🐣 Nàng mong cả đời này sẽ không gặp lại hắn nữa.🦎

Vừa lên xe ngựa, Thịnh Lộ Yên đã dựa vào gối đệm lưng ở phía sau.

Vị Tầm đại nhân này thật sự làm cho người ta sợ hãi, nếu không phải tình thế bắt buộc thì nàng mong cả đời này mình sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa. Chỉ mới vài phút ngắn ngủi mà lưng nàng đã ướt đẫm, cả người mất hết sức lực. Hễ nhớ đến ánh mắt khi hắn nhìn mình lần cuối, cái ánh mắt như thể nhìn xuyên thấu lòng người ấy khiến cho Thịnh Lộ Yên cảm thấy trái tim mình bỗng thắt lại.  

Ngó thấy xe ngựa đã chạy về hướng phủ Thịnh Lăng hầu, nàng vỗ ngực để xoa dịu chính mình.

Nàng đang định quay sang dặn dò Xuân Đào thì thấy Xuân Đào có vẻ đang bị dọa sợ, ngồi ngơ ngạc bên cạnh, không biết đang nghĩ gì.

Thịnh Lộ Yên quơ bàn tay nhỏ bé mềm mại trước mặt Xuân Đào.

Bấy giờ nàng ấy mới bình thường trở lại, vừa sợ vừa nói: “Cô nương, vị Tầm đại nhân kia đáng sợ quá đi mất.” Ban nãy nàng suýt nữa bị dọa cho chết khiếp, nếu hắn còn hỏi thêm vài câu nữa, hoặc dẫn nàng về Hộ Kinh tư thì chắc chắn nàng sẽ không thể trụ được nửa khắc.

Thịnh Lộ Yên sửa sang lại vẻ ngoài, sau đó nhẹ nhàng thở hắt một hơi, nói: “Ta cũng thấy thế.”

Trước đây nàng còn cho rằng những người bị đưa về thẩm vấn chưa đủ kiên định nên mới khai ra sự thật ngay lần đầu thẩm vấn. Hiện giờ, khi nhìn thấy dáng vẻ của vị Chỉ huy sứ kia nàng mới biết không phải như thế và những tin đồn ngoài kia không phải là giả, hắn thật sự là người có bản lĩnh.

Nàng chợt nhớ đến một chuyện, lập tức hỏi: “Không phải ta đã dặn ngươi đợi ở trong xe ngựa đỗ sau hậu viện rồi sao? Sao ngươi lại đến đây?”

Nàng vốn định đến đây làm chuyện này một mình. Tuy có vẻ lỗ mãng nhưng đã được nàng suy tính cặn kẽ. Nếu chuyện này thành công thì vô cùng tốt, còn cho dù có thất bại bị người phát hiện thì với thân phận của nàng cũng không có ai dám làm khó nàng. Nàng cứ dứt khoát không nhận, ai có thể vu vạ cho nàng được chứ? Dẫu sao, nội dung trong bức thư đó cũng gây bất lợi cho hầu phủ bọn họ, chẳng ai nghĩ rằng nàng sẽ mật báo chuyện này.

Nhưng nếu nha hoàn thân cận của nàng cũng ở đó thì chưa hẳn đã an toàn. Người khác không dám động vào nàng nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ đối xử tốt với nha đầu của nàng.

Nhưng ai ngờ rằng, đến cuối cùng Xuân Đào lại trở lại tửu lầu.

Xuân Đào mím môi, nói: “Nô tỳ nghe thấy tiếng động trong quán trà, lo lắng cho cô nương nên mới đi lên nhìn xem.”

Đúng là một nha đầu trung thành.

“Lần sau đừng tự ý quyết định nữa nhé.”

“Vâng thưa cô nương, nô tỳ đã hiểu.”

Sau khi về đến viện của mình, Thịnh Lộ Yên lấy từ trong tay áo ra một cây cung có thể co duỗi và đưa nó cho Xuân Đào để cất đi.

Nàng hết nhấc tay phải lên nhìn, rồi lại nhìn sang tay trái. Bàn tay của nàng đã từng có vô số vế chai, chỉ có điều, từ lúc cữu cữu rời khỏi kinh thành, vì chểnh mảng luyện tập nên tay nàng đã không còn vết chai dày nữa. Cũng may là nàng lười, nếu không hôm nay đã bị người nọ phát hiện ra đầu mối.

Sau khi mẫu thân qua đời, nàng thường được ngoại tổ mẫu đón về phủ ở. Hồi đó cữu cữu vẫn đang giữ chúc vụ trong bộ binh, nên thường xuyên dạy nàng một chút võ nghệ. Năm năm trước, cữu cữu đi biên quan chống giặc ngoại bang, từ đó đến nay nàng chưa gặp lại cữu cữu nữa. Cũng từ đó trở đi, nàng bắt đầu lười biếng, lơ là luyện tập.

