Sớm Tối

Chương 03


1 năm

trướctiếp

Dưới tiếng vang ầm ầm ầm, Khương Mộ Vân khởi động xe máy, như một mũi tên rời cung bay thẳng ra ngoài.

Mạnh Triều Huy thiếu chút nữa rớt khỏi xe, khuôn mặt thanh lãnh tuấn dật kinh hoàng thất thố, vội vàng vươn tay, cậu gắt gao ôm lấy eo của Khương Mộ Vân, chặt đến tức cô sắp nghẻo vì tắt thở.

Mạnh Triều Huy mặc áo sơ mi tay ngắn, Khương Mộ Vân chỉ mặc một chiếc áo croptop ngắn lộ rốn, lộ cả nửa vòng eo trắng, lúc cậu ôm lấy eo cô, da thịt kề nhau, có một loại cảm giác rất kỳ dị.

Ngay tại chỗ đèn xanh đèn đỏ, Khương Mộ Vân dừng xe, cô nàng tháo mũ bảo hiểm, ôm trên tay, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Mạnh Triều Huy: “Đồ mít ướt, không phải vừa nãy cậu rất có cốt khí sao, không chịu ôm cơ mà! Lúc nãy sao ôm chặt thế? Có phải cậu tưởng chị đây nói chơi phải không?”

Mạnh Triều Huy có chút xấu hổ, lập tức buông lỏng tay, cậu cũng bỏ mũ bảo hiểm xuống, ‘Tham lam’ hít thở khí trời trong xanh. Cậu luôn cảm thấy đội cái mũ bảo hiểm này lên đầu khiến cậu không tài nào hít thở bình thường được.

Khương Mộ Vân nhìn Mạnh Triều Huy bên trong gương chiếu hậu, sắc mặt ửng hồng, sắc môi đỏ thắm, tai cậu đỏ chót, giống như vị anh đào ngon miệng, miễn bàn xem bộ dạng kia có bao nhiêu mê người.

Chạng vạng ngày hè, hoàng hôn sắp kéo đến, nhưng nắng chiều vẫn kéo dài hơi tàn, không khí này khiến người ta vừa buồn bực vừa nóng nực.

Trên con đường nhựa đen ở vùng ngoại ô của thành phố Doanh Châu, có một chiếc xe máy màu xanh rú ga vụt qua, như một tia chớp xanh vụt đến, nó chạy theo phương xa sắc đỏ.

Ngay sau đó có một chiếc xe đỏ bay vọt qua, gắt gao đuổi theo chiếc xe máy màu xanh.

Từ khi xe máy ra khỏi thành phố, tốc độ càng ngày càng nhanh, Mạnh Triều Huy có còn để ý gì nữa đâu, khẩn trương ôm eo nhỏ của Khương Mộ Vân, có thể ôm chặt được bao nhiêu thì ôm chặt bấy nhiêu, đầu dựa trên vai cô, đôi mắt nhắm chặt, răng cậu cắn chặt môi dưới, bất tri bất giác trong miệng cậu tràn ngập hương vị máu tanh.

Cậu sống được mười tám năm rồi, chưa bao giờ có trải nghiệm nào thú vị như hôm nay, cực nhanh, cực nguy hiểm, cực kích thích, cậu cũng cảm nhận được loại hưng phấn thoải mái trước nay chưa bao giờ cảm nhận được.

Chiếc xe màu xanh phía trước vẫn còn kiêu ngạo lạng lách đánh võng, bày ra đủ loại tư thế “Sát đất”.

Cởi mũ đỏ ra, Khương Mộ Vân cười khinh, cổ tay phải cô vừa chuyển, từ tốc độ 120km/giờ tăng thẳng đến 150km/giờ, quả thật xe gắn máy sắp bay như chim.

Mạnh Triều Huy cảm thấy trái tim mình cũng theo đó mà bay với chim luôn rồi, trong vô thức cậu nắm chặt hai tay.

Gió đập vào mũ bảo hiểm, mặt của cậu bị gió táp rất đau, cậu không khống chế được nước mắt và thế là nó cứ rơi, trái tim cũng đập điên cuồng, đầu óc hỗn độn, trước mắt cậu dần hiện ra rất nhiều cảnh tượng kỳ quái.

Cậu tự liệu trong lòng xem có phải bản thân mình sắp chết không, nếu cứ chết như vậy, thật ra cũng khá tốt.

Khương Mộ Vân đuổi theo con xe máy màu xanh, hai xe sóng vai lao vun vút, rất nhanh vượt qua chiếc xe màu xanh lam.

Nhưng mà bỗng nhiên Khương Mộ Vân cảm thấy mình khó thở, eo cô như sắp bị cắt đứt vậy, đầu vai cũng ướt nhẹp một mảng, lúc này cô mới nhớ ra, phía sau mình còn Mạnh Triều Huy, chắc lúc này cậu đã sợ đến mức hồn lìa khỏi xác rồi.

Khương Mộ Vân vội vàng giảm tốc độ, cô nhìn thấy phía trước có một ngã rẽ nhỏ, bẻ tay, cua thẳng vào con hẻm, dừng lại ở một bờ ruộng.

Cô cởi mũ, mái tóc đuôi ngựa tản ra, đuôi tóc dài theo gió bay tán loạn, cô vừa duỗi tay vén tóc qua tai, vừa hỏi Mạnh Triều Huy ở phía sau: “Cậu không sao chứ?”

Người phía sau không đáp lại.

Khương Mộ Vân muốn bẻ bàn tay đang siết chặt eo mình ra, nhưng bẻ không ra, cậu siết chặt quá.

“Này, Mạnh Triều Huy, cậu buông tay ra coi! Tôi sắp bị cậu siết hẹo rồi!” Khương Mộ Vân dùng sức đánh mạnh vào tay cậu.

Bây giờ Mạnh Triều Huy rốt cuộc cũng phản ứng lại được, cậu dần buông lỏng tay ra, treo tay mình ở hai bên sườn.

Khương Mộ Vân nghiêng đầu.

Cậu dựa vào đầu vai cô, khuôn mặt xinh đẹp giờ tái nhợt như tờ giấy, môi bị cắn rách, đỏ tươi yêu dã, đôi mắt nhắm chặt, hàng lông mi dày rậm ướt sũng, rất rõ ràng.

“Đồ mít ướt, cậu không sao chứ?” Khương Mộ Vân lại cất tiếng gọi.

Lông mi cậu khẽ run rẩy, Mạnh Triều Huy chậm rãi mở mắt ra, cậu thở không ra hơi chứ đừng bảo là nói ra lời.

“Đã bảo cậu rồi, lên xe tôi ngồi không đùa được đâu, không tin à, giờ chắc cậu đang hối hận lắm nhì?” Khương Mộ Vân cau mày nói.

“Tôi… Không hối hận.” Mạnh Triều Huy gằn từng chữ, thanh âm nghe thì mỏng, nhưng lại vô cùng kiên định.

Hơi thở ấm áp phun ở trên cổ Khương Mộ Vân, cô thấy hơi hơi tê dại.

“Đã mười năm rồi mà cậu vẫn là đồ mít ướt của nào nhờ, cậu nhìn cậu này, khóc ướt hết cả áo tôi.” Khương Mộ Vân ngo ngó cái đầu vai ướt của mình, vừa ghét bỏ vừa bất đắc dĩ.

Mạnh Triều Huy không nói chuyện.

“Thế đấy, có chút xíu tiền đồ! Mau xuống xe, nghỉ ngơi xíu.” Khuỷu tay Khương Mộ Vân nhẹ nhàng chọc Mạnh Triều Huy ở đàng sau.

Mạnh Triều Huy kêu một tiếng, hai tay che ngực, sắc mặt càng trắng.

Khương Mộ Vân: “…” Mong manh yếu đuối một cách quá thể đáng.

Mạnh Triều Huy phải đợi một lúc lâu, mới từ từ xuống xe, ngồi xuống bên bờ ruộng.

Lúc này, cái xe máy xanh lam cũng chạy đến hẻm nhỏ, dừng lại phía sau Khương Mộ Vân tầm bốn năm mét gì đấy.

Một người đàn ông xuống xe, hắn cởi mũ bảo hiểm treo trên đầu xe, đi về chỗ bọn Khương Mộ Vân.

Khương Mộ Vân quay người nhìn hắn một cái, là một tên thanh niên hai mươi mấy tuổi, diện mạo của người đàn ông này cũng tạm chấp nhận là anh tuấn, khóe mắt trái có một vết sẹo dài khoảng một centimet, đầu vuốt ngược lại, làm cho người ta có cảm giác hơi hơi cặn bã.

Mặt cô không chút gợn sóng, thong dong lấy chai nước từ ghế sau xe cho Mạnh Triều Huy.

Mạnh Triều Huy nhận lấy chai nước, định đứng dậy, giọng nói cậu đè thấp nhưng nghe kiểu căng đét: “Chúng ta đi thôi.”

Rất hiển nhiên cậu cũng biết người đến không phải là dạng người tốt đẹp gì.

Khương Mộ Vân duỗi tay nhẹ nhàng đè ở đầu vai Mạnh Triều Huy, thoáng dùng sức: “Không sao cả, cậu ngồi xuống, vui vẻ nghỉ ngơi.”

