Trải qua một tuần không có gì lạ, sang tuần sau, ở tiệm bánh, mọi người kiểm tra bánh và dụng cụ có bị hư gì để đổi mới, nhận được một đơn hàng đặt bánh, Huyết Tâm xem địa chỉ cần gửi ôm mặt bất lực nói:
- Tuyết Hoa, cô định tỏ tình nhóc con đó sao?
Nguyệt Diệp nghe xong hào hứng hóng chuyện nên đã ngó cái đầu nhìn một lúc mà oà lên nói:
- Gì vậy trời? Không ngờ luôn đó nha.
Phương Tuấn từ ngoài đi vào cầm cái tờ giấy nhận lời mời tham dự tiệc cưới của Lệnh Xuân, anh ngây ngơ hỏi:
- Nó có người yêu khi nào mà chúng ta không vậy?
Thiên Thiên không hiểu nên hỏi:
- Ai?
Phương Tuấn trả lời:
- Lệnh Xuân đấy.
Hạ Phong mới lên tiếng:
- Hợp đồng hôn nhân cả thôi.
Thiên Thiên mới nhíu mặt bảo:
- Cái gì mày cũng biết hết vậy. Đáng ghét.
Hạ Phong bĩu môi đáp lại:
- Có ai thèm hỏi tao đâu.
Bỗng nhiên, mọi người nghe được thông báo của loa phường:"Bà con nhân dân hãy hết sức cảnh giác với kẻ trộm, hãy khoá cửa cẩn thận khi ra ngoài và trước khi đi ngủ. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe.".
- Thật hả? Ghê quá!
Nguyệt Diệp thốt lên với thái độ bình thường, Huyết Tâm thở dài nói:
- Ừ, trộm đến đây thì cũng vui chơi thôi.
...
Tại gia tộc họ Hoa, Mạt Hồng đang chống cằm chán nản trong phòng khách, ăn gói snack cũng cảm thấy chán. Từ đâu, thuộc hạ đến để thông báo tình hình theo lệnh gọi, cô ấy lạnh hỏi:
- Tìm như thế nào rồi?
Thuộc hạ đáp lại:
- Tôi đã tìm hết những nơi của Anh Túc đã từng đến nhưng không có. Trải qua một tuần tìm kiếm, tôi nghe được cô ấy từng bị tai nạn thưa ngài.
Mạt Hồng ngạc nhiên mà quay lui hỏi:
- Tai nạn? Đã điều tra bệnh viện quanh đây chưa?
Thuộc hạ đáp:
- Tôi cũng điều tra, bệnh viện đó bảo cô ấy đã rời khỏi từ hai tháng trước mặc dù khi đó cô ấy chỉ mới tỉnh cách đây không lâu. Bây giờ cô ấy đi đâu thì không biết ạ.
Mạt Hồng ôm đầu, vuốt trán suy nghĩ mà nghĩ trong bụng:"Sao Huyết Tâm không nhắc đến việc này nhỉ? Giờ cạch mặt mình luôn rồi." Mạt Hồng nghiêm túc dặn dò thuộc hạ:
- Cứ tiếp tục đi tìm. Tìm hết thành phố luôn cũng được.
Thuộc hạ cúi đầu lễ phép rời đi theo mệnh lệnh của cô ấy. Mạt Hồng ngửa lưng vào ghế sofa, mắt nhìn lên trần nhà mà lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ...ngày mình đuổi cô ta đi là ngày cô ta tai nạn sao? Vết thương trên đầu của cô ta như vậy mà đi trên đường, sao hành mình dữ vậy? Mà cũng đáng lắm.
...
Chiều hôm đó, Huyết Tâm và Phương Tuấn trêu đùa nhau, rồi hôn hít các thứ thì Mạt Hồng xô cửa vào làm cả hai đều giật mình, Huyết Tâm cô nhíu mày mà nói:
- Ai cho mà đến?
Mạt Hồng bất lực mà ngồi xuống nói:
- Khách đến cũng phải hỏi han chút chơ, đuổi khách dễ thương như tôi vậy hả?
Huyết Tâm ra hiệu Phương Tuấn đi lấy nước với bánh, còn cô thì ngồi đối diện Mạt Hồng, khoanh tay lại mà ra vẻ cạch mặt luôn, nhìn đi chỗ khác mà nói:
- Tìm sao rồi? Tôi nói với cô là tìm ra mới đến gặp tôi cơ mà?
Mạt Hồng thở dài nói:
- Tìm suốt một tuần vẫn không có tin gì cả. Chán lắm rồi.
Phương Tuấn đi tới đặt bánh mời khách, rồi ngồi xuống bên cạnh Huyết Tâm mà nói:
- Tôi cũng muốn giúp nhưng tôi bận.
Mạt Hồng bĩu môi mà nói:
- Không phải sợ vợ à? Ghét ghê.
Phương Tuấn nói:
- Cô nói chính xác rồi đấy.
Huyết Tâm kiêu sa vắt chân một cái mà bảo:
- Tiện thể cho Anh Túc vào lại sổ hộ khẩu.
Mạt Hồng đáp lại:
- Không làm.
Huyết Tâm nghe xong liền liếc một cái rồi lạnh giọng bảo:
- Làm.
Mạt Hồng lắc đầu rồi đáp:
- Không. Vì sao tôi lại làm mấy cái đó chứ? Cho cô ta không nhà.
Huyết Tâm hồi nãy cố gắng giữ bình tĩnh vì chắc chắn gì cũng sẽ tức hộc máu khi nói chuyện với Mạt Hồng thôi, bây giờ cô vẫn phải cô nhịn nên cô hạ tông giọng xuống âm vô cực nói:
- Cô...về!
Mạt Hồng ngơ ngác khi nghe cô nói vậy, cô mỉm cười rồi đứng dậy mà bực mình mà quát:
- Về, cô đừng tới đây khi làm chưa xong hai việc đó. Đem bánh về luôn đi. Hừ.
Nói rồi cô đẩy ghế ra mà đi lên phòng luôn, Phương Tuấn nghe cái gượng gạo cười, nói:
- Không sao, cô không thích thì đừng làm, nhưng mà muốn gặp Huyết Tâm thì cũng phải cố gắng làm rồi gặp nha.
Mạt Hồng nhăn mặt mà nói:
- Nói như nói vậy trời!
Vậy đó, Mạt Hồng đã bị Huyết Tâm phũ phàng đuổi về nên cô ấy loanh quanh đến nhà Tuyết Hoa để giải bày tâm sự.
- Tội lỗi quá đi. Cạch mặt lần hai rồi đó má ơi!
Buổi tối không có gì đặc biệt, chỉ là trong ba căn phòng đó có thứ âm thanh nếu nghe được thì chỉ muốn đỏ mặt.
...
- Đi thăm bố với em đi!
Huyết Tâm đi xuống nũng nịu với Phương Tuấn, anh quay qua nhìn cô mà mỉm cười, nhéo má cô mà nói:
- Được. Anh cũng muốn đi thăm bố vợ để hỏi cưới