Tin đã được truyền đi, giờ nàng chỉ cần đợi động tĩnh sau đó thôi.

Chỉ mong Tầm đại nhân sẽ không làm nàng thất vọng.

Buổi chiều, Thịnh Lăng hầu sai người gọi Thịnh Lộ Yên đến thư phòng.

Có lẽ vì nữ nhi sắp phải xa nhà nên hiếm khi Thịnh Lăng hầu tỏ ra ân cần như vậy.

“Trên đường đi con phải tự chăm sóc tốt cho mình, giữ gìn sức khỏe….. Con phải nghe lời ngoại tổ mẫu, chớ đi lại một mình….nghe lời thần y để chữa khỏi bệnh….”

Thịnh Lộ Yên nhìn chằm chằm Thịnh Lăng hầu, trông có vẻ rất chăm chú lắng nghe, nhưng thật ra tâm trạng đã chạy đến chỗ khác từ lâu rồi.

Nếu cha nàng mà biết lúc nãy nàng vừa tố giác ông trước mặt người mà ông ghét nhất thì không biết ông sẽ đối xử với nàng thế nào? Nói thật thì nàng vẫn hơi tò mò, không biết ông ấy có bóp chết ‘nữ nhi bất hiếu’ như nàng không.

“Hử? Sao thế?” Thịnh Lăng hầu thấy vẻ mặt bất thường của nữ nhi thì cất tiếng hỏi.

Thịnh Lộ Yên trở lại bình thường, nói: “Con không sao ạ, chỉ là nữ nhi không nỡ rời xa phụ thân những một tháng lận. Từ lúc ra đời con còn chưa rời xa phụ thân bao giờ.”

Nghe nữ nhi nói vậy, Thịnh Lăng hầu cảm thấy vô cùng bùi ngùi và càng đau lòng cho nữ nhi hơn.

“Cũng không còn cách nào khác, ta làm vậy cũng là vì muốn tốt cho sức khỏe của con. Ngày mai con đi rồi, cần cái gì thì cứ việc nói với vi phụ.”

Thịnh Lộ Yên tỏ vẻ rối rắm.

Thịnh Lăng hầu nhận ra vẻ khác thường của nữ nhi, ông nói: “Con cứ nói đi. Ta là cha của con, có việc gì mà không thể nói chứ?”

Thịnh Lộ Yên như thể đã lấy hết dũng khí để nói: “Phụ thân đoán đúng rồi ạ, quả thực nữ nhi có một chuyện hơi khó xử…”

“Chuyện gì?”

Thịnh Lộ Yên nói: “Cha cũng biết rằng bệnh này của con phải dùng loại dược liệu tốt nhất để điều dưỡng. Trước nay ở trong phủ còn đỡ, vì còn được phụ thân và mẫu thân chăm sóc. Nhưng nay ra bên ngoài lại không thể mang theo nhiều dược liệu như vậy, nên phải dùng bạc…Dẫu sao nữ nhi cũng đi cùng Liễu gia, nếu như phải nói thì….”

Vừa nói nét mặt của Thịnh Lộ Yên vừa lộ ra vẻ khó xử và áy náy.

Đây là thời cơ tốt, tại sao không nhân cơ hội này để đòi phụ thân nàng chút tiền chứ. Dù sao nàng cũng nuôi nhiều người như vậy, thật sự rất tốn tiền.

“Đều tại sức khỏe của nữ nhi không tốt….” Thịnh Lộ Yên ra chiều đáng thương.

Thịnh Lăng hầu còn tưởng nữ nhi muốn nói cái khác, không ngờ lại là chuyện này, là do ông đã không suy nghĩ chu toàn.

 “Việc này sao có thể trách con được chứ? Năm đó mẫu thân con cũng bị bệnh này, e rằng bà ấy đã truyền sang con. Con là phận làm con, cũng không thể lựa chọn.”

Nghe những lời bất ngờ này của Thịnh Lăng hầu, khuôn mặt ngụy trang của Thịnh Lộ Yên đã lạnh nhạt hơn đôi chút, nắm đấm trong tay áo dần nắm chặt hơn.

“Ầy, mà thôi, nói những lời này cũng đâu thay đổi được điều gì.”

Nói xong, Thịnh Lăng hầu thở dài, đứng dậy rồi đi về phía giá sách, mở một cái hộp và lấy một tấm ngân phiếu đưa cho nữ nhi.

“Đây là một vạn lượng ngân phiếu, con cầm dùng trước đi.”

Sau một thoáng lưỡng lự, Thịnh Lộ Yên buông lỏng nắm tay, nhận lấy tấm ngân phiếu trong tay Thịnh Lăng hầu. Nhưng vì những lời vừa rồi của ông, khiến nàng nhìn thấy chỗ bạc này cũng chẳng thể vui nổi.

“Đa tạ phụ thân.”

Vừa nhắc đến Trịnh Thị khiến bầu không khí giữa hai cha con trở nên kì quái, Thịnh Lộ Yên không nói nhiều, đang chuẩn bị rời đi. Khi đi tới cửa, nàng cuối cùng cũng không thể nhìn nổi mà quay đầu nhìn Thịnh Lăng hầu.

Đúng lúc Thịnh Lăng hầu cũng ngẩng đầu nhìn sang.

“Phụ thân, mấy năm qua người đã từng nhớ đến mẫu thân chưa?”

Thịnh Lăng hầu hơi giật mình.

Thịnh Lộ Yên bình thản nói: “Con lúc nào cũng nhớ mẫu thân, thậm chí, là mơ thấy người.”

Không khí dường như ngừng trệ lại.

Một lát sau, như thể đã trôi qua vài nhịp thở, Thịnh Lăng hầu hỏi: “Con mơ thấy cái gì?”

Trông thấy nét mặt căng thẳng của phụ thân, Thịnh Lộ Yên cười: “Con mơ thấy mẫu thân mỉm cười ngồi bên giường kể chuyện cho con, mơ thấy mẫu thân bón con ăn cơm, làm quần áo cho con, mơ thấy mẫu thân chết…”

Nói đến đây, Thịnh Lộ Yên cố ý dừng lại.

Thịnh Lăng hầu lập tức đứng lên, nét mặt vô cùng phức tạp, nói: “Con lại nghe lão bộc trong phủ nói gì rồi phải không? Mẫu thân con chết bệnh con biết chưa! Chết không chút nghi ngờ, nên con chớ để người khác lừa gạt!”

Đợi Thịnh Lăng hầu nói xong, Thịnh Lộ Yên mới chậm rì rì nói: “….quá sớm. Mẫu thân hối tiếc vì đã ra đi quá sớm, khiến người không thể nhìn con xuất giá.”

Thịnh Lăng hầu sững ra.

“Phụ thân vừa nói gì thế ạ?  Mẫu thân không phải chết vì bệnh sao?” Thịnh Lộ Yên vờ như không biết, cố ý hỏi.

Phụ thân nàng nói những lời khiến nàng không thoải mái, nàng cũng sẽ khiến ông không được thoải mái! Nàng biết rằng mỗi lần nhắc đến cái chết của mẫu thân thì phụ thân sẽ cư xử khác thường, nhìn có vẻ rất khó chịu.

Thịnh Lăng hầu thở phào, nói: “Không sai, mẫu thân con chết vì bệnh. Nếu lần sau con lại mơ thấy mẫu thân thì nói với bà ấy rằng vi phụ đã tìm cho con mối hôn sự tốt, sau này chắc chắn sẽ để con xuất giá thật vẻ vang.”

“Vậy thì con cảm tạ phụ thân ạ.”

Thịnh Lộ Yên nhìn Thịnh Lăng hầu lần cuối rồi quay người đi.

Vừa ra khỏi thư phòng, sắc mặt của Thịnh Lộ Yên nhanh chóng sầm xuống.

Thuở nhỏ, sau khi nghe Tôn ma ma nói năm đó mẫu thân nàng đột nhiên bị bệnh, nàng đã từng hỏi phụ thân về nguyên nhân mẫu thân qua đời, nhưng lần nào phụ thân cũng rất tức giận và nói với nàng rằng mẫu thân bị bệnh mà chết, rồi dần dần nàng cũng tin vào điều đó. Mãi cho đến năm năm trước, khi nàng nghe được ẩn tình khác từ một lão bộc cũ, nàng lại hỏi phụ thân lần nữa. Khi đó phụ thân hết sức phẫn nộ, thậm chí có lần ông còn đánh và phạt nàng quỳ từ đường. Từ đó về sau nàng không bao giờ hỏi nữa.

Song nàng vẫn không biết, rốt cuộc lúc ấy phụ thân tức giận vì bao che cho Liễu Thị hay là đang chột dạ.

Sau khi quay về, Thịnh Lộ Yên đưa một nghìn lượng ngân phiếu cho Tôn ma ma.

Tôn ma ma nhìn ngân phiếu, cười nói: “Coi như hầu gia còn có chút lương tâm, biết cô nương thiếu tiền nên cho cô nương ngân phiếu.”

Vừa nói bà vừa nhớ đến một chuyện: “Chỉ là không biết bao giờ hầu gia mới trả của hồi môn của phu nhân cho cô nương, cũng không biết có phải nó đã rơi vào túi tiền của vị kia hết rồi không.”

Tuy vừa nãy Thịnh Lộ Yên rất chán ghét cha nàng, nhưng nhớ đến những lời cha nàng vừa nói thì nàng không sao vui nổi, lúc này nghe ma ma nói vậy thì hờ hững nói: “Yên tâm đi, nếu thật sự như vậy, con tự có cách khiến bọn họ phải nôn ra.”

Tôn ma ma nói: “Dạ, cô nương làm việc thì lão nô yên tâm rồi.” Cô nương nhà họ thật sự càng ngày càng giỏi giang, càng ngày càng biết tính toán.

“Đúng rồi ma ma, vẫn chưa tìm thấy tin tức của Hồng nhi năm đó hầu hạ bên cạnh mẫu thân con sao?”

Tôn ma ma lắc đầu, nói: “Vẫn chưa có tin tức ạ. Chỉ nghe huynh trưởng của nàng ta nói đã gả nàng ta cho tên bán hàng rong từ nơi khác tới kinh thành, cụ thể là đi đâu thì vẫn chưa có tin tức.”

Thịnh Lộ Yên vẫn thản nhiên.

“Sao cô nương lại nhớ đến nàng ta?” Tôn ma ma khẽ hỏi.

Thịnh Lộ Yên biết, Tôn ma ma là người đối xử thật lòng với mẫu thân, nếu để bà biết những gì phụ thân nàng vừa nói, e rằng sẽ khó tránh khỏi khổ sở cùng phẫn nộ. Hà cớ gì phải làm thế chứ. Vì thế, nàng lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười: “Không có gì, con chỉ bỗng nhiên nghĩ tới thôi.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì một cơn gió lạnh lùa từ cửa sổ vào.

Tôn ma ma nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Ôi, lại mưa nữa rồi. Lão nô phải đi bảo Xuân Đào cất chỗ cánh hoa phơi bên ngoài vào thôi.” Nói xong, Tôn ma ma sải bước ra ngoài.

Thịnh Lộ Yên quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Tháng ba ở kinh thành luôn mưa nhiều hơn hai tháng trước đó, nhưng năm nay có vẻ còn mưa nhiều hơn mọi năm. Nàng vẫn còn nhớ, ngày mẫu thân qua đời thời tiết cũng như thế này.

Nàng đã sớm quên sạch ký ức năm ba tuổi, duy chỉ có cảnh  nương nàng mất là khắc sâu trong lòng nàng không thể quên được suốt bao nhiêu năm. Ngày hôm ấy, mọi người xung quanh đều đang khóc, còn nàng thì đứng đờ đẫn nhìn mẫu thân đang nằm bất động trên giường. Ngoài phòng truyền đến tiếng mưa rơi rả rích và rồi phụ thân hớt hải từ bên ngoài chạy tới với sắc mặt tái mét.

“Cha ơi, mẫu thân đang ngủ ạ? Sao người không nói chuyện với Yên nhi ạ?” Nàng hỏi.

Nàng chỉ nhớ phụ thân đã vỗ về nàng bằng bàn tay run rẩy. Còn những chuyện khác nàng đã không nhớ rõ nữa rồi. Sau đó nàng nghe Tôn ma ma nói, hôm đó tâm trạng của mẫu thân khá tốt nên người đi dạo trong vườn với Hồng nhi. Nhưng không biết làm sao, mẫu thân bỗng nhiên ngã ra đất, sau khi nôn ra một ngụm máu tươi thì không tỉnh lại nữa. Về sau Hồng nhi bị đuổi ra khỏi phủ vì hầu hạ phu nhân không chu đáo.

Tiếc rằng, vài ngày trước khi xảy ra việc này, trượng phu của Tôn ma ma bỗng nhiên bị đánh gãy chân khiến bà phải xin nghỉ để về nhà chăm sóc, vì thế bà không hề hay biết những chuyện này có phải thật không, đồng thời khi bà quay lại cũng không gặp được Hồng nhi. Không chỉ như thế, sau cái chết của phu nhân, hạ nhân trong phủ bị thay mới rất nhiều.

Hồng nhi….bà mụ….thái y…..phụ thân…..Liễu Thị….

Thịnh Lộ Yên dựa lưng vào gối và nhắm mắt lại.

Đương nhiên Tầm Lại và Hộ Kinh tư sẽ không làm cho người ta thất vọng. Nhá nhem tối ngày hôm đó, người mà Thịnh Lộ Yên phái đi canh phủ Trương Ngự sử truyền tin về, nói rằng Trương Ngự sử đã bị Hộ Kinh tư giải đi.

Vẻ mặt của Thịnh Lộ Yên nhẹ nhõm hơn trước rất nhiều.

Cho dù ngày mai có xét đến Liễu phủ hay không, nàng biết chắc rằng Liễu Tam lang và Liễu lão phu nhân sẽ không thể rời khỏi kinh thành vào lúc này và ngày mai nàng cũng không cần đi phủ Bình Nam nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play