Bạch Ảnh Quân vừa bước ra khỏi phòng tắm đã nghe tiếng chuông điện thoại reo. Chưa kịp cầm điện thoại thì cuộc gọi đã ngắt. Anh cũng không vội lại xem, bình thản lau đi những chỗ tóc ướt trên đầu. Trên người anh chỉ mặc mỗi bộ đồ tắm để lộ phần ngực săn chắc, đôi môi hơi tái nhạt do hút nhiều thuốc lá.

Bỗng nhiên chuông điện thoại lại reo thêm lần nữa, Ảnh Quân tò lại xem. Trên màn hình điện thoại hiện ra nột dãy số lạ, đoán chừng dãy số này là số điện thoại của 1 trong 4 tên anh gặp hôm nay. Ảnh Quân nhấn vào nút nghe rồi áp vào tai. Giọng điệu có chút không hài lòng.

'Nói?!'

Ở đầu dây bên kia truyền đến đều là tạp âm, mãi không thấy người trả lời, Ảnh Quân không đủ kiên nhẫn chờ đợi định tắt cuộc gọi nhưng ngay lúc đó lại nghe được tiếng của một cô gái. Ảnh Quân chỉ biết cô ấy đang khóc và cầu cứu anh.

'C...cứu...cứu tôi với...xin anh hãy cứu tôi...!'

'Tại sao?'

Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Ảnh Quân vẫn ung dung hỏi ngược lại đầu dây bên kia. Không một chút nóng vội.

'Cầu xin anh cứu tôi...chỉ có anh mới giúp được tôi...làm ơn...hãy thương xót ch...á!'

Lời van xin chưa trọn vẹn anh đã nghe được tiếng la thảm thiết của cô gái ở đầu dây bên kia kèm tiếng chửi rủa của một người đàn ông.

'Khốn kiếp, con chó mày đang gọi cho ai vậy hả'

Rồi sau đó cuộc gọi bị tắt ngang giữa chừng. Giọng nói của người đàn ông vang lên trong điện thoại có chút quen thuộc với anh.

Vốn xưa nay Ảnh Quân không lo chuyện bao đồng vì với anh đó là một mớ rắc rối. Anh không phải thánh mẫu đi cứu rỗi từng người ra khỏi mớ hỗn độn của bản thân, đó không phải là trách nhiệm của anh.

Bạch Ảnh Quân ngồi vào bàn làm việc, để điện thoại sang một bên và đọc hết các tài liệu quan trọng liên quan đến công việc. Nhưng lạ thay đọc mãi vẫn không thể nhớ được chữ nào. Đọc tới đâu quên tới đó, dù cố thế nào cũng không được, giống như không có tâm trạng làm công việc hiện tại. Trong đầu Ảnh Quân lúc này chỉ vang vọng tiếng kêu cứu của người con gái ấy.

‘ Lý Nam Phúc, mau tra ra định vị của số điện thoại tôi vừa gửi cho anh tới đó cứu người đem về đây cho tôi’

Không hỏi thêm, đầu dây bên kia đáp ‘Vâng’ rồi cúp máy.

Anh muộn phiền vuốt trán, đúng là không muốn cũng không được mà!

Ở Từ gia, Từ Bằng Hiên không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, gã như một con thú dữ lao tới cắn xé con mồi. Dạ Nguyệt bị gã đè dưới thân, càng chống trả quyết liệt lại càng bị đánh đau hơn. Gã cứ như một kẻ mất trí, vừa đánh vừa chửi rủa.

‘Mẹ mày, con khốn, dám đánh tao. Hôm nay tao không chơi được mày thì tao không phải Từ Bằng Hiên’

Bằng Hiên nói tay vừa cởi thắt lưng quần, gã nhanh chóng cởi được dây nịt rồi dùng nó trói hai tay cô. Dạ Nguyệt phản kháng trong bất lực, cố dùng hết sức lực vùng vẫy để thoát ra nhưng không thành. Từ Bằng Hiên kéo hai chân cô ra, kẹp sang hai bên hông gã rồi vươn tay kéo khóa quần xuống. Chiếc quần dài bị rũ bỏ sang một bên, trên người gã chỉ còn lại chiếc quần nhỏ. Gã cuối xuống áp mặt vào hõm cổ cô hít một hơi thật mạnh rồi ngồi dậy thở mạnh ra một cái.

‘Hàaah....Thật thơm ngon!’

Lúc này Bằng Hiên không khác gì một tên biến thái muốn ăn cho được con mồi, gã như một tên mất trí bệnh hoạn. Bằng Hiên vươn tay ra sau kéo khóa váy Dạ Nguyệt, kéo được một nữa thì bỗng bên ngoài có tiếng đập cửa dồn dập.

'Lão gia, có người đến tìm. Lão gia!'

Bằng Hiên bực tức vì bị làm phiền giữa chừng, gã không đáp mà vẫn tiếp tục làm chuyện đang dang dở.

Tiếng gõ cửa ngày một vội vã hơn.

'Lão gia, ngài mau ra gặp, có người đến tìm ngài. Hắn tự xưng là thư ký riêng của Bạch tiên sinh -Lý Nam Phúc. Lão gia ơi...?!'

Nghe đến chữ "Bạch tiên sinh", Bằng Hiên mới chịu dừng tay. Gã nhăn mặt khó chịu đến mức hai hàng chân mày sắp chạm vào nhau.

'Biết rồi cút đi!'

Bằng Hiên quát lớn. Gã đứng dậy chỉnh lại quần áo, còn cô thì vẫn bị trói nằm ở đó. Mặc cho cố vùng vẫy, đến nỗi cô cảm nhận được xương cổ tay muốn vỡ ra do dây nịt cột quá chặt. Bằng Hiên đi thẳng một mạch ra cửa, gã nhốt cô trong phòng và đóng cửa lại, còn dặn vệ sĩ canh bên ngoài cửa để cô không tìm đường chạy thoát.

Từ hành lang nhìn xuống, gã ngạc nhiên khi thấy một đám người trong nhà mình, tầm khoảng không quá mười tên. Trông họ có vẻ bặm trợn và hung dữ. Đột nhiên trong lòng Bằng Hiên thoáng chút lo sợ. Nghĩ trong bụng rằng dù phải đánh đổi thứ gì cũng không nên chọc vào người của Bạch Ảnh Quân.

Bằng Hiên dùng ngữ điệu kính trọng với người mặc khác đồ nhất trong đám. Đoán chừng chính là thư kí Lý.

'Ồ khách quý! Không biết rồng đến nhà tép có chuyện gì thế này?'

'Tôi đến đưa người về cho Bạch tiên sinh'

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play