Lần bị bệnh này làm Sầm Thâm không biến thành hình người, cũng không ăn uống gì, chỉ ngủ li bì tròn ba hôm. Nếu không phải A Quý nói đây là trạng thái bình thường, chắc Hoàn Nhạc phải ngậm bé nhím ra ngoài tìm thầy thuốc.
Sầm Thâm vẫn giữ nguyên bản thể, còn được cái lưới che chắn cách biệt với chung quanh, Hoàn Nhạc không thể làm gì cho hắn cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, vì thế hóa thân thành chàng tiên ốc, đeo khẩu trang vào rồi quét dọn nhà cửa sạch sẽ cả trong lẫn ngoài, phòng ngừa vi khuẩn sinh sôi.
Ban ngày, chàng vui vẻ bận rộn, lau sàn, phơi chăn, thi thoảng lôi tấm lưới ra hành lang phơi nắng, trên internet gọi đây là sát trùng;
Đêm đến, chàng biến trở về chân thân bao cả mùng của Sầm Thâm vào lòng và đi ngủ. Lông chàng dày lắm, lại dài nữa, nhất định sẽ giúp A Sầm ấm hơn.
A Quý đã lười phun tào, mặc chàng muốn làm gì thì làm, dù sao Sầm Thâm cũng không cảm giác được.
Không hay biết gì?
Quên đi, kệ nó.
Lại một buổi sáng sớm, Hoàn Nhạc mở mắt ra, nhìn vào lòng theo bản năng nhưng không thấy bé nhím dễ thương đâu. Lỗ tai chàng bất chợt cảnh giác dựng thẳng lên, ngửi mùi hương của Sầm Thâm tản mác trong không khí, đoạn nhảy xuống giường đi tìm.
Dưới nắng ban mai, Sầm Thâm mặc trang phục mùa xuân đang ngồi đọc sách ở chỗ bàn làm việc. Tóc hắn dài lắm rồi, thường ngày hay được buộc lên để không ảnh hưởng tầm nhìn, mà hôm nay thì không. Hắn vén tóc ra sau tai, đeo cặp kính mắt nhỏ, vẻ mặt ôn hòa, như anh học trò điềm đạm mới qua cơn bạo bệnh.
Hoàn Nhạc bỗng tưởng tượng —– nếu A Sầm vấn mái tóc ấy bằng trâm ngọc, thay bộ áo dài cổ tròn, chắc chắn sẽ đẹp lắm.
Chàng cứ thế lẳng lặng ngắm nhìn chốc lát, không bước vào quấy rầy mà chạy về phòng biến thành người, mặc áo quấn tử tế xong rồi sang nhà bếp làm đồ ăn sáng. Thực ra Hoàn Nhạc biết nấu nướng đấy, đàn ông nhà họ Hoàn ai cũng như vậy cả, nếu không thật khó mà sống nổi, lại còn không cưới được vợ. Chỉ là sau khi đến thời hiện đại, Hoàn Nhạc không rõ cách dùng mấy món đồ gia dụng, cộng thêm muốn trải nghiệm ẩm thực hiện đại hấp dẫn nên mới chưa từng xuống bếp.
Hơn nữa phần lớn những thứ chàng giỏi là các món nướng dân dã, thích hợp cho cuộc sống rừng hoang núi vắng chứ không phải bữa cơm gia đình.
Nhưng giờ đây đã khác, chàng có thể làm trứng chiên, bánh mì sandwich, pha ly sữa đậu nành cho Sầm Thâm, không cần cầu kỳ, đúng lượng là được.
Sầm Thâm chẳng chú ý tới động tĩnh ở nhà bếp, tuy hắn bệnh mấy hôm nay chứ trong đầu vẫn nghĩ về bản vẽ trận pháp, hiện tại đã khá hơn nhiều, đương nhiên phải tiếp tục tìm tòi nghiên cứu.
Vả lại, hắn còn phải cảm ơn Hoàn Nhạc. Có lẽ bởi vì tu luyện bồi nguyên quyết, bình thường phải gần nửa tháng mới khỏi bệnh, mà bây giờ mới ba hôm đã khỏe.
Mặc dù đợt bệnh này là Hoàn Nhạc lây cho hắn.
Chỉ một lát sau, Hoàn Nhạc đã bưng điểm tâm tới tìm hắn.
Sầm Thâm nghe mùi hương kia thì ngoái đầu, gặp ngay Hoàn Nhạc đeo tạp dề hồng nhạt chấm bi – quà siêu thị tặng, không ngờ lại vô cùng phù hợp khi phối với gương mặt thanh xuân phơi phới của chàng.
“A Sầm, ăn sáng nè.” Hoàn Nhạc vừa cười vừa kêu hắn.
Sầm Thâm lại lắc đầu, đáp: “Hôm nay còn chưa tập.”
Hoàn Nhạc hiểu ý hắn, tốt nhất nên luyện bồi nguyên quyết trước bữa sáng để giữ cơ thể ở trạng thái tối ưu, đây là Hoàn Nhạc dặn hắn. Nhưng hôm nay Hoàn Nhạc muốn thể hiện uy nghiêm của huấn luyện viên, nghiêm túc nói: “Lâu lâu lén làm biếng chút cũng không sao, mỗi trời biết ngươi biết ta biết.”
A Quý: “Ta đâu?”
Hoàn Nhạc: “Không tính, ngươi chỉ là con rùa.”
A Quý chuẩn bị chửi bậy, đúng lúc này Sầm Thâm đứng dậy, nói: “Tôi không thích lười biếng.”
Dứt lời, Sầm Thâm cởi áo khoác, cầm nhánh cây Hoàn Nhạc cho hắn làm kiếm bước ra ngoài. Hoàn Nhạc vội vàng đuổi theo, ngẫm nghĩ giây lát rồi giơ tay triệu bảo kiếm tới, nhảy xuống hành lang: “Ta luyện với ngươi.”
Sầm Thâm tùy hỉ chàng, vì vậy hai người bắt đầu múa kiếm (đao) dưới nắng sớm.
Rõ ràng cùng một bài, nhưng lại trở thành hai phong cách tuyệt nhiên khác biệt khi được thực hiện bởi hai người.
Một nhẹ nhàng từ tốn, không nhanh không chậm,
xuân phong hóa vũ.
(mưa thuận gió hòa)Một mạnh mẽ, tung chiêu như điện, đao vung gió xuất.
Sầm Thâm đánh thật nghiêm túc, thỉnh thoảng thoáng nhìn vóc dáng tráng kiện của Hoàn Nhạc, nhưng hiếm khi ngừng tay. Hoàn Nhạc vẫn luôn lưu ý Sầm Thâm, mũi đao điểm nhẹ trên thân kiếm hết lần này đến lần khác, sửa động tác hắn tập sai.
Đánh xong một bộ, mặc dù Sầm Thâm chưa đến nỗi ướt sũng cả người như buổi đầu tiên, song hôm nay vẫn còn cảm mạo, thể lực khó tránh khỏi không trụ nổi nữa. Trên trán đầy mồ hôi, còn gương mặt kia ửng đỏ thấy rõ sau hồi vận động.
“Để ta dìu A Sầm.” Hoàn Nhạc lấy lòng sáp tới bên cạnh hắn.
“Đừng đụng tôi.” Sầm Thâm dứt khoát tránh, nhướng lông mày, dường như rất bài xích chàng tiếp cận.
Hoàn Nhạc thoáng sửng sốt, đứng đực tại chỗ.
Sầm Thâm thấy chàng phản ứng thế, im lặng vài giây mới lên tiếng: “Người tôi nhiều mồ hôi.”
“Thật không?” Hoàn Nhạc lập tức nở nụ cười, nhìn Sầm Thâm chăm chắm không chớp mắt.
Chẳng biết vì sao Sầm Thâm cứ thấy hơi quái quái, nên hắn không giải thích gì thêm, xoay người đi thẳng vào nhà tắm tắm rửa. Hắn ghét nhất cảm giác mồ hôi dinh dính trên mình, nếu được tắm thì đúng thật không gì có thể tốt hơn.
Hoàn Nhạc cũng không cố bám theo, chuyển qua hâm nóng điểm tâm nguội lạnh, vừa xong thì Sầm Thâm đã bước ra. Hai người dùng bữa sáng trong phòng làm việc, Hoàn Nhạc đứng dựa vào bàn vừa gặm bánh mì nướng vừa nói: “Ta muốn ra ngoài kiếm việc.”
Sầm Thâm hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn chàng: “Tại sao?”
Hoàn Nhạc thầm trả lời trong lòng: Vì ta muốn chăm lo săn sóc ngươi đó.
Nhưng lúc này chàng không thể nói trắng ra, đành viện lý do mình đã soạn sẵn: “Chưa biết chừng nào ta mới về được, dù gì cũng nên học cách sinh hoạt ở đây. Hơn nữa ta có điện thoại di động rồi, dù đi thật xa cũng không bị lạc, đúng chứ?”
Trong mấy ngày ngắn ngủi, quan điểm của Hoàn Nhạc về chuyến du hành vượt thời gian này đã thay đổi hoàn toàn. Ban đầu chàng chỉ coi mình là lữ khách, bởi vậy chẳng nhọc công suy nghĩ xem nên sinh sống thế nào ở xứ lạ, nơi chàng chỉ dừng chân ít lâu, chung quy chàng sẽ rời đi, hơn nữa ngày ấy còn đến rất mau.
Mà bây giờ Hoàn Nhạc đã nuôi ý tưởng định cư tại đây.
A Quý lại đành đoạn vô tình đánh nát ảo tưởng của chàng, ông báo cho Hoàn Nhạc hay: “Ngươi là dân Đại Đường tới, không hộ khẩu lẫn chứng minh thư, việc vác gạch ở công trường cũng không thèm tuyển ngươi.”
Hoàn Nhạc: “…”
Sầm Thâm: “Coi như xong.”
Đời nào Hoàn Nhạc dễ dàng giương cờ trắng chứ? Chàng phải chứng minh cho Sầm Thâm thấy rằng, mình là người đáng để dựa vào, đấng lang quân lý tưởng có thể kiếm được núi vàng núi bạc cho hắn mặc sức tiêu pha, sao có chuyện mới xuất sư chưa chiến đã chết?
Vì thế chàng hỏi: “Ta phải làm thế nào mới lấy được chứng minh thư?”
A Quý đáp: “Đến ban ngành liên quan làm ấy, yêu quái chúng ta cũng có hệ thống yêu quái riêng, nhưng tình huống như ngươi mà đi, nếu thành thành thật thật khai với họ —— ta đến từ Đông Thổ Đại Đường, khả năng cao ngươi sẽ bị bắt ngay, ắt hẳn chư vị đại lão vô cùng hứng thú với ngươi.”
Hoàn Nhạc tức khắc luống cuống: “Vậy sao đây?”
Bấy giờ Sầm Thâm lên tiếng: “Cậu muốn xin việc thật à?”
Hoàn Nhạc gấp gáp gật đầu, nhìn Sầm Thâm bằng ánh mắt cầu viện với vạn phần khẩn thiết. Sầm Thâm suy nghĩ một chốc rồi nói: “Tôi sẽ làm giùm cậu một tấm.”
Sầm Thâm là thợ thủ công, trình độ hiện tại không tạo được đồ đạt tới cấp bậc Bảo khí nhưng vẫn dư sức làm nhái cái chứng minh thư khiến hệ thống không thể xác minh tính xác thực.
Mà trước đó, hắn cần có một bức ảnh của Hoàn Nhạc.
“Đứng yên đừng nhúc nhích.” Hắn mở máy ảnh điện thoại nhắm ngay Hoàn Nhạc.
Hoàn Nhạc biết đây là chụp hình, vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực cười toét tận mang tai. “Tách” một tiếng, hình ảnh trong tích tắc ấy được đóng băng, lưu lại thiếu niên phóng khoáng tươi vui.
Nhưng Sầm Thâm rất nghiêm khắc: “Không được cười, lần nữa.”
Hoàn Nhạc đâu dám cãi, buộc phải nghiêm mặt thật đàng hoàng, vừa xong là chàng lập tức lon ton tới bên người Sầm Thâm, hỏi: “Hai mình chụp chung một tấm được không?”
Sầm Thâm lạnh lùng cứng rắn từ chối.
Hoàn Nhạc bị cự tuyệt quen rồi, vốn chẳng nề hà, cứ đứng tại chỗ không xê dịch —— để xem ngươi làm gì được ta?
Ngươi kêu không chụp thì không chụp hửm?
Có bản lĩnh thì trói ta lại đi rồi tính.
Thôi khỏi chụp, dán sát rạt vào ngươi thế này cũng thích lắm.
“Lại đây.” Sầm Thâm hết cách, quả thực càng ngày hắn càng bất lực trước Hoàn Nhạc.
“Vậy ngươi cười một cái được không?” Hoàn Nhạc nghiêm trang đề nghị, rồi chàng nhận về ánh nhìn chăm chú đầy chết chóc từ Sầm Thâm ngay giây kế tiếp, vì thế không dám nhõng nhẽo nữa, nhanh chóng móc điện thoại mở camera trước dù không thạo lắm, đứng cạnh Sầm Thâm giơ tay chữ V rất quê mùa.
Chàng đổi vài góc độ mà chẳng mấy hài lòng. Sầm Thâm không nhìn nổi, trực tiếp nhấn nút chụp.
Thành phẩm cuối cùng chính là Hoàn Nhạc cười rực rỡ như ánh dương, trong nét tươi sáng lẫn một luồng ngớ ngẩn. Tia nắng mặt trời này chiếu cho Sầm Thâm tựa hồ trút bỏ vẻ âm trầm của quá khứ, tuy mặt mũi bất đắc dĩ, song sự nóng nảy giữa hai đầu lông mày lại chẳng dày như hắn đã tưởng tượng.
Hoàn Nhạc thích không sao tả xiết, lén lén lút lút cài tấm này làm màn hình khóa, thế là chàng có thể nhìn ngay cả khi đang làm việc.
Sầm Thâm làm giả chứng minh thư rất nhanh, chỉ tốn chừng một giờ để hoàn thành. Nhằm giúp Hoàn Nhạc có thể tìm được công việc tốt hơn, hắn đôn tuổi trên giấy tờ lên hai mươi, địa chỉ thì điền của nhà mình.
Hoàn Nhạc hài lòng cầm tấm thẻ mới tinh tự tin xuất phát, bắt đầu hành trình mới của yêu sinh với điện thoại di dộng và hai trăm đồng Sầm Thâm cho chàng trong túi.
Ngôi nhà nhỏ tại nơi sâu trong ngõ hẻm lần nữa khôi phục trạng thái an tĩnh.
Sầm Thâm đắm chìm giữa thế giới bản vẽ trận pháp, mãi mới ngẩng đầu ngó Cây Xuân ngoài phòng một chút cho đỡ mỏi mắt. A Quý vẫn nằm tắm nắng ở chỗ cũ trên hành lanh, ông già lắm rồi, đa phần sinh hoạt thường nhật ngoại trừ phơi nắng chính là đi ngủ.
Qua rất lâu, chuông điện thoại phá vỡ khung cảnh yên tĩnh này.
Sầm Thâm cho rằng Hoàn Nhạc gọi nên nhấc máy ngay chẳng chần chừ, sắc mặt chợt trầm xuống tại khoảnh khắc nghe thấy giọng người ở đầu dây bên kia. Hắn không mở miệng, chỉ lẳng lặng nghe, ánh mắt trông về phía Cây Xuân cao to xa xa tối tăm một cách khó hiểu.
Hồi sau, dường như người nọ rốt cuộc đã nói hết ý, Sầm Thâm mới đáp một câu: “Xin lỗi, tôi và ông ấy không còn bất cứ quan hệ gì, phiền anh gửi lời đến ông ——- đời không có ngả quay đầu, đừng cố nhặt lại những thứ đã vứt mất.”
Dứt tiếng, hắn cúp máy cái rụp, dứt khoát lưu loát. Nhưng thoạt nhìn hắn không hề vui vẻ, mặt mày sa sầm, cả người như bị ấn nút đứng hình, không nhúc nhích thật lâu.
A Quý hậu tri hậu giác ngó sang, hỏi: “Sao đó? Ai gọi thế?”
Sầm Thâm lắc đầu, không đáp.
Lòng A Quý không khỏi lo lắng khi thấy hắn như vậy. Về cơ bản, quanh năm suốt điện thoại của Sầm Thâm sẽ không reo, trừ phi là cuộc gọi quấy rầy hoặc có người giao hàng tới, vậy ban nãy ai tìm hắn?
Ông bỗng dưng nhớ ra cái gì đó, thử dò hỏi: “Ông ta… bên kia?”
Sầm Thâm chậm rãi gật đầu xác nhận: “Ông ấy hấp hối rồi, muốn gặp tôi lần cuối.”