Bán Yêu và Bán Sơn
Tác giả: Lộng Thanh PhongHậu quả của việc nửa đêm nửa hôm không ngủ mà ngồi xổm bên đường cái đếm kiếm chính là bị thời tiết kinh đô dạy dỗ một phen, Hoàn Nhạc từ nhỏ tới lớn hầu như không bệnh tật đã vinh quang cảm lạnh.
Sầm Thâm hơi nghi ngờ, rõ ràng cơ thể hắn yếu ớt hơn Hoàn Nhạc nhiều, tại sao kẻ dính chưởng lại là Hoàn Nhạc? Hắn không nhớ rõ chuyện sau khi ra khỏi quán bar và về nhà, nên không biết Hoàn Nhạc đã nắm tay mình cười như thằng khờ.
Khờ ở đây là khờ thật, nếu không cũng không ngắm người đẹp đến chập mạch, chỉ lo giữ ấm cho đối phương mà quên cả bản thân.
“Hắt xì!” Hoàn Nhạc nhảy mũi, thổi đám Ảnh Yêu ngã lộn nhào. Ảnh Yêu lăn lăn lăn về phía cửa rồi đảo trở lại, tiếp tục nhảy nhảy nhót nhót chồng lên nhau xây Kim Tự Tháp.
Từ lúc Sầm Thâm đẩy cánh cổng nhà sát vách, đám Ảnh Yêu này bắt đầu lẻn qua đây. Ảnh Yêu là yêu quái nhỏ bé nhút nhát, khi chúng nó đã xác định anh không có nguy hiểm sẽ lập tức bám dính như sam, ví dụ điển hình cho loại chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.
Hoàn Nhạc trừng chúng nó, đợi Kim Tự Tháp hoàn thành, chàng búng viên đạn pháp lực đánh tan chúng trong nháy mắt, cứ thế lặp đi lặp lại không biết chán.
Nhưng cảm giác nghẹt mũi quá tệ, Hoàn Nhạc rất không thoải mái, chơi một chốc lại chạy vào phòng, rầu rĩ gọi: “A Sầm.”
Bây giờ Sầm Thâm đã có thể hoàn toàn bình tĩnh, bất kể Hoàn Nhạc hốt hoảng thế nào đi chăng nữa, hễ chàng không vào chủ đề chính thì hắn không hề phản ứng.
Hoàn Nhạc đặt mông ngồi xuống bên chân Sầm Thâm, rõ ràng gần đó có cái ghế, nhưng chàng thấy ngồi bệt càng nhanh gọn hơn.
“A Sầm, mũi ta nghẹt cứng rồi.”
“A Sầm, ta khó chịu.”
“A Sầm, ta thấy hình như thuốc của người hiện đại các ngươi vô dụng với ta.”
“A Sầm…”
“A Sầm, ta muốn uống Coca-Cola.”
Hay lắm, vào đề tài chính rồi.
“Trên tủ giày có mười đồng.” Sầm Thâm như giếng cạn không gợn sóng.
“A Sầm ngươi tốt quá.” Hoàn Nhạc mau chóng nịnh bợ, trở mình bò dậy khỏi sàn nhà, phóng như bay ra ngoài mua Coca-Cola.
Thiếu niên hùng hùng hổ hổ đi rồi hùng hùng hổ hổ ôm theo chai Coca-Cola cỡ lớn nhất quay về. Mặc dù chưa uống, chỉ nhìn bọt ga trong Coca-Cola thôi chàng đã cảm giác mũi mình hết ngạt, đầu cũng không đau.
Nhưng chàng mới rót Coca-Cola vào ly, một bàn tay bỗng che kín miệng ly. Hoàn Nhạc ngẩng đầu: “A Sầm?”
Sầm Thâm: “Tôi chợt nhớ ra, uống thuốc thì không uống Coca được.”
Hoàn Nhạc thoáng giật mình như sét đánh ngang tai: “Vậy chừng nào mới có thể uống?”
Sầm Thâm: “Đợi cậu khỏi bệnh.”
Hoàn Nhạc: “Bao lâu mới khỏi bệnh?”
Sầm Thâm: “Khoảng một tuần lễ.”
Một tuần lễ! Đáng sợ như vậy ư!
Hoàn Nhạc chưa từng biết sinh bệnh sẽ khủng khiếp đến mức này, ngay cả cơn thèm ăn uống nhỏ như vậy cũng không thể thỏa mãn. Mấy ngày trước A Quý còn bảo trình độ y học hiện đại cực kỳ cao, có thể trị tận gốc rất nhiều căn bệnh gây chết người ở Đại Đường, bây giờ xem ra cũng không hẳn đúng trong mọi trường hợp.
Coca-Cola ơi Coca-Cola, ta nên làm gì với ngươi cho phải?
Hoàn Nhạc càng nghĩ về chuyện hết bệnh càng buồn rầu, thẳng thắn hỏi Sầm Thâm: “Uống thuốc chung với Coca-Cola sẽ chết hả?”
Sầm Thâm: “Không biết.”
Hoàn Nhạc: “Trúng độc không?”
Sầm Thâm: “Không.”
“Vậy tại sao không thể uống?” Hoàn Nhạc nghiêng đầu bày tỏ cần được giải thích.
Sầm Thâm ngẩn người, cũng không nói ra được nguyên nhân. Hắn không nói, mấy đời Hoàn Nhạc chịu tin, nhất quyết phải uống thử, chàng nhìn Sầm Thâm tràn ngập chân thành và chốt: “Người chết vì tiền tài, chó chết vì đồ ăn.”
Thiếu niên, dường như cậu đã giác ngộ.
Sầm Thâm yên lặng dời tay.
Hoàn Nhạc bưng ly lên uống ực một hơi, cảm thán tự đáy lòng ———— Coca-Cola ngon thật, báu vật nhân gian là đây. Chờ khi chàng về Đại Đường, chắc chắn sẽ mang một thùng làm quà cho cha mẹ, Bình Nhi, a tỷ, Nhị Ca và vân vân, để tất cả mọi người nếm thử mới không uổng chuyến đi này.
Hoàn Nhạc cầm ly định uống thêm, giọng A Quý như hồn ma sau lưng, nhắc nhở thật sâu xa: “Người trẻ tuổi phải chú ý dưỡng sinh, bằng không còn trẻ đã loãng xương, tới tuổi như ta thì hối tiếc không kịp.”
Sầm Thâm và Hoàn Nhạc đồng thời ngoái nhìn, A Quý ung dung thong thả lau chân trên khăn lông, ánh mắt nhìn về phía Sầm Thâm, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Thâm Thâm à, đừng dạy hư anh bạn nhỏ mà.”
Sầm Thâm nheo mắt, cả người phả ra khí tràng của đầu bếp chuyên món canh rùa hàng đầu trong nước.
A Quý ngậm miệng ngay, chuyển qua nhìn Hoàn Nhạc: ”Nhạc Nhạc thiếu hiệp, làm đại lý mua hàng hộ cũng phải là một đại lý có năng lực, ngươi đem cái gì không đem lại đem thùng Coca-Cola về, mất thể diện lắm!”
Hoàn Nhạc nhíu mày: “Vậy ngươi nói nên mua gì?”
A Quý nghe vậy trầm tư một lát, nghiêm túc đáp: “Áo mưa.”
(Bao cao su – Condom)Một giây sau, A Quý đang lau chân bị Sầm Thâm ném vào đống Ảnh Yêu, tuyệt vọng kêu cứu.
Có lẽ Hoàn Nhạc đã tiếp thu chính xác ý kiến của ông, hỏi Sầm Thâm: “Áo mưa là gì?”
Sầm Thâm: “…”
Hoàn Nhạc: “Là món đồ quý báu lắm hả? Thành quả nghiên cứu khoa học tiên tiến nhất?”
Sầm Thâm: “Tôi không biết.”
Hoàn Nhạc: “Ồ? Vậy sao A Quý biết, hắn kêu ta mua về thì chắc chắn là đồ hiện đại rồi?”
Sầm Thâm thừa nhận Hoàn Nhạc quả thực rất thông minh, muốn gạt chàng không phải chuyện dễ dàng, vì thế hắn nghiêm mặt hỏi: “Món lẩu thịt chó, ăn không?”
Hoàn Nhạc: QAQ
Tại sao tự dưng hung dữ với ta?
Còn đòi ăn ta!
Hoàn Nhạc không hỏi nữa, nhưng chàng ấm ức lắm, chàng muốn trút mớ giận dỗi này lên đầu A Quý. Vì thế chàng giải cứu A Quý khỏi đám Ảnh Yêu và đưa lên cành Cây Xuân cao cao.
“Thiếu hiệp, ngươi tưởng ta chân ngắn thì không bò xuống nổi sao? Ta cho ngươi hay, lão phu sống mấy ngàn năm, từng leo núi cao xuống biển sâu, trên trời dưới đất không có nơi nào ta chưa đi qua.” A Quý bình tĩnh ung dung tản bộ chầm chậm trên cành cây, lết nửa ngày được năm xen-ti-mét.
Một phút sau….
“Thiếu hiệp, phải kính già yêu trẻ chứ!” A Quý ôm chặt thân cây run lẩy bẩy, hình như ông mắc chứng sợ độ cao nhẹ.
Hoàn Nhạc cười híp mắt ngồi ở hành lang làm khán giả, chờ khi xem đủ rồi, chàng tung người nhảy lên cây. Nhưng chàng cũng không có ý định cứu A Quý, mà là ngồi xuống bên cạnh ông hỏi: “Rốt cuộc áo mưa là cái gì?”
A Quý im lặng thật đáng nghi cả buổi, cuối cùng bị ép đến không còn cách nào khác, buộc lòng phải tóm tắt ngắn gọn đơn giản rõ ràng cho chàng.
Ông nhìn Hoàn Nhạc khiếp sợ thảng thốt há hốc mồm, sâu sắc cảm thấy bản thân nghiệp chướng nặng nề. Một thiếu niên tốt đẹp cứ thế đánh mất trái tim thuần khiết rồi.
“Ai…” Ông chậm rãi lắc đầu.
Cũng đúng vào lúc này, Hoàn Nhạc đột nhiên hớn hở bảo: “Cái đó được đấy!”
A Quý: “Hả?”
Hoàn Nhạc cười đáp: “Ta có thể tặng các vị tỷ tỷ ở Hồng Câm viện.”
A Quý: “Ây… Hồng Câm viện là ý ta đang nghĩ đến sao?”
“Chính xác.” Hoàn Nhạc gật gật đầu.
Nghe vậy, A Quý lặng yên chốc lát, lần nữa đánh giá lại Hoàn Nhạc rồi nói: “Thiếu hiệp, là ta có mắt không thấy được Thái Sơn.”
Hoàn Nhạc không quan tâm cho lắm, song tức khắc nhớ tới Sầm Thâm đang ở trong phòng lắng nghe, hắng giọng biện minh ngay: “Khụ, trước đây Hồng Câm viện từng bị yêu quấy phá, có người chết nên ta phải theo xử lý chút, thường xuyên lui tới nên quen. Thế nhưng ta không phải khách của các nàng, chỉ thỉnh thoảng giúp đỡ vài việc thôi. Các tỷ tỷ Hồng Câm viện đều rất tốt, tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa, tuy nữ tử phong trần nhưng không phải người dơ bẩn.”
A Quý liếc mắt: “Ngươi giải thích cho ai nghe vậy?”
Hoàn Nhạc nhíu mày: “Rồi ngươi thích nghe hay không.”
A Quý ngoảnh mặt đi, tỏ vẻ chẳng thiết tha, mà trông thấy mặt đất xa xôi thì sợ hãi: “Nhạc Nhạc thiếu hiệp, ngươi còn đang cảm mạo, hứng gió không tốt đâu.”
Hoàn Nhạc lắc đầu một cái: “Uống Coca xong ta khỏe rồi, ngược lại có vấn đề này ta muốn hỏi ngươi chút, chó sói nhỏ…. có hàm nghĩa đặc biệt gì ở thời hiện đại?”
Hoàn Nhạc suy nghĩ rất lâu, Trình Tề tối qua chỉ là nhân loại bình thường, không thể nhìn thấu chân thân của chàng. Vì sao gọi chàng là “
chó sói nhỏ”? Thật khó lòng đoán được.
Tiếc thay rùa chân ngắn A Quý bị ép làm trạch rùa, cũng không biết rõ trào lưu trên internet. Một người một rùa chìm vào trầm tư, sau cùng A Quý nảy ra ý xấu đề nghị chàng: “Ngươi hỏi mượn Tiểu Thâm Thâm điện thoại di động, ngươi baidu tí là biết.”
Hoàn Nhạc: “Baidu là gì?”
A Quý: “Câm miệng đi thiếu hiệp, ngươi cứ mượn là được rồi.”
Mãi đến hôm nay, A Quý cũng cảm thấy hơi mệt chút. Lòng hiếu kỳ của Hoàn Nhạc thực sự quá lớn, chàng còn sở hữu tinh lực dồi dào tương xứng, chàng hứng thú với chuyện gì thì nhất định phải tìm hiểu tỏ tường, chưa bao giờ bỏ dở nửa chừng.
Nhưng A Quý chỉ muốn làm một đại sư tinh tướng mà thôi.
Hoàn Nhạc đi mượn điện thoại di động, ngoài ý muốn chính là Sầm Thâm cho mượn rất hào phóng, cũng không quy định thời điểm giao trả. Điều này khiến tâm trạng Hoàn Nhạc vui vẻ hơn, dứt khoát cứu A Quý khỏi cành cây, một người một rùa chụm lại nghiên cứu điện thoại di động.
Đầu hạ trong ngôi nhà nhỏ, thiếu niên tóc dài quỳ nằm trên hành lang, khuỷu tay chống đất, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm điện thoại di động trước mặt, cẩn thận giơ ngón trỏ tay phải ra gảy gảy.
Bên cạnh còn có con rùa mai ba vạch lần nữa tìm về tự tôn lão yêu quái vênh mặt hất hàm sai khiến: “Bảo ngươi chạm nhẹ nhàng thôi, lướt nhẹ thôi, nhưng cũng đâu cần quá nhẹ, tính làm chuồn chuồn lướt nước hả? Ngươi là cụ bà bảy tám chục tuổi hả?”
“Nhìn thấy mấy biểu tượng đủ màu không?”
“Đừng bấm vào cái đó!”
“Chọn trình duyệt kia, biểu tượng giống như hình cầu ấy, nó là quả địa cầu đấy ngươi biết chưa thiếu hiệp. Trời tròn đất vuông là không đúng, mọi người đều sống trên cùng một mặt cầu, mặt trăng cũng là khối cầu, mặt trời cũng là khối cầu, sao trời đều hình cầu hết…”
Hoàn Nhạc bị ông giảng tới hoài nghi cẩu sinh, sao chàng tin nổi đây, vậy mà chàng sống trên một khối cầu. Nhưng A Quý không cho phép chàng có thời gian đào ngũ, tiếp tục thúc giục: “Mau mau mau, nhấn tiếp đi, cho bàn phím hiện lên, ngươi thích bàn phím chín ô hay bàn phím đầy đủ….. Quỷ thần ơi, ngươi không biết gõ bằng phiên âm.”
Một người một rùa hai mặt nhìn nhau, Hoàn Nhạc vô cảm nói: “Ta trên thông thiên văn dưới rành địa lý, còn tuyệt đỉnh thông minh học từ thời xưa tới thời nay.”
“Rồi rồi rồi.” A Quý hùa theo: “Ngươi viết tay đi, nhớ dùng chữ giản thể ấy.”
Đợi đến khi Hoàn Nhạc vất vả gian nan viết xong mấy chữ “Chó sói nhỏ là gì” đã là chuyện của mười phút sau. Chàng trịnh trọng nhấn xuống nút tìm kiếm, nhanh chóng đọc lướt kết quả trên baidu, tiếp đó bừng tỉnh ngộ.
Chàng lại thắc mắc: “
Vịt da giòn là gì? Ngươi xem chỗ này biên đây, na ná chó sói nhỏ hả?”
A Quý thấy nó hơi quen tai nhưng bởi vì biết nên mới không nói cho Hoàn Nhạc được, chỉ đành ấp úng gợi ý: “Ta cũng không biết, ngươi tra chút không phải sẽ rõ ngay sao.”
Hoàn Nhạc không nghi ngờ ông, vui vui vẻ vẻ nhập “Vịt da giòn” và tìm kiếm, từ đó mở ra cánh cửa thế giới mới.
“Quao———” Hoàn Nhạc trợn to hai mắt, còn sửng sốt hơn lúc biết mình đang sống trên một quả cầu.
Đây là gì!
Như vậy là gì?!
Những thứ này là gì?!
Sốc nứt óc! Kinh thiên động địa! Không thể tin nổi!
“Đang xem gì đó?” Bỗng một giọng nói lành lạnh như nước tưới vào cái đầu mới bị xông máu nóng của Hoàn Nhạc. Chàng sợ tới nỗi run tay, sơ sẩy đánh rơi điện thoại xuống hàng lang.
“Rắc.” Nát màn hình.
Sầm Thâm: “…”
A Quý: “…”
Hoàn Nhạc: QAQ
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc Nhạc: Khiếp sợ! Kích thích! Khó thể tin! Mười giờ sáng mai sẽ chuyển qua V!!!
(từ chương 23 trở đi là chương VIP)Chú thích:Chó sói nhỏ – 小狼狗 (Ngôn ngữ mạng)1, Thường dùng để miêu tả những người đẹp trai, lạnh lùng và độc đoán. Tuy còn nhỏ nhưng mang lại cho các cô gái cảm giác an toàn, là mẫu bạn trai lý tưởng.
2, Bắt nguồn từ bộ phim Nhật Bản, Tình yêu của Mayuko – Kenja no Ai – 贤者之爱, thuật ngữ này được sử dụng để chỉ những người đàn ông trẻ tuổi được nuôi dưỡng bởi những phụ nữ giàu có và lớn tuổi.