Cuối cùng hoa hồng xinh đẹp được đặt ở đầu giường của Sầm Thâm. Hoàn Nhạc tự cắm, còn đặc biệt thi pháp chụp thêm cái lồng bảo vệ cho hoa, vừa kéo dài thời gian nở của nó vừa gián tiếp phòng ngừa Sầm Thâm quăng bỏ.
Suy nghĩ của Hoàn Nhạc tinh tế và tỉ mỉ như vậy, Sầm Thâm luôn bó tay hết cách với chàng. Hắn đành phải chấp nhận sự thực rằng có những đóa hồng đỏ đang được bày ở đầu giường, trong đó cất chứa nỗi lòng của một thiếu niên, hằng đêm tiến vào tim hắn từ khắp mọi phía, khiến hắn trằn trọc khó thể ngủ yên.
Cũng may Hoàn Nhạc không mang thêm hoa khác về nhà, cuộc sống bình thường cứ thế tiếp diễn.
Đến ngày thứ ba, bỗng một vị khách lạ ghé thăm căn nhà nhỏ.
Lúc đó Sầm Thâm đang luyện bồi nguyên quyết trong sân, nghe tiếng gõ cửa cũng không để ý.
Hoàn Nhạc chạy khỏi phòng bếp, đeo luôn tạp dề ra mở cổng. Cổng vừa mở, chàng nhìn người đến và hỏi: “Chào anh, xin hỏi anh tìm ai?”
Người đàn ông trung niên ấy ước chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc bộ tây trang tinh xảo, tóc được chải gọn gàng cẩn thận, điềm đạm và nho nhã, tuy khóe mắt thấp thoáng chút nếp nhăn vô cùng nhạt, song có thể thấy được anh ta bảo dưỡng cực kỳ tốt.
“Chào cậu, xin hỏi Sầm Thâm có ở nhà không?” Anh hỏi.
“Anh là?” Hoàn Nhạc hỏi ngược lại.
Khách tới mỉm cười giải thích: “Xin lỗi, đã quên tự giới thiệu. Tôi họ Chử, tên Chử Nguyên Bình.”
Họ Chử? Đây không phải con trai Chử Ký Ninh hay sao! Hoàn Nhạc lập tức nghiêm mặt, quan sát anh từ trên xuống dưới, hấp tấp bảo “Chờ” rồi đóng sập cổng ngay và trở vào trong tìm Sầm Thâm.
Sầm Thâm vẫn chú tâm đánh bồi quyết như cũ, đến khi kết thúc thức cuối cùng, bấy giờ mới thở hổn hển nhìn sang, hỏi: “Cậu nói gì?”
Hoàn Nhạc lặp lại lần nữa: “Chử Nguyên Bình, chính là con trai của người đàn ông kia, tìm tới đây.”
Sầm Thâm hơi nhăn mày, ban đầu muốn dứt khoát trả lời “Không gặp”, nhưng chợt khựng lại trong tích tắc xoay người, sau cùng phun ra một câu: “Cậu kêu anh ta vào đi.”
Hoàn Nhạc cũng không sợ Chử Nguyên Bình, Chử Ký Ninh nào cả, dù gì hết thảy đã có chàng rồi, vì vậy dẫn người vào trong.
Chử Nguyên Bình ôn hòa nói cảm ơn, đoạn đặt chân vào sân, đánh giá từng nhánh cây ngọn cỏ tại nơi này một cách thẳng thắn mà không thất lễ, mãi cho tới khi bắt gặp A Quý mở to cặp mắt đậu xanh nhìn chằm chằm mình đầy cảnh giác.
Một người một rùa bốn mắt ngó nhau, Chử Nguyên Bình không tỏ vẻ bất ngờ, chỉ gật đầu hỏi thăm ông: “Xin chào.”
A Quý ngờ vực, sao nhân loại này trông như đã rõ ông là yêu quái vậy. Có điều nghĩ một chút đã hiểu ra, đây là con trai Chử Ký Ninh, nếu đã tìm đến tận nơi này tức là anh ta biết sự tồn tại của yêu quái.
Thế mà anh ta lớn gan thật, biết Sầm Thâm là bán yêu còn dám một thân một mình chạy tới, cũng không sợ bị đánh.
“Hừ.” A Quý chẳng thèm thân thiện với anh ta.
Lúc này, Sầm Thâm thay quần áo xong đi ra, không vui không buồn liếc qua người đàn ông đứng dưới hiên. Hắn không bắt chuyện, càng không mời người vào nhà mà trực tiếp hỏi: “Có việc gì?”
Trong ánh mắt Chử Nguyên Bình hiện lên chút kích động và bất đắc dĩ, nhưng anh rất kiềm chế, chỉ nhìn Sầm Thâm, nói: “Anh, em là Nguyên Bình.”
Cảnh người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi gọi một thanh niên thoạt nhìn chẳng quá ba mươi là “Anh trai” quả thực rất kỳ khôi.
Sầm Thâm thoáng thay đổi sắc mặt, lạnh lùng sửa: “Tôi không phải anh trai của anh, đừng kêu tôi như vậy.”
Chử Nguyên Bình nghe xong thì cười khổ, không tiếp tục xoắn xuýt về vấn đề này nữa: “Thực ra ba không biết chuyện mấy ngày trước em liên hệ anh. Năm đó khi dì qua đời, tới báo tang cũng không báo cho ông, nên ông vẫn luôn nghĩ rằng có lẽ hai người…. không muốn nhìn thấy ông nữa. Mà em biết ông muốn gặp anh một lần lắm, thế mới tự ý gọi cú điện thoại kia, nếu như đã làm phiền anh, em rất xin lỗi.”
Sầm Thâm nghe nhưng không trả lời.
Chử Nguyên Bình thở dài trong lòng, khóe mắt liếc một thiếu niên và một con rùa đang ở hai bên trái phải ngó mình đăm đăm, nói tiếp: “Hôm qua ông ấy đi rồi.”
Sầm Thâm vẫn giữ trạng thái không phản ứng gì.
Chử Nguyên Bình: “Hôm nay em tới bởi có một thứ, mong anh hãy nhận.”
Tay Sầm Thâm buông xuống bên người lẳng lặng siết chặt. Hắn nhìn người dưới hiên nhà, sắc mặt lạnh lùng cứng rắn, sâu trong đôi mắt kia toàn là hơi lạnh, loại lạnh lẽo này không nhằm vào bất kỳ ai, chỉ là…. Đột nhiên hắn thấy lạnh mà thôi.
Người đàn ông đó chết rồi, cứ như vậy lặng yên không một tiếng động nhắm mắt xuôi tay. Một đoạn ân oán đã dứt, nhẹ như lá mùa thu rụng rơi, kẻ tiếp tục chấp nhất liền biến thành đứa ngốc.
Cõi lòng bỗng dưng vắng vẻ.
Hóa ra cả đời không tha thứ, hình như cũng không phải chuyện nhẹ nhõm tự tại gì cho cam.
“Vật gì?” Hắn hỏi với giọng hơi khàn khàn.
“Trên danh nghĩa của ông có một viện nghiên cứu chuyên nghiên cứu chứng bán yêu, tính tới nay cũng đã mấy chục năm.” Chử Nguyên Bình vội vàng lấy một tập văn kiện từ trong cặp táp mình xách theo ra đưa cho hắn: “Viện nghiên cứu này đã được cấp trên duyệt, tài chính và nhân lực đều đầy đủ, hơn nữa hoàn toàn tách biệt với nhà họ Chử, ngoại trừ hai cha con em, không có người họ Chử thứ ba biết. Anh có thể tuyệt đối an tâm về việc này.”
Viện nghiên cứu Nguyên Thăng.
Sầm Thâm cầm hồ sơ, lấy mắt nhìn chằm chặp chữ trên bìa, làm thế làm cũng không có dũng khí giở ra. Nguyên Thăng, Nguyên Thăng, Chử Nguyên Thăng, hắn đã bỏ cái tên này rất nhiều năm rồi!
Đây tính là gì hả?!
“Tôi không nhận.” Mặt mày Sầm Thâm tái xanh.
Dường như Chử Nguyên Bình đã dự liệu được tất cả, khuyên nhủ: “Nếu anh không muốn tự mình điều hành cũng không sao, đây vốn là tổ chức nghiên cứu thuần túy, không có ràng buộc lợi ích. Em hiểu tâm trạng của anh, nhưng…. ba thành lập cơ sở này không chỉ vì anh, nó có thể phát triển như hôm nay, đồng thời đạt chút thành tựu, cũng bởi còn rất nhiều bán yêu như anh. Quan hệ giữa người cùng yêu đã từ thế đối lập dần đi đến hiện tại, các trường hợp kết hôn sẽ ngày càng tăng, không ít người đều đang đợi thành quả cuối cùng của viện nghiên cứu. Anh là một bán yêu, nếu anh chịu tiếp quản nó thì đúng thật thích hợp vô cùng.”
Chử Nguyên Bình chốt lại bằng câu: “Em nói thế có phải anh sẽ dễ tiếp thu hơn một chút không?”
Sầm Thâm hít sâu một hơi, nỗi buồn bực gần như nằm sát ranh giới bùng nổ.
Hoàn Nhạc chắn trước mặt hắn vào đúng lúc này, cười khanh khách nhìn Chử Nguyên Bình, đáp thay: “Theo lý là vậy, nhưng trên đời này có lắm việc chẳng thể nói lý.”
Chử Nguyên Bình hơi sửng sốt, bây giờ anh mới nghiêm túc quan sát Hoàn Nhạc. Thực ra anh vẫn luôn quan tâm đến tình hình của anh mình dạo gần đây, vậy mà không biết thằng nhóc này từ đâu chui ra?”
Xưa nay anh trai anh không thân thiết với ai, sao người này lại…..
Hoàn Nhạc dửng dưng mặc anh đánh giá, “Chử tiên sinh, cảm ơn ý tốt của anh, hôm nay A Sầm hơi mệt rồi, không thể tiếp khách thêm nữa, trước mắt xin mời anh về giùm cho.”
Nghe vậy, Chử Nguyên chần chừ nhìn sang Sầm Thâm, thấy anh xoay đi, trông như không muốn bàn lại, buộc lòng phải tạm thời bỏ qua.
“Thôi, lần sau em sẽ ghé thăm.” Dứt lời, anh hướng về phía bóng lưng Sầm Thâm cúi chào. Mấy độ muốn nói thêm nhưng rốt cuộc không thể nói nên lời.
Ngôi nhà nhỏ yên tĩnh trở lại sau khi Chử Nguyên Bình rời khỏi, song sự bĩnh tĩnh này không cách nào thấm vào lòng ai.
Sầm Thâm lặng thinh bước qua ngồi xuống trước bàn làm việc, có vẻ như không thèm để ý bất kỳ thứ gì. Tập văn kiện rơi dưới hành lang cũng không ai ngó ngàng. Hoàn Nhạc nhặt nó lên, dù sao chăng nữa, chàng không muốn lỡ một cơ hội treo ngay trước mặt như vậy.
A Quý nhìn bóng lưng Sầm Thâm than vãn xa xôi: “Nhiều lúc thiện ý còn khiến người ta khó tiếp thu hơn cả ác ý ha…..”
Lần đầu tiên Hoàn Nhạc tán đồng quan điểm của A Quý đến thế, thí dụ như chàng cực kỳ hy vọng kẻ chàng ghét liên tục lao đầu vào chỗ chết, thời hiện đại người ta bảo là lao đầu vào chỗ chết phải không nhỉ? Nói như vậy, đợi khi bọn họ chết thật thì chàng có thể đốt pháo ăn mừng.
Treo thêm mấy cái đèn lồng đỏ nữa cho vui hơn.
“Á!” Bỗng nhiên Hoàn Nhạc hét thảm, gào rống phóng vào bếp “Bữa sáng của ta!”
A Quý bị chàng dọa hết hồn, trợn tròn mắt. Ông cảm thấy nếu mình còn bị Hoàn Nhạc hù mấy phen nữa, chắc cái mạng già này cũng bị hù bay luôn. Chẳng qua tình huống hôm nay đặc biệt, ông không tính toán với chàng, đoạn bò vào phòng làm việc, chậm rãi ung dung nói với bóng lưng Sầm Thâm đang sắp xếp tài liệu: “Tiểu Thâm Thâm ôi, đồ miễn phí mà không lấy thì uổng lắm…”
Sầm Thâm liếc một cái sắc lẻm, A Quý rụt cổ nhưng vẫn anh dũng chẳng sờn kiến nghị: “Ta thấy Nhạc Nhạc thiếu hiệp lượm tập văn kiện rồi, trông có vẻ y rất để tâm viện nghiên cứu này, chi bằng ngươi đánh y một trận xả giận?”
“Tại sao muốn đánh ta???”Hoàn Nhạc vừa vặn bưng điểm tâm bước tới cửa, không thể tin nổi mà trừng A Quý.
“Không đánh ngươi thì đánh ai? Chỗ chúng ta còn người thứ ba sao? Ta chỉ là một con rùa thôi được chưa.” A Quý cây ngay không sợ chết đứng.
Hoàn Nhạc tức suýt tắt thở, bắt A Quý lên ném ra khỏi cửa, đồng thời gắt gao đóng chặt cửa không cho ông vào nữa. Sau đó chàng bưng đồ ăn chạy đến bên cạnh Sầm Thâm hỏi: “A Sầm ngươi sẽ không đánh ta thật đâu ha?”
Sầm Thâm: “…”
Hoàn Nhạc: “Nhớ nhẹ chút.”
Sầm Thâm: “Xéo.”
Hoàn Nhạc vẫn cười dán lại gần, khuỷu tay kê trên bàn, chống cằm nói: “Thực ra ngươi đánh ta cũng chẳng sao, đánh là thương mắng là yêu mà. Từ nhỏ mẹ đã dạy ta, đàn ông con trai da dày thịt béo, đập một trận trút giận cũng rất bình thường. A tỷ ta thường tẩn ta, nhưng nhị ca còn bị tẩn nhiều hơn ta, cho nên bây giờ hắn không muốn về nhà cho lắm.”
Sầm Thâm không bình luận.
Hoàn Nhạc đẩy nhẹ bữa sáng sang phía hắn: “Ăn sáng nào.”
Từ đâu chí cuối, Hoàn Nhạc chưa đề cập nửa chữ tới chuyện viện nghiên cứu hay nhà họ Chử. Dùng điểm tâm xong, Hoàn Nhạc ra ngoài làm việc, chàng cười phất tay hẹn gặp lại Sầm Thâm, bộ dáng như mặt trời tỏa nắng kia khiến tâm trạng người ta cũng thoải mái, tươi sáng hơn rất nhiều.
Sầm Thâm im lặng ngồi trên ghế dõi theo bóng chàng rời đi một lúc lâu mới tiếp tục công chuyện đang dang dở. Mặc dù hiệu suất của hắn hôm nay trở nên rất chậm chạp, song hắn vẫn tập trung như cũ.
Thời gian trôi cực nhanh, chạng vạng lại tới.
Thiếu niên Đại Đường cần lao trở về nhà trong ánh hoàng hôn, tay ôm một bó hướng dương vàng rực, rầm rầm đùng đùng chạy vào phòng làm việc, “A Sầm, ta về rồi đây!”