Mạnh Triều Huy có cảm giác cái đè nhẹ của cô đầu vai mình hình như nặng thêm mấy trăm cân, cậu căn bản không có gì để phảng khán, chỉ có thể làm bé ngoan ngồi xuống, đồng thời lặng lẽ ngắm nhìn cô thiếu nữ trước mặt mình.

Thân hình cô mảnh khảnh, khuôn mặt trắng nõn thanh lệ, ánh mắt trong vắt trấn định, chẳng thấy sự hoảng loạn gì trong mắt cô.

Không hiểu sao, trái tim đang cảm thấy bất an của Mạnh Triều Huy cũng dần bình tĩnh trở lại.

Người đàn ông nhờn nhờn đi đến trước mặt Khương Mộ Vân, mắt hắn lộ ra vẻ ‘Tà răm’, cười nói: “Em gì xinh gái ơi, bạn trai em yếu quá, có nghĩ đến chuyện đổi bạn trai không em?”

Khương Mộ Vân câu môi cười, mắt cô cong cong như hình trăng non, xinh đẹp lại đáng yêu, giọng nói mềm mại trong veo: “Đổi ai ạ? Đổi lấy anh nha?”

“Ai nha, em gái gái xinh em có mắt nhìn thật đấy.” Người đàn ông cặn bã cười hèn mọn.

Khương Mộ Vân đón hắn, không sợ hãi tiến lên hai bước, đi hai vòng quanh người hắn, hình như cô đang nghiêm túc cân nhắc lời đề nghị của hắn.

Người đàn ông cặn bã rất phấn khởi, đi theo bước chân của cô, dần dần rời khỏi Mạnh Triều Huy một khoảng cách nhất định.

Đôi mắt Khương Mộ Vân lại cong như hình trăng liềm, trong đối mắt ấy tràn đầy vẻ cợt nhả: “Tiếc thật. Anh bạn trai nhà em tuy yếu, nhưng anh ấy trông đẹp lắm ạ. Còn anh hả? Không chỉ yếu, mà lại còn xấu!”

Người đàn ông bị chơi, tức đến mức đỏ mặt tía tai: “Tao yếu? Tao phải cho mày xem ai mới là kẻ yếu!”

Nói rồi người đàn ông duỗi tay nắm chặt lấy tay của Khương Mộ Vân, muốn kéo cô vào lòng ngực mình.

Trong chớp nhoáng, tay của người đàn ông kia đã bị Khương Mộ Vân nắm chặt lấy, cô hung hăng bẻ tay hắn ra đằng sau, người đàn ông tru lên một tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết: “Ai u!”

“Cút! Đúng gà yếu!” Khương Mộ Vân dùng sức đẩy mạnh hắn về phía trước.

Người đàn ông bị đẩy lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa là rơi vào cảnh ‘Chó ăn cớt [1]’.

“Địt mẹ!” Người đàn ông mắng, nhổ nước bọt, xoay người lại, chỉ tay vào mặt Khương Mộ Vân, trên vẻ mặt hắn có thể so với một thùng thuốc nhuộm đủ loại màu sắc rồi: “Nhìn không ra gì phết đấy, cô em ạ vậy mà lại có chút tài năng. Anh đây đổi ý rồi…”

Hắn nói, nắm chặt hai tay, bấm bụng đánh lén, đột nhiên hướng về phía mặt Khương Mộ Vân.

Phản ứng của Khương Mộ Vân cũng rất nhanh, cô lùi về phía sau một bước, nắm đấm của người đàn ông cọ qua chóp mũi cô, cô nâng tay trái lên, lại bắt chặt được cổ tay của hắn, lại bẻ thêm lần nữa, nhấc chân dùng sức giẫm về phía mông hắn.

Người đàn ông lúc này bốn chân chấm đấy, miệng hắn hôn đất, cực kỳ chật vật.

Người đàn ông bò dậy, mặt mày xám tro, nhưng vẫn phải ghiền miệng đay nghiến: “Em gái, xem ra em biết võ, không tồi, anh hai rất thích, nhưng mà hôm nay anh có việc bận rồi, ngày khác anh sẽ tìm em để chơi chơi!”

Hai chữ ‘Chơi chơi’ này nghe rất nặng, rõ là do hắn cố tình gằn giọng, dùng kiểu miệng lưỡi ngả ngớn, không biết hắn nghĩ đến cài gì, còn cười rất tởm.

vừa thẹn.

Má nó thiệt chứ, cái ý tứ này, cậu bị cô hôn xong rồi ngồi ói hả? !



Chú thích:

[1] 狗吃屎: Ý là miêu tả người ta ngã sấp xuống đất một cách khinh bỉ nhếch mép lạnh lùng ấy ạ :> theo em thỉnh giáo là vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp