Nhưng cô nàng cũng không thể ngồi xổm mãi, thế là cô nàng đứng dậy úp sấp người trên lưng cậu, đầu dựa vào bờ vai của cậu, đáng thương bảo: “Nhóc mít ướt ơi, tôi thực sự không nặng đâu, đầu tôi đau quá.”

Mạnh Triều Huy quay đầu dịu dàng nói với cô: “Tôi cõng em đi.”

“Ừm.” Cả người Khương Mộ Vân bao phủ lưng câu.

Lúc Mạnh Triều Huy đứng lên, Khương Mộ Vân lập tức cách xa khỏi mặt đất, cô cảm thấy choáng váng vì mất trọng lực, cô không hỏi mê man nghĩ: Chân cậu sao dài thế? Ai là người đã cõng cô lần cuối nhì? Lần cuối cô được cõng đã bao lâu rồi? Hình như là năm năm trước, hồi đó cô lẻn đi tới sân băng để trượt băng, xong cô ngã đau chân lắm, còn khóc chít chít gọi điện cho bố, bảo bố đến đón mình về. Lúc đó cô nằm trên lưng bố, cô cảm thấy lưng bố cao rộng như núi, ấm áp như đất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play