“Cô…”
Nữ sinh tức giận nhưng cũng biết mình đuối lý, không tìm được lời nào để phản bác nên chỉ có thể dùng sức vung cánh tay định thoát khỏi sự cầm cố của Ôn Du.
“Hơn nữa, nếu tôi và Hứa Sí thật sự có quan hệ tốt với nhau, một khi để cậu ấy biết tôi bị các cô bắt nạt, cậu ấy sẽ đối xử với các cô như thế nào? Chắc có lẽ các cô cũng đã từng thấy kết cục của nữ phụ trong truyện tiểu thuyết ngôn tình rồi.” Ôn Du thở dài: “Theo đuổi con trai không thể dựa vào bạo lực và mưu mô, họ ghét nhất là người khác giở mấy cái trò mánh khóe thủ đoạn. Trong quá trình tiếp xúc với nhau, các cô nên học cách dùng nội tại của mình từng bước từng bước khiến họ rung động, hiểu chưa?”
Hai nữ sinh đối đầu với cô đều sửng sốt, đây hoàn toàn không phải là hướng đi bình thường của cốt truyện, không biết tại sao chủ đề lại chuyển từ “sự tranh sủng giữa các cô gái” thành “kinh nghiệm đúc kết nhiều năm đọc tiểu thuyết ngôn tình của Ôn Du” một cách đầy quái dị như vậy, càng không thể tưởng tượng nổi đó là, họ thực sự cảm thấy rằng những gì mà cô gái này nói dường như có một chút đạo lý.
Cô gái bên trái cắn răng, do dự hỏi: “Vậy cô nói xem… làm thế nào thì Hứa Sí mới có thể thích tôi?”
“Là một nam thanh niên có xu hướng giới tính bình thường, nếu như phái nữ theo đuổi cậu ấy lâu như vậy mà cậu ấy vẫn không đồng ý đến với cô, điều đó có nghĩa là khả năng tu thành chính quả của hai người rất là mong manh. Cô có vẻ ngoài xinh đẹp, nhất định là có rất nhiều người thích, không nhất thiết phải cắm rễ mãi một chỗ như vậy.” Ôn Du buông tay ra, mặt mày nghiêm túc phân tích: “Cô thử nghĩ xem, người thích Hứa Sí nhưng không nhận được sự hồi đáp của cậu ấy nhiều như vậy, trong số đó chắc chắn sẽ có người ưu tú hơn cô, như thế này có phải trong lòng cô cảm thấy cân bằng hơn nhiều không? Nếu như lúc này cô buông tay, chứng tỏ cô thông minh hơn những cô gái kia, biết dừng đúng lúc, vậy cớ sao lại không làm.”
“Cũng đúng, Bạch Lộ thích cậu ấy lâu như vậy nhưng hai người vẫn không đến với nhau, hình như tôi cũng không tính là quá thiệt thòi.” Cô gái ngơ ngẩn suy nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu lên, hứng thú nhìn cô: “Cô thật là thú vị, không hổ là người có quan hệ tốt với Hứa Sí! Tôi tên là Ngô Tình Tình, còn đây là bạn thân của tôi, tên Trần Linh, cô ấy khá thẳng tính, vừa rồi thật sự rất xin lỗi.”
“Tôi tên Ôn Du.”
Ôn Du thở phào nhẹ nhõm. Không có việc gì là không thể giải quyết bằng sự ôn hoà nhã nhặn và ngồi lại nói chuyện giữa mọi người, nếu các nữ chính trong truyện tiểu thuyết ngôn tình mà cô từng đọc có thể hiểu được điều này, thì nữ chính trong thể loại thanh xuân vườn trường đã không phải sống thảm như mấy thể loại truyện ngược thân rồi.
“Cô nói đúng, tôi mới mười sáu tuổi, không thể cắm rễ mãi một chỗ như vậy được, Hứa Sí không thích tôi thì không thích thôi, ai mà không có một hai cái lốp xe dự phòng chứ.” Ngô Tình Tình dậm chân một cái, sau đó nhìn vào Ôn Du với đôi mắt tràn đầy ngôi sao nhỏ: “Chị gái, cậu không chỉ đẹp mà còn siêu ngầu. Mặc dù tôi không vui vẻ gì mấy, nhưng nếu cậu và Hứa Sí đến với nhau, tôi sẽ không phản đối đâu.”
Ngô Tình Tình có gia cảnh tốt, bạn bè cũng rất nhiều, từ nhỏ cô ta lớn lên dưới sự chăm sóc yêu thương của những người thân bên cạnh mình. Ngay cả khi cô ta theo đuổi Hứa Sí thất bại hết lần này đến lần khác nhưng rất ít người chỉ ra sự thật rằng “cậu ấy căn bản không thích cậu”, mà là dùng những lời tích cực để khuyến khích cô ta tiếp tục theo đuổi hạnh phúc của chính mình, từ đó bảo vệ lòng tự tôn của cô gái nhỏ này.
Còn về phần Ôn Du tự nhiên có thêm một fan CP:…
Đừng mà, đừng mà, cô chỉ muốn chuyên tâm làm một “người chăm vườn” vô tư tận tụy, còn những việc như yêu đương thì hãy để cho nam nữ chính đi.
Mặc dù trong lòng tự nhủ như vậy nhưng không biết vì sao, khi nghĩ đến cuối cùng Hứa Sí và Hạ Tiểu Hàn sẽ ở bên nhau, Ôn Du tự nhiên cảm thấy trong lồng ngực mình lại khó chịu một cách khó hiểu.
Ngô Tình Tình dẫn theo Trần Linh nói rất nhiều lời cảm ơn rồi rời đi, khi Ôn Du trở lại phòng học thì tiết tự học buổi tối vừa mới kết thúc, người còn chưa kịp ngồi xuống đã bị Hạ Tiểu Hàn vội vàng kêu lên. Cô đang có tâm trạng tốt nên vừa cười vừa chớp chớp mắt nói: “Có chuyện gì đấy?”
“Tiểu Du… Cậu nổi tiếng rồi.”
*
Cái gọi là “nổi tiếng” của Hạ Tiểu Hàn cụ thể là chỉ bài đăng có tiêu đề “Cô gái này là ai, cầu phương thức liên hệ!” trên diễn đàn của trường.
Nó được đăng vào ba giờ trước, số lượng thảo luận vượt xa hơn nhiều so với các bài đăng khác, lập tức trở thành một điểm nhấn nổi bật trong khuôn viên trường.
Ôn Du vừa nhìn thấy tiêu đề thì trong đầu đã hiện lên một vài suy đoán, cô không nói một lời liền nhấp vào tiêu đề đó, hình ảnh tòa nhà thị trấn ngay lập tức đập vào mắt cô.
Trong bức ảnh vậy mà lại là cảnh cô tạm biệt với Hứa Sí sau khi kết thúc buổi chạy bộ buổi sáng. Lúc đó, Ôn Du đang đi lên đoạn đường dốc dài dọc theo cầu thang, người chụp ảnh đứng ở trên cao hơn một chút, đúng lúc chụp được nửa người trên của cô, còn có cái bóng nhỏ nhỏ mơ hồ của Hứa Sí đứng dưới cầu thang.
Bên cạnh bức ảnh tòa nhà thị trấn còn có ghi vài dòng chữ: “Tôi tình cờ gặp được chị gái nhỏ này sau khi chạy bộ vào buổi sáng hôm nay, có ai biết tên và phương thức liên lạc của cô ấy không? Tôi ở trên mạng chờ mọi người, bất chấp nguy hiểm bị giáo viên tịch thu điện thoại! Gấp!”
Hạ Tiểu Hàn vô tư cười nói: “Cậu lướt xuống dưới đọc bình luận đi, điểm sáng phía sau cực kỳ nhiều luôn.”
“Cầu cùng! Bọn con gái lớp chúng tôi sau buổi chạy bộ buổi sáng mặt người nào người nấy trông giống như ma vậy, nhưng chị gái này vậy mà lại xinh như thế này! Tại sao từ trước đến nay tôi chưa bao giờ phát hiện ra cô gái bảo vật này chứ!”
“Không lẽ là học sinh chuyển trường à? Nhan sắc này ở trường chúng ta ít nhiều gì cũng là hoa khôi có cấp bậc, làm sao có thể tất cả mọi người lại chưa từng thấy được.”
“Mẹ ơi con yêu rồi! Đây là thần tiên gì vậy!”
Trơ mắt nhìn bản thân bị nhiều người quây quanh bàn tán như vậy, trong lòng Ôn Du thực sự cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là trong đó có lúc còn xen lẫn những lời sỉ nhục ác ý như “Cái nhan sắc như thế này mà cũng đòi đi khoe khoang”.
Cô nhanh chóng lướt xuống dưới, bỏ qua tất cả các chủ đề không bổ dưỡng thảo luận về nhan sắc.
“Đúng rồi, người đứng phía sau cô gái này là Hứa Sí sao?”
“Đúng thật nha! Cô ấy với anh Sí biết nhau sao?”
“Với lại nhìn vào bức ảnh, đại ca Hứa Sí rõ ràng là đang âm thầm nhìn theo bóng lưng của cô ấy aaaaaa! Hình như tôi đã phát hiện ra cái bí mật động trời gì rồi thì phải!”
“Học sinh chuyển trường tiểu bạch thỏ thuần khiết và trùm trường kiêu ngạo lãnh khốc, tôi ship rồi, còn mọi người thì tuỳ ý nha.”
“Đã tưởng tượng ra câu chuyện ngọt ngào mười ngàn từ.”
“Tưởng tượng + 10086.”
Lượng thảo luận về chủ đề này là nhiều nhất, Ôn Du xem đến nỗi mà đỏ hết cả mặt, nhẹ giọng khiển trách: “Tào lao, nói bậy.”
Hạ Tiểu Hàn cười tít cả mặt: “Cậu xem tiếp đi.”
“Cái gì mà học sinh chuyển trường? Đây là bạn học trong lớp tôi, tên là Ôn Du, cô ấy ở ngoài nhìn còn xinh đẹp hơn trong ảnh nữa. Nếu ai muốn ngắm gái xinh thì mang theo mười tệ phí xem đến cửa lớp A7, cảm ơn đã hợp tác.”
“Lớp học bên cạnh tôi sao? Được, từ nay về sau, mỗi khi hết tiền tôi sẽ giả vờ đi vệ sinh đứng chờ giả bộ tình cờ gặp chị gái này.”
“Ôn Du, có phải là người mới lên trang tuyển tập các tác phẩm niên cấp lần này? Tôi nhớ cô ấy! Văn viết vô cùng hay, vốn dĩ tôi chỉ muốn chép vài câu văn hay, kết quả suýt chút nữa chép nguyên cả bài haha haha.”
“Tiếng Anh của cô ấy có phải thi được 149 điểm? Lớp chúng tôi và lớp A7 chung một giáo viên tiếng Anh, cô ấy suốt ngày kể với chúng tôi có một bạn học tên Ôn Du, nhờ vào sự nỗ lực mà thành tích học tập cải thiện vô cùng nhanh, chắc có lẽ là chị gái này rồi.”
“Thôi xong rồi, người ta không chỉ xinh đẹp mà thành tích lại còn tốt nữa, vậy sự tồn tại của chúng ta còn có ý nghĩa gì nữa đây?”
Có người trả lời cậu ta: “Hoa tươi luôn cần lá xanh để làm nền mà!”
Bài đăng này cuối cùng đã được đẩy lên đầu trang bằng một phương thức rất kịch tính, khi cuộc thảo luận đang được đẩy đến cao trào, chủ thớt đột nhiên lại đăng thêm một thông tin khác.
“Bạn học này đã bị bắt ngay tại trận khi dùng điện thoại di động lướt diễn đàn trong giờ tự học buổi tối, công cụ gây án đã bị tịch thu. Tôi là giáo viên chủ nhiệm của bạn ấy. Đề nghị các học sinh chăm chỉ học tập, đừng thảo luận nội dung tầm phào, càng không nên dùng điện thoại di động trong thời gian học. Xin cảm ơn sự hợp tác của các bạn.”
Khu vực bình luận ngay lập tức tràn ngập những lời bình luận như “hahahahaha” và “chúc tráng sĩ gặp may”.
Ôn Du nhìn thấy cảnh này thì không nhịn được bật cười lên thành tiếng, sau đó trả điện thoại cho Hạ Tiểu Hàn, không quên bình luận một câu: “Những học sinh này đều rất thú vị.”
Đây là lời thật lòng. Trường nữ sinh giới quý tộc quy định nghiêm khắc, chưa nói đến việc không có diễn đàn để học sinh trò chuyện giao lưu, ngay cả việc nói chuyện ngày thường cũng rất để ý đến phép tắc lễ nghi, đột nhiên nhìn thấy nhiều người dở hơi lên mạng ăn nói thoả thích như vậy, cô không thể không cảm thán.
“Trọng điểm không phải bọn họ!” Có vết xe đổ vừa rồi, Hạ Tiểu Hàn không dám để lộ điện thoại ở nơi đông người quá lâu, thành thạo giấu điện thoại thật nhanh vào trong túi: “Cái quan trọng là cuối cùng cậu cũng được nhiều người mến mộ hơn rồi. Ôn Du, cậu ưu tú như vậy, tớ biết mà, sớm muộn gì cậu cũng sẽ được mọi người yêu thích thôi.”
Cô ấy là thật lòng mừng cho Ôn Du, đôi mắt cười tít như muốn biến thành vầng trăng khuyết. Ôn Du xoa xoa đầu cô ấy, đang định mở miệng thì bỗng chốc nghe thấy phía sau truyền đến một trận châm chọc: “Có gì mà đắc ý? Còn tưởng rằng bản thân mình lợi hại lắm à. Chỉ là đúng lúc lọt vào ống kính với Hứa Sí thôi mà, chưa gì mà đã tự mình đa tình tự đi cọ nhiệt rồi à.”
Ôn Du quay người lại thì nhìn thấy Lư Vi Vi đang dựa người vào ghế, mặt tỏ vẻ khinh thường. Quan hệ giữa cô ta và nguyên chủ từ trước đến nay đều rất tệ, nó ở cái mức tồi tệ đến nỗi mà cả hai đều không ưa nhau, lúc này Ôn Du đang được săn đón, cô ta đương nhiên là người không hài lòng nhất - chưa kể Lư Vi Vi thường âm thầm đến sân vận động để xem Hứa Sí đánh bóng, đây là điều mà hầu như tất cả mọi người trong lớp đều biết.
“Cũng đúng. Ngoài việc Tiểu Du xinh đẹp hơn cậu, giọng hay hơn cậu, chỉ số thông minh cao hơn cậu một chút, tính cách cũng tốt hơn cậu một chút ra thì hình như cũng không có gì cái gì đáng để khoe khoang cả.” Kỹ năng cãi nhau của Hạ Tiểu Hàn thật sự là đỉnh cao, cô ấy không chút nể nang mà đứng tại chỗ khịa cô ta: “Cậu còn nhớ chiếc áo khoác nam cậu ấy mang về ký túc xá không? Là Hứa Sí nhờ cậu ấy giặt giúp đó.”
Nghe cô ấy nhắc đến chuyện này, Ôn Du cũng mơ hồ nhớ lại, lúc đầu khi cô mang áo khoác của Hứa Sí về, Lư Vi Vi đã từng nói những lời với vẻ khinh thường như “Thứ đồ này tặng free cho tôi, tôi cũng không thèm nữa là”.
Mặc dù Hạ Tiểu Hàn đã che giấu phần quan trọng nhất của toàn bộ sự việc, đó là Hứa Sí để cho cô giặt cái áo đó chỉ đơn thuần là một thứ hình phạt, chứ không phải là những nguyên nhân mập mờ như Lư Vi Vi thầm nghĩ, nhưng… Ôn Du hiếm khi có ác ý, không nói sự thật với cô ta dường như cũng không có vấn đề gì.
Đứa con gái mà mình ghét nhất lại có mối quan hệ thân thiết với chàng trai mà mình thầm thương, tin tức này đối với Lư Vi Vi mà nói chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Cô ta còn muốn vùng vẫy thêm một chút, cứng mồm nói: “Các cậu đang lừa tôi à! Hứa Sí chắc chắn sẽ không thèm để ý tới hạng người như Ôn Du…”
Cô ta còn chưa nói xong đã bị một bạn học ngồi cạnh cửa hét lên: “Ôn Du, có người tìm!”
Ba người cùng nhau quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên ngoài cửa với thân hình thon dài, giống như một cây tùng cao lớn đứng ở trước cửa phòng học, dưới ánh đèn sưởi đốt anh hiện lên với khuôn mặt đầy góc cạnh và vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo, không gần gũi người lạ.
Sau đó Hứa Sí khẽ nhếch khóe miệng nhìn về phía Ôn Du, giơ tay lắc lắc quyển sách toán trong tay.
*
Hứa Sí rất phiền não.
Mặc dù đã hứa với Ôn Du sẽ chăm chỉ học tập, nhưng đống sách giáo khoa chất thành núi này đối với anh mà nói chẳng khác nào là thiên thư. Anh thậm chí còn không biết đọc những ký hiệu vật lý, toán học kỳ lạ đó chứ đừng nói đến việc vận dụng chúng để giải bài tập.
“Anh Sí, bức ảnh của Ôn Du đã được đăng lên diễn đàn rồi, cậu cũng được vinh dự lọt vào ống kính đó!”
Giờ tự học buổi tối của lớp A10 từ trước đến nay chẳng có ai quản, cho dù thầy cô có đi ngang qua thì cũng mắt nhắm mắt mở, dần dà, tiết tự học trở thành thời cơ tốt nhất để cho học sinh chơi điện thoại, tán gẫu.
Nghe thấy tên của Ôn Du, Hứa Sí bất giác giật mình, một tay cướp lấy cái điện thoại mà Sầm Dương đưa cho, xem hết một lượt bài đăng và những dòng bình luận trong bài đăng đó với cảm xúc phức tạp.
Sầm Dương cười với vẻ thâm sâu khó dò: “Đây chắc hẳn là bức ảnh chụp chung đầu tiên à.”
Hứa Sí nghiêng người dựa vào ghế, mím môi liếc cậu ta một cái, trong lòng nổ tung như bắn pháo hoa.
Anh thích thấy cảnh hai người họ bị mọi người thảo luận chung với nhau, cũng thích bức ảnh chỉ có hai người họ trong đó, cho dù bản thân chỉ có một cái bóng mơ hồ, nhưng chỉ cần có thể có dính líu đến Ôn Du thì cho dù nó có như thế nào đi nữa anh cũng cam tâm tình nguyện.
Ngoài ra, anh còn thực sự rất muốn đọc câu chuyện ngọt ngào mười ngàn từ đó.
Mới đầu Hứa Sí còn xem đến nỗi cảm thấy trong ngực như có con hươu đang chạy tán loạn, anh sợ tâm tư thầm kín của mình bị Ôn Du phát hiện, nhưng khi chủ đề được chuyển sang thành tích học tập của Ôn Du, Hứa Sí đột nhiên nhớ đến đống thiên thư của mình:…
Tâm trạng càng trở nên tồi tệ hơn rồi, nên làm thế nào đây.
“Anh Sí, không lẽ anh thật sự đang học bài thật à?” Sầm Dương liếc nhìn cuốn sách toán mới tinh trống trơn và bàn tay phải đang xoay bút của anh, tặc lưỡi ngạc nhiên: “Lợi hại lợi hại, đúng là sức mạnh của tình yêu mà.”
Một bạn học đang ăn thịt gà ở bàn sau nghe thấy vậy, cậu ta bất chấp rừng gươm mưa đạn ngẩng đầu lên khẽ nhìn vào sau gáy Hứa Sí, không thể tin được lặp đi lặp lại hỏi: “Anh Sí, học bài sao?”
Hai chữ này nếu là trước đây chẳng khác nào bị ngăn cách bởi ngàn vạn núi sông, cả đời cũng không dính líu với nhau, còn bây giờ anh một hơi đọc hết nó, không thuận miệng đến nỗi suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Bàn trước cũng quay sang góp vui: “Các cậu không phát hiện ra à, hôm nay anh Sí còn mặc đồng phục nữa, đại ca style đường phố ngầu lòi phút bỗng biến thành nam sinh mặc đồng phục trường, thật sự không dám tin mà.”
Ánh mắt của Hứa Sí vẫn dừng lại ở tấm ảnh kia, nghe thấy câu này anh khẽ nhướng nhướng mí mắt, gõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn: “Có giống đồ đôi không?”
Có vài cô gái xung quanh nghe thấy vậy đều cười phá lên, Sầm Dương nhìn anh như đang nhìn đứa con trai ngốc nghếch nhà địa chủ, không khỏi thở dài: “Quả nhiên là con trai khi yêu, suy nghĩ đúng là khác với chúng ta mà. Anh Sí đỉnh chóp.”
Chủ đề này đã thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người trong lớp, đám bạn chơi bời lêu lỏng với Hứa Sí cũng lần lượt bày tỏ ý kiến của mình.
“Hôm nay tôi cũng nhìn thấy bức ảnh đó, cô gái đó đúng là rất xinh đẹp, con mắt của anh Sí đúng thật là quá cao.”
“Nhưng nhìn cậu ấy trông giống như kiểu con gái ngoan ngoãn ấy, xem các bình luận trong bài đăng, cậu ấy có vẻ còn là một học sinh ngoan với thành tích học tập xuất sắc. Loại con gái này là khó theo đuổi nhất, chỉ thích hợp để ngắm nhìn từ xa mà thôi, còn về phần họ sẽ ở bên nhau, dù sao thì tôi cũng không dám nghĩ tới. Cậu ấm Hứa à, cậu suy nghĩ cho kỹ nha.”
“Anh Sí là ai cơ chứ, có thể giống chúng ta sao? Người anh em, tôi dạy cậu nhé, ép tường cậu ấy, cưỡng hôn cậu ấy, sau đó thấp giọng nói “Cô gái à, em đã thu hút sự chú ý của tôi rồi”, con gái đều đổ cái chiêu này đấy.”
Lập tức có một cô gái tiếp lời: “Bây giờ đã là năm 9102 rồi, cậu xuyên từ các mẫu văn tổng tài mười năm trước mà đến à?”
Trò hề này kéo dài gần một tiếng đồng hồ mới hạ màn, lúc đó giờ tự học buổi tối đã sắp kết thúc rồi, cuối cùng anh cũng có thể toàn lực tập trung tinh thần vào việc học.
Nhưng rất nhanh Hứa Sí đã phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, lớp A10 căn bản không hề tồn tại cái không khí học tập bình thường như các lớp khác.
Tất cả những người ở đó đều là con nhà giàu không lo cơm ăn áo mặc, tương lai sẽ có bố mẹ dọn sẵn đường cho họ, thành tích học tập của họ có ra sao đi nữa, đối với họ mà nói chỉ là một chuyện nhỏ không có ảnh hưởng gì to tát, vì vậy số người tự nguyện chăm chỉ, nỗ lực học tập chỉ lác đác vài người.
Môi trường có ảnh hưởng rất lớn đến kết quả học tập. Trong hoàn cảnh như vậy, ý chí của con người là thứ dễ bị mài mòn nhất, giống như một hạt giống bừng bừng sức sống, một khi rơi vào vùng đất hoang không chút dinh dưỡng, cũng chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi cái chết mà thôi.
Cho dù Hứa Sí có quyết tâm cao đến mấy đi nữa, thì anh cũng không thể nào tập trung được giữa các hiệu ứng âm thanh của trò chơi hay những tiếng tán gẫu vô nghĩa đó được, anh không cách nào tập trung được, hiệu suất học bài cực kỳ thấp.
Ngoài ra, còn tồn tại một vấn đề tai hại nữa là, trong lớp không có ai có thể để cho anh thỉnh giáo những vấn đề mà mình không hiểu. Con đường học tập của Hứa Sí vừa mới lăn bánh, không thể tránh khỏi gặp phải nhiều điểm kiến thức khó hiểu, nhưng bạn bè xung quanh anh đều là những kẻ thô lỗ chỉ biết ăn nhậu vui chơi, trình độ của Hứa Sí và bọn họ nói thẳng ra là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.
Nghĩ tới đây, anh không khỏi lại nghĩ tới Ôn Du, cô nói bất cứ lúc nào anh cũng có thể tới hỏi bài cô, không biết giờ có còn tính hay không nữa.
Giờ tự học buổi tối vừa kết thúc, Hứa Sí cẩn thận lấy ra quyển sổ mà mình nhận được trong ngày sinh nhật, trên trang đầu tiên viết ra câu trả lời đáp lại Ôn Du.
“Ngày đầu tiên học hành tất nhiên là tâm trạng không vui sẽ chiếm phần lớn. Nhìn những điểm kiến thức phức tạp cùng những công thức rối rắm như con rết, tớ cảm thấy mình giống như một đứa ngốc, nhưng khi nghĩ đến một ngày nào đó có thể đuổi kịp cậu, thì tớ lại cảm thấy rất vui vẻ.
Bạn bè của tớ, họ hiểu được cách nghĩ của tớ về việc bắt đầu chăm chỉ học hành, sau đó cười nhạo tớ một trận, còn đặt cược năm hào nói rằng tớ sẽ không trụ nổi một tuần.
Đợi đám người đó sau này có người cô gái mà họ thích, tớ cũng sẽ cười nhạo họ như thế này.”
Hứa Sí vừa viết vừa nghĩ, tuyệt đối không được để Ôn Du nhìn thấy những nội dung này, nếu không mặt mũi của anh sẽ hoàn toàn bị mất sạch. Câu cuối cùng anh còn đặc biệt viết rất nghiêm túc, đặt bút cũng nặng hơn, viết xong nhìn vào năm chữ “cô gái mà tôi thích”, vành tai đỏ bừng.
Còn nữa đó là... so với nét chữ ngay ngắn khuôn khổ của Ôn Du thì nét chữ của anh giống như nét vẽ nguệch ngoạc vẽ bậy vẽ bạ của đứa trẻ mười tuổi, xiêu xiêu vẹo vẹo chẳng ra làm sao cả.
Tại sao cô có thể ưu tú như vậy kia chứ.
Hứa Sí thở dài một hơi, chiếc bút bi khéo léo xoay giữa những ngón tay mảnh khảnh, vẽ một vòng cung thoáng qua. Sau đó lại nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Cậu cứ yên tâm chạy về phía trước, sớm muộn gì tớ cũng đuổi kịp cậu.”
*
Cuối cùng cũng chống chọi qua giờ tự học buổi tối dài lê thê đầy nhàm chán, Hứa Sí ôm lấy quyển sách toán, đi thẳng đến cửa phòng học lớp A7.
Thật ra, sau khi đọc qua một lượt chương đầu tiên, anh đại khái có thể hiểu được các điểm kiến thức của chương này. Nhưng đi hỏi bài môn toán là lý do duy nhất hiện nay mà anh có thể tiếp xúc với Ôn Du gần hơn một chút, vì vậy Hứa Sí dứt khoát chọn câu hỏi tư duy khó nhất trong phần các câu hỏi luyện tập ở cuối chương để đi hỏi cô.
Lúc cô đi ra khỏi phòng học, trên mặt mang theo nụ kinh ngạc vui mừng, cong cong miệng nói với anh: “Chúng tớ mới nhắc đến cậu xong thì cậu lại xuất hiện, thật trùng hợp.”
Hứa Sí cụp mắt nhìn cô, trong lòng khẽ động, cười nhẹ một cái: “Nói cái gì về tớ đấy?”
“Nói cậu rất được lòng người khác.” Ôn Du nghĩ tới vẻ mặt kinh ngạc của Lư Vi Vi khi nhìn thấy Hứa Sí, mím môi tiếp tục hỏi: “Tìm tớ làm gì đấy?”
“Tớ có một đề toán không biết làm.”
Cô cầm lấy quyển sách toán, nó thực sự là một cuốn sách rất phù hợp với tính cách của Hứa Sí. Học kỳ này đã sắp đến cuối kỳ rồi, nhưng sách giáo khoa của anh vẫn còn mới tinh, một chút nếp nhăn cũng không có, gần như y nguyên như lúc mới mua.
Các câu hỏi phần luyện tập sau giờ học trong chương đầu tiên bị nháp đầy những nét rồng bay phượng múa, khiến các câu hỏi chìm trong đống mực đen ấy.
Ở các góc của trang sách còn có rất nhiều dòng chữ nhỏ như “Buổi tối ra ngoài chơi net không”, “Trưa nay ăn gì” giống như là hình dạng của các nét vẽ đơn giản nguệch ngạc, rõ ràng là bị Hứa Si coi là một một quyển sách chuyển lời để nói chuyện khi đang lên lớp mà.
Cô xem lướt qua một lượt các bước giải đề đầy qua loa của anh, ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Cậu mới bắt đầu học lại từ hôm nay à?”
Hứa Sí gật đầu, tay trái đút vào trong áo khoác, bóng đen bao phủ lấy cả người cô.
—— Suýt chút nữa thì Ôn Du quên mất, trong bản gốc, Hứa Sí là một thiên tài căn chính miêu hồng*. Trong lúc viết bài tác giả đã một mực theo đuổi hình tượng nam chính hoàn hảo, hoàn toàn phớt lờ cực hạn bình thường của chức năng cơ thể con người, khắc họa hình tượng Hứa Sí mặc dù là một tên ngạo nghễ bất cần đời nhưng lại rất thông minh với chỉ số IQ cao, đó cũng là lý do tại sao ở phần cuối cô có giải thích “Tại sao nam chính từ nhỏ đến lớn không chịu chuyên tâm học hành nhưng lại có thể thành công trong sự nghiệp”.
(*) Căn chính miêu hồng: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa.
Đúng là càng so sánh càng thấy tức mà, những điểm kiến thức mà học sinh bình thường học mấy ngày liền mới có thể nắm vững, nhưng anh chỉ cần một ngày là cơ bản có thể hiểu hết, quả nhiên không thể tìm được logic và cảm giác chân thực trong thế giới hư cấu mà.
“Câu hỏi này tương đối khó, hiện tại sắp đến giờ lên lớp rồi, tớ sợ là làm không xong ngay được.” Ôn Du vui vẻ thở dài một hơi, dời tầm mắt: “Sau giờ học cậu có thời gian không? Giữa giờ học cuối cùng kết thúc và thời gian đóng cửa ký túc xá có khoảng bốn mươi phút trống, chúng ta có thể thảo luận câu hỏi khó này trong thời gian đó.”
Hai mắt của Hứa Sí ngay lập tức bị những lời này đốt cháy. Anh cố kiềm chế sự kích động trong lòng, điều chỉnh giọng nói run rẩy của mình, giả vờ bình tĩnh nói: “Vậy... sau khi tan học tớ đến lớp A7 tìm cậu?”
“Không vấn đề.” Cô ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhịn cười nói: “Chữ của cậu, cần phải luyện nhiều hơn nữa.”
Bị cô cười như vậy, bóng lưng của Hứa Sí bỗng chốc cứng đờ, hai tai nóng ran. Anh gần như là hoảng loạn bỏ chạy, bóng dáng cao cao gầy gầy nhanh chóng biến mất ở cuối lối đi, Ôn Du nhìn chằm chằm bóng anh chạy đi, một lúc sau mới quay người trở lại lớp học.
Các thiếu niên thiếu nữ ở độ tuổi thanh xuân là những người hay thích buôn chuyện nhất, trước cửa phòng học lấp ló không ít người, lấy cái cửa lớn làm bức bình phong để quan sát hai người họ. Đợi đến khi Ôn Du quay về, không hẹn mà cùng nhau kêu lên một tiếng “Aiyoo…” thật dài.
“Dừng dừng dừng, xin dừng sự tưởng tượng của các cậu lại.” Ôn Du bị bọn họ chọc đến đỏ cả mặt: “Hai bọn tớ chỉ là bạn bè mà thôi.”
Mọi người mặt mày hớn hở, trong lòng biết rõ: “Ừ ừ ừ, là bạn bè.”
“Hứa Sí cũng biết cách giúp đỡ ghê ha, sự xuất hiện lần này đúng là quá tuyệt! Cậu có nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lư Vi Vi không?” Hạ Tiểu Hàn vui vẻ thì thầm với cô: “Cô ta đây là đang gặp vận may gì vậy? Lúc trước thi tiếng Anh thì bị Chu Mẫn vả mặt, bây giờ lại bị Hứa Sí vả mặt, quả là vua bị vả mặt thảm nhất mà, ngay cả tớ còn cảm thấy đáng thương thay cho cô ta.”
Tuy rằng miệng thì nói như vậy, nhưng giọng điệu lại vô cùng hả hê, Ôn Du bật cười chọc chọc vào đầu Hạ Tiểu Hàn, có chút bất lực nói: “Cậu đó.”
Cô ấy không cách nào dừng lại được, để an ủi con tim nhiều chuyện đang đập loạn xạ không ngừng nghỉ của mình, cô ấy lại tiếp tục hỏi: “Vừa rồi các cậu đang thảo luận cái gì vậy? Quyển sách toán cậu ấy đưa cho cậu trong đó viết cái gì thế? Tỏ tình sao?”
“Cậu ấy đến hỏi tớ bài tập toán.” Ôn Du trở lại chỗ ngồi, nhìn vào mắt cô ấy: “Tối nay sau khi tan học tớ phải ở lại lớp giảng bài cho cậu ấy, không thể về ký túc xá với cậu được, có thể không?”
Giọng cô rất dịu dàng, bất cứ ai nghe xong cũng khó có thể từ chối được, Hạ Tiểu Hàn là một cô gái có trái tim rộng mở, thản nhiên xua xua tay: “Đương nhiên có thể rồi! Tớ có thể kéo Lục Ninh cùng về mà. Nhưng mà trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, tên nhóc Hứa Sí đó rất dữ dằn, cậu phải cẩn thận đó.”
Ôn Du lắc đầu cười cười, cô chắc chắn rằng Hứa Sí sẽ không có bất cứ tâm tư nào với cô, dù sao trong bản gốc của tiểu thuyết, nguyên chủ luôn là loại người mà Hứa Sí ghét nhất. Bây giờ cô dùng thân phận bạn bè qua lại với anh đã là một chuyện rất không dễ dàng rồi, đương nhiên là không thể phát sinh ra thêm bước nào trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được.
Nam chính và nhân vật phản diện có thể cùng viết lên câu chuyện gì?
*
Hứa Sí chưa bao giờ nghĩ tới, lần đầu tiên anh nóng lòng mong chờ tan học như vậy, lại là vì chuyện học.
Sầm Dương nhìn người bạn trước đây mỗi khi lên lớp không ngủ gật thì cũng chơi game, còn bây giờ khi lên lớp anh lại nhín thời gian mua bảng chữ mẫu*, cậu ta vừa ngạc nhiên vừa giơ điện thoại lên, chuẩn bị chụp lại bức ảnh mang khoảnh khắc lịch sử này để chia sẻ với hai người bạn chơi chung, à mà, nếu như có thể làm thành meme thì càng tuyệt vời.
(*) Bảng chữ mẫu: bản in khắc đá, in khắc gỗ hoặc chụp chữ của các nhà thư pháp để làm mẫu luyện viết chữ.
Tên meme cậu ta cũng đã nghĩ xong luôn rồi, gọi là “Đang học, đừng làm phiền bố mày”.
Hai người họ ngồi ở góc của hàng đầu tiên từ dưới đếm lên, khi Sầm Dương quay sang bên phải để chụp Hứa Sí, vừa hay đối diện với cửa sau của lớp học. Cậu ta còn chưa kịp bấm nút chụp ảnh, thì thoáng thấy một đôi mắt tràn đầy sát khí trên ô cửa kính nhỏ ở cửa sau, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt giống như hai đốm lửa lơ lửng giữa không trung, có thể nói vô cùng đáng sợ và u ám.
—— Đó là phó chủ nhiệm lớp, người thường đi quanh trong các phòng học để kiểm tra lớp, người đàn ông bởi vì luôn tỏ ra nghiêm túc mà được gọi là “Diêm Vương sống”.
Tất nhiên, thủ đoạn đối phó với học sinh của ông ấy cũng ở cấp độ của Diêm Vương.
Điều đáng sợ nhất trong khoảng thời gian cấp ba là gì? Chẳng qua là một đôi mắt nhỏ lặng lẽ xuất hiện bên ngoài cửa sổ, đột nhiên biến cuộc sống này thành một bộ phim kinh dị.
Sầm Dương muốn khóc nhưng khóc không ra nước mắt, cậu ta chuyển máy ảnh xoay ra phía trước tự chụp cho mình một tấm, xem bức ảnh đẹp trai ngời ngời đầy bi thương này như một tấm ảnh thờ cho chính mình.
Sau khi Sầm Dương bị phó chủ nhiệm phê bình dạy dỗ trước lớp, và đương nhiên điện thoại di động của cậu ta cũng bị tịch thu thì cuối cùng Hứa Sí cũng đợi được tiếng chuông tan học mà anh đã mong mỏi chờ đợi. Anh chào tạm biệt bạn bè rồi vội vàng chạy đi, có người mắt chữ a mồm chữ o bình luận: “Thật là thần kỳ mà, trước đây khi đi quán nét chơi game anh Sí cũng chưa từng tích cực như vậy. Nếu tôi không nhìn lầm thì lúc cậu ấy đi ra trên tay còn cầm theo một quyển… sách toán?”
“Ban đầu tôi còn tưởng là mình bị hoa mắt, nhưng không hề sai, nó quả thật là một cuốn sách toán bình thường đó.”
Sau khi tan học tốc độ trở về ký túc xá của các học sinh cấp ba đều rất nhanh. Sau khi kết thúc một ngày học tập bận rộn, ai cũng muốn mau chóng về ký túc xá để nằm trên chiếc giường ấm áp, đặc biệt là trong mùa đông lạnh giá như thế này.
Khi Hứa Sí đến lớp A7, trong lớp chỉ còn lại hai ba bạn vẫn đang cúi đầu cặm cụi đọc sách, Ôn Du ngồi trên ghế vẫy tay về phía anh.
Thế giới hai người mà anh hằng mong đợi đã bị dập tắt, anh lạnh lùng liếc nhìn đám học sinh đang ngồi học, ánh mắt như con dao nhỏ nhìn chằm chằm bọn họ, nhìn đến nỗi khiến bọn họ phải nổi hết da gà.
“Cậu đến nhanh thật đấy.” Ôn Du vừa nói vừa mở quyển sách toán ra, lật đến câu hỏi mà lúc nãy anh hỏi: “Sau khi cậu đi, tớ đã xem lại câu này một lần nữa, muốn giải được nó phải vận dụng tư duy tổng hợp…”
Để không làm phiền những bạn học khác, cô cố tình hạ thấp giọng mình xuống, giọng nói vốn trong trẻo thanh mát lúc này nghe vô cùng mềm mại, nó giống như một dòng suối trong vắt, không có gió to sóng lớn, cũng không có vách đá treo leo hiểm trở, cứ như thế chảy một cách vừa yên tĩnh vừa chậm rãi.
Cô có logic rõ ràng, cũng không giống với các giáo viên vội vã giảng bài để theo kịp tiến độ, Hứa Sí nghe được một nửa thì liền hiểu hết các bước phía sau, nhưng Ôn Du giảng rất nghiêm túc, anh không muốn quấy rầy cô, vì vậy yên lặng bày ra dáng vẻ như đang nghe giảng, thỉnh thoảng còn ngước mắt lên nhìn cô một cái.
Trước đây anh chưa từng thấy qua dáng vẻ của cô trong lúc học, cũng chưa từng nghĩ tới thì ra khi con gái nghiêm túc lại có thể đáng yêu như vậy.
Khoảng cách của họ rất gần, gần đến mức mà Hứa Sí có thể nhìn thấy rất rõ đôi lông mày bởi vì suy nghĩ mà hơi hơi cau lại cùng với hàng mi rung rinh như cánh bướm của Ôn Du.
Anh không dám nhìn cô quá lâu, mỗi lần ngẩng đầu lên đều là một khắc ngắn ngủi, nhưng mỗi lần đều khiến trái tim anh khẽ khẽ lay động.
“Cách làm đại khái là như thế, cậu nghe hiểu không?” Nói xong Ôn Du ngẩng đầu lên, nhìn anh với ánh mắt trong trẻo: “Khi tớ giảng bài, tớ chỉ vạch ra cho cậu các đường đi cơ bản cùng với những chỗ cần chú ý của đề bài thôi, tớ sẽ không nói cho cậu chi tiết tất cả các bước, nếu như cậu nghe hiểu rồi, phần còn lại của câu trả lời phải do tự cậu giải ra.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
“Ừm.” Hứa Sí dừng xoay bút: “Cảm ơn.”
Ôn Du bật cười, trong bản gốc hình như Hứa Sí chưa bao giờ nói hai chữ này với bất cứ ai, xem ra anh thật sự đã trưởng thành rất nhiều.
Sau khi cảm ơn xong, Hứa Sí liền bắt đầu tự mình giải bài toán này, Ôn Du học nguyên một ngày, thể xác cũng như tinh thần đều rất mệt mỏi, cũng không muốn tạo thêm áp lực cho mình, vì vậy dứt khoát đặt quyển sách xuống, lấy ra một tờ giấy nháp, mắt nhìn Hứa Sí rồi bắt đầu vẽ nguệch ngoạc lên giấy.
Khuôn mặt không tì vết của cậu thiếu niên dưới cái khoảng cách gần trong tầm tay được phóng đại vô tận, cô nhìn đôi lông mày hình mũi tên và sống mũi cao cao, rồi đến đôi môi mỏng hơi mím lại và chiếc cằm nhọn đầy đường nét, không cần phải nghi ngờ gì, chắc chắn là một người mẫu hàng thật giá thật.
Mặc dù hơn một năm nay cô đã không còn vẽ tranh nữa, cảm giác hầu như đã bị mất hết, nhưng quy luật cũng như các kỹ thuật cơ bản ở trong đầu mình cô chưa hề quên. Chẳng bao lâu, các đường nét trên khuôn mặt thanh tuấn của cậu thanh niên đã được phác hoạ trên trang giấy vốn trắng tinh.
Kỹ năng hội hoạ của Ôn Du rất tinh xảo, cho dù chỉ vẽ một bức phác thảo, với lại cô chỉ vẽ vài đường nét lờ mờ và một đôi mắt mảnh mai hơi hơi nhướng lên, cũng đủ để gọi là sống động như thật.
Hứa Sí quyến luyến không rời bức tranh, từ nhỏ anh đã không biết nói mấy lời hay ý đẹp, vì vậy anh chỉ cười cười rồi nói với cô: “Cậu vẽ đẹp thật.”
Vừa hay anh cũng làm xong bài giải, lúc này sự hứng thú trong người lại bị khơi dậy, anh cũng lấy Ôn Du làm người mẫu, dựa vào cô vẽ lên giấy một bức chân dung, vẽ xong lại ngượng ngùng che nó đi.
Ôn Du nhướng mày ra hiệu Hứa Sí bỏ tay ra, lúc nhìn thấy bức tranh ấy cô không khỏi cười tít cả mắt. Trình độ của anh, nói thật không phải tâng bốc, ngay cả đứa trẻ học mẫu giáo còn vẽ sống động hơn anh nhiều.
Đôi mắt của cô được vẽ giống như đôi mắt chuông đồng của các nữ chính trong truyện tranh thiếu nữ cổ đại, lại còn phát sáng lấp lánh nữa, cái mũi thì giống như một cái móc nhỏ, có lẽ là phiên bản tiến hóa cuối cùng của chiếc mũi khoằm, còn cái miệng thì...
Hai chiếc quạt giống như cánh hoa đó chắc chắn không phải là môi của cô!
Ôn Du nhìn chằm chẳm anh hồi lâu, một lúc sau tự hỏi, khuôn mặt với chiếc cằm nhọn có thể đâm chết người này chính là cái mà người ta thường hay gọi là thẩm mỹ trai thẳng sao?
Hứa Sí không khỏi có chút ngượng ngùng, anh giật lại tờ giấy nháp, uy hiếp cô với vẻ không mấy tự tin: “Không được cười.”
Ở trước mặt cô anh luôn giống như một đứa trẻ vậy, Ôn Du biết rằng anh cảm thấy xấu hổ là bởi vì kỹ năng hội hoạ vụng về của mình. Ở trong một trình độ nào đó hai người họ thuộc cùng một loại người, bởi vì xuất thân tốt và sự giáo dục của gia đình mà hình thành nên lòng tự tôn mãnh liệt, hơn nữa một người vốn đã có nền tảng hội họa nhiều năm như cô, sẽ làm cho Hứa Sí càng cảm thấy ngượng ngùng hơn.
“Không sao không sao, bức tranh này rất đáng yêu.”
Vừa nói cô vừa đưa bức tranh của mình cho anh, bức chân dung không biết đã được Ôn Du vẽ thêm từ lúc nào, nhưng ngoại trừ phần mắt và đường nét mà cô vẽ lúc đầu, các ngũ quan còn lại đều được vẽ theo phong cách hoạt hình giống như Hứa Sí đã vẽ, sự kết hợp giữa tranh phác thảo và phong cách hoạt hình khiến nó hiện lên vài phần thú vị hơi dở dở ương ương, để không làm cho Hứa Sí cảm thấy quá khó xử, cô đã biến bức tranh của chính mình thành tác phẩm phong cách thiếu nhi vô cùng kỳ quặc.
Điều thú vị nhất là cô còn hung ác vẽ thêm cho anh một đôi bông tai to đầy lông lá, sau đó dùng giọng điệu dịu dàng nhẹ giọng an ủi anh: “Cậu xem này, con chó lớn.”
Cho dù anh có là một khối sắt lạnh như băng đi chăng nữa thì cũng bị cái giọng điệu ấm áp mềm mại này làm tan chảy, càng huống hồ ngay từ đầu Hứa Sí đã có cái ý nghĩ kia với Ôn Du rồi. Những cảm xúc ngại ngùng, e dè của lúc đó ngay lập tức bị biến mất hết, những lời định thốt ra, một từ cũng không nhớ nỗi.
Yết hầu của anh khẽ động, anh cố chống lại cái thôi thúc muốn ôm cô vào lòng, anh cũng vẽ thêm một đôi bông tai vào bức tranh phong cách thiếu nhi của mình, sau đó bắt chước dáng vẻ của Ôn Du đẩy bức tranh đến trước mặt cô: “Mèo.”
Nếu muốn dùng một loại động vật để hình dung cô, thì đó chắc chắn là một con mèo. Hứa Sí nghĩ, Ôn Du giống như một con mèo đột nhiên xuất hiện trong đêm khuya, có đôi mắt sáng lấp lánh cùng với bộ lông trắng như tuyết, kiêu ngạo mà thần bí, thỉnh thoảng lại đáng yêu đến mức khiến người ta không khỏi muốn đến gần.
Trước đây anh đã từng một mình bước đi trong bóng tối mà bản thân không hề có mục đích gì cả, nhưng kể từ khi gặp được cô, cuộc sống của anh mặc dù vẫn là một mảng tăm tối nhưng cuối cùng nó cũng có một tia sáng cùng với phương hướng để nỗ lực.
Ý cười giống như gợn sóng trong trẻo từ đáy mắt cô trào lên, Ôn Du híp đôi mắt to tròn còn mang vẻ trẻ con lại, thích thú cầm tờ giấy nháp đó lên: “Có thể tặng nó cho tớ được không? Xem như là tiền thù lao tối nay tớ giảng bài cho cậu.”
Hứa Sí trả lời mà không cần suy nghĩ: “Bức tranh của cậu cũng tặng cho tớ đi.”
*
Lúc Hứa Sí về đến ký túc xá, nụ cười trên mặt vẫn chưa thể nào dập tắt. Sầm Dương thấy anh cầm thứ gì đó trong tay, cậu ta thò đầu ra khỏi giường hỏi: “Anh Sí, chị dâu tặng cho anh cái gì đó?”
Cách xưng hô “chị dâu” này khiến anh càng vui vẻ hơn, Hứa Sí ngồi dựa lưng vào ghế, vừa định hút một điếu thuốc như mọi khi thì đầu ngón tay khẽ dừng lại rồi cầm viên kẹo cao su trên bàn lên.
“Một bức tranh.”
“Cô ấy còn biết vẽ tranh à?” Một người bạn cùng phòng khác từ trên giường nhảy ra: “Đa tài đa nghệ, tôi cảm thấy được nha.”
Trường trung học phổ thông Hoài Thành 1 có rất nhiều học sinh giỏi chỉ biết cắm đầu học hành, người có một hay hai năng khiếu hình như cũng không nhiều. Ôn Du luôn mang đến cho anh những điều bất ngờ, ca hát, Harley*, vẽ tranh, viết văn... mỗi sở trường đều là một bảo tàng quý báu.
(*) Harley: Là thương hiệu mô tô giải trí hàng đầu thế giới.
Hứa Sí nhai kẹo cao su, chỉ cảm thấy hương thơm mát lạnh cứ như ùa vào trong lòng.
Sau đó, anh kiên nhẫn dọn dẹp chiếc bàn bừa bộn thật sạch sẽ rồi dán bức tranh ấy lên.
Dán nó bên cạnh một miếng băng keo cá nhân.