hoàn Nhạc im lặng, chàng thận trọng liếc mắt ngó Sầm Thâm, suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình nên chàng lựa chọn câm miệng —– làm sao chàng dám nói mình ước chừng nhân lúc Sầm Thâm ngủ đây.

Chàng biết cả vòng eo nữa, thiếu mỗi vòng ba thôi.

Chỉ là không tiện ra tay, mấy thứ này cần dựa vào xúc giác.

A Quý bắt đầu ông tám: “Đêm nào hai ngươi cũng ngủ chung, không xảy ra chuyện gì à?”

Hoàn Nhạc đàng hoàng nghiêm trang: “Xuất phát từ tình cảm dừng trong lễ nghĩa, ngươi hiểu không hả?”

“Chà chà, gà công nghiệp.” A Quý rất chi là khi dễ chàng, “Làm chó không muốn thì ngươi làm gà đi, làng chó chẳng ai sợ đông ngại tây như ngươi.”

“Ngươi chửi ta???”

Hai người đâm chọt nhau hằng ngày, cãi một hồi A Quý lại bị ném về trong chậu nước, còn Hoàn Nhạc thì rầu rĩ ủ rũ chui vào phòng sớm, ôm chăn ngồi trên giường, mặt mày vô cùng nghiêm túc nhìn chăm chú điện thoại di động, trông cứ như đang đọc thời sự quốc tế, chỉ là hai cái lỗ tai đỏ chót.

Khi Sầm Thâm về phòng, chàng đã ngồi buồn xo hai giờ. Sầm Thâm cho rằng chàng vẫn đang suy tư về chuyện Liễu Thất hoặc Bình Nhi nên không để ý, chỉ tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ngủ.

Đồ ngủ Sầm Thâm mặc rất kín đáo, áo tay dài quần dài, tuyệt đối không lộ chút da thịt nào. Nhưng ánh mắt Hoàn Nhạc quá cháy bỏng khiến trong hắn chợt nảy sinh lỗi giác mình gần như “trần trụi”, bị ngó đăm đăm mà tê dại cả da đầu.

Những lúc thế này, Sầm Thâm sâu sắc hiểu rõ —— tên nhóc này là một con sói.

“Xoay qua chỗ khác.” Hắn lạnh lùng cứng rắn lên tiếng.

Song Hoàn Nhạc hôm nay giở chứng không nghe lời, nhìn Sầm Thâm rồi cúi xuống nhìn điện thoại, tai càng thẫm màu. Sầm Thâm rốt cuộc phát hiện có gì đó sai sai, vươn tay: “Đưa di dộng cho tôi.”

Hoàn Nhạc ôm khư khư chiếc máy: “Không đưa!”

Sầm Thâm nheo mắt lại: “Đưa hay không?”

Bấy giờ Hoàn Nhạc mới ấm ức, lóng ngóng dâng điện thoại lên, ánh mắt lảng tránh, lặng lẽ đánh giá thần sắc Sầm Thâm. Sầm Thâm nhận điện thoại và xem nhưng không phản ứng.

Hai giây sau, mặt hắn thoáng đen.

Bốn giây sau, một cước đạp Hoàn Nhạc bay khỏi giường.

Tôi cho cậu điện thoại di động, cậu cho tôi xem sếch.

Cậu nghĩ rằng tôi không biết đối tượng bị mơ tưởng là ai sao, hả.

Tác giả có lời muốn nói: Nhạc Nhạc: Là ngươi khăng khăng đòi xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play