Bạch Ảnh Quân cho một tên đứng gần đó cởi bỏ trói cho Tô Kình, để hắn được thoải mái một chút. Đồng thời ra lệnh cho Nam Phúc mang mẹ của Tô Kình đến một bệnh viện tốt nhất và tìm một bác sĩ giỏi để chữa trị. Nhìn mẹ được đem đi, có nơi để chữa trị, hơn nữa tất cả đều là những điều tốt nhất. Tô Kình bỗng thấy nhẹ lòng hẳn. Áp lực cũng vơi đi. Mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, Bạch Ảnh Quân lúc này mới bàn việc.

‘Đầu tiên cậu nói tôi biết hai viên kim cương cậu đánh cắp đã bị Từ Bằng Hiên mang đi đâu rồi’

Ảnh Quân không quan tâm đến việc vì sao cậu ta đột nhập vào lấy được hai viên kim cương mà quan tâm đến hiện tại vị trí của hai viên kim cương đó.

Việc đột nhập vào nhà kho chắc chắc có bàn tay của Từ Bằng Hiên nên mới thuận lợi như vậy.

Tô Kình nhớ lại chuyện cũ, kí ức khá mơ hồ. Việc của cậu là hoàn thành nhiệm vụ và nhận tiền, những chuyện còn lại thì không quan tâm đến.

‘Lúc giao nhiệm vụ cho tới lúc nhận, gã không nhắc đến sẽ đem chúng đi đâu. Chỉ bảo tôi để hai viên kim cương vào trong một cái túi rồi đặt dưới gốc cây trước nhà, người của gã sẽ ra lấy’

Bạch Ảnh Quân trầm tư một lát, nghĩ ngợi rồi hỏi tiếp.

‘Trong suốt quá trình làm việc cho lão hồ ly đó, cậu có thấy điều gì đặc biệt ko? Hay đã từng vào phòng của Từ Bằng Hiên không’

Tô Kình lắc nhẹ đầu, cũng đột ngột gật đầu.

‘Phòng làm việc của gã được bảo vệ rất chặt chẽ, lúc nào cũng có người canh gác 24/24 nên tôi không có cơ hội vào. Ngoài ra cách đây vài hôm tôi thấy gã có qua lại với một người, người đó không có chút ấn tượng gì với tôi nên tôi cũng không rõ. Kể từ hôm đó liền không thấy gã xuất hiện’

Bạch Ảnh Quân nhận ra được điều gì đó, nở một nụ cười quỷ dị.

‘Tôi biết viên kim cương ở đâu rồi’

Tô Kình ngạc nhiên, chỉ vài đôi ba câu của hắn mà Ảnh Quân đã đoán được vị trí của viên kim cương, gọi ác quỷ không sai. Bộ não có cần phải thiên tài như vậy không.

‘Được rồi. Phải cho hắn biết gậy ông đập lưng ông là như thế nào. Cậu tiếp tục làm việc cho công ty dưới danh nghiã là nội gián của gã, những việc gã ta giao cậu làm phải báo cáo với tôi, nhất cử nhất động tôi đều muốn biết. Ngụy trang thật tốt đừng để lão nghi ngờ’

Từ Bằng Hiên vốn có tính cẩn thận lại rất đa nghi nên phải biết tính toán. Nếu không mọi nước cờ sẽ bị hủy.

Vài câu nói của Tô Kình liền đoán ra được hai viên kim cương nằm ở đâu. Mấu chốt là căn phòng của gã, nếu không có thứ gì quan trọng thì sẽ không cần người gác 24/24. Chắc chắn rằng Từ Bằng Hiên đang cất giấu thứ gì đó quan trọng trong phòng, muốn biết đó là thứ gì thì phải mạo hiểm vào đó xem một lần rồi.

Một người ham tiền của như Từ Bằng Hiên, chắc chắn gã ta sẽ kiếm được lợi nhuận rất cao nếu bán một trong hai viên kim cương, mối quan hệ của gã với các tổ chức phi pháp như thế nào anh đều nắm rất rõ trong lòng bàn tay.

Cuộc đối thoại cũng tới lúc hồi kết rồi nhỉ?

Nhìn bên ngoài cửa sổ thấy trời đã tối om, Bạch Ảnh Quân nâng tay nhìn đồng hồ cũng đã quá giờ cơm, vừa đứng lên đi được mấy bước, một giọng nói vang lên.

‘Cảm…ơn!’

Bạch Ảnh Quân khựng lại, tròn mắt ngạc nhiên, nhưng rồi một tia lạnh nhạt hiện lên trong mắt. Cảm ơn sao? Không ngờ lại nhận được lời cảm ơn từ một kẻ vừa đứng giữa ranh giới sống chết đấy. Bạch Ảnh Quân đút hai tay vào túi quần, tiếp tục bước đi, tất cả những người khác cũng đều rời đi lần lượt.

Tô Kình không ngờ mình vẫn còn được sống sau khi bị Bạch Ảnh Quân bắt, hơn nữa mẹ cũng được cứu. Thở phào một cách nhẹ nhõm, hắn tin Bạch Ảnh Quân nói được làm được.

Cúi đầu nhìn các vết thương đang ngưng đọng máu, một cơn đau rát truyền đến dây thần kinh. Đau đến nhăn mặt không chịu được. Nhưng cơn đau chỉ ở trên da thịt, trong lòng tại sao lại cảm thấy vui như thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play