Ví dụ tấm bản đồ này vừa nhìn qua là biết do họa sĩ chuyên nghiệp vẽ. Các kí hiệu bên trên được đánh dấu rõ ràng, góc bên trái có số 1 được viết bằng bút đỏ, đây chính là bản đồ khu 1.
Thây ma bây giờ không giống như những ngày đầu tận thế. Thây ma về sau ngày càng biến dị, trở thành đám quái vật cường đại.
Một số loại thực vật và động vật cũng xảy ra hiện tượng biến dị.
Trước đây, loài người luôn tự nhận đứng đầu chuỗi thức ăn tự nhiên, kiểm soát các loai vật khác. Tuy nhiên hiện nay, mẹ thiên nhiên đã thay đổi vị trí của các loài vật trong chuỗi thức ăn tự nhiên, đẩy loài người xuống ví trí thấp hơn.
Hệ sinh thái trên trái đất xuất hiện nhiều biến đổi lớn, thảm họa động đất và lũ lụt thường xuyên xảy ra.
Bản đồ thế giới cũ trở nên vô dụng. Chính vì vậy, loài người chia thế giới thành hai nửa Nam - Bắc, phân ra bốn thành phố và bốn khu vực.
Khu vực hai người đang đứng là khu 1 nằm ở phía Bắc. So với ba khu còn lại thì nơi này tương đối an toàn, chỉ có 3 thành phố chưa diệt sạch thây ma.
Nơi đám thây ma tụ lại được gọi là thành phố thây ma. Đó là nơi có số lượng thây ma không thể đếm nổi. Đây chính là nấm mồ của loài người, bất kì ai tiến vào thì chỉ có một con đường là chết.
Nhưng đây cũng là nơi mà Khanh Nghiêm muốn đến.
Khanh Nghiêm không hề quan tâm tới bản thân mình, anh chỉ lo cho Vệ Mộ hiện tại không thể sống nơi có con người.
Vậy nên anh muốn đưa Vệ Mộ đến một nơi an toàn, không có loài người. Dẫu sao thì đối với anh, chỉ cần ở bên Vệ Mộ, chỗ nào cũng là chỗ dung thân.
Sau khi cất kỹ tấm bản đồ, Khanh Nghiêm sắp xếp đống vật phẩm mình kiếm được đặt vào trong xe.
Anh ngước mắt thì thấy Vệ Mộ đã ăn một nửa con thỏ. Bụng nó đã căng rồi, dạ dày không thể chứa nổi nữa, nhưng nó không tài nào khống chế được bản thân muốn ăn tiếp.
Nó cố gắng há miệng ăn tiếp, nhưng mới ăn được một miếng nó đã cảm thấy khó chịu liền nôn ra. Sau đó, nó vờ như không có chuyện gì xảy ra muốn ăn tiếp.
truyện teen hayKhông ăn sạch toàn bộ con thỏ nó quyết không đầu hàng.
Trông thấy cảnh đó, Khanh Nghiêm buông đồ đạc xuống rồi chạy đến cướp nốt phần thịt thỏ còn lại cất đi, khi nào Vệ Mộ đói bụng thì lại lấy ra.
Vệ Mộ phản ứng chậm nửa giây, nhìn đồ ăn trên tay đột nhiên biến mất, mặt nó ngẩn ngơ.
Khi nó nhận ra đồ ăn bị Khanh Nghiêm lấy mất, nó giận giữ, gầm gào, xông đến bắt lấy Khanh Nghiêm.
"GỪ, gừ,... gừ!"
Đồ ăn! Đồ ăn của nó!
Khanh Nghiêm lo lắng Vệ Mộ ăn nhiều sẽ có hại cho cơ thể. Tuy anh vẫn muốn để Vệ Mộ ăn tiếp nhưng lại cứng rắn cất thịt thỏ đi.
Anh đang muốn an ủi Vệ Mộ thì nó đột nhiên lao tới. Do nó dùng lực mạnh lại không có cơ bắp bảo vệ nên cánh tay phát ra hai tiếng 'răng, rắc', có dấu hiệu rụng xuất đất.
Nó không cảm thấy đau đớn. Trong mắt Vệ Mộ lúc này chỉ có nửa con thỏ bị cướp mất kia.
Mặt Khanh Nghiêm biến sắc, vội vàng đỡ lấy cánh tay Vệ Mộ. Anh phát hiện xương cổ tay nó đã gãy, không thể nối lại nữa.
Khanh Nghiêm vốn luôn bình tĩnh nay lại đỏ mắt. Anh cuống quít dùng áo khoác bao lấy cánh tay sắp rụng xuống của Vệ Mộ, đồng thời ôm chặt lấy nó để nó không thể cử động nữa.
"A Mộ đừng như vậy, đừng làm tổn thương bản thân mình. Nếu cậu tức giận thì cắn tôi được không?"
Anh sợ hãi, cúi đầu thì thầm bên tai Vệ Mộ, nhưng không thể khiến nó bình tĩnh lại.
Vệ Mộ lúc này ghét cay ghét đắng kẻ đã cướp đồ ăn của nó.
Phải hơn 30 phút sau, Vệ Mộ mới quên chuyện con thỏ, nó há miệng cắn lên vai Khanh Nghiêm, không còn giãy dụa nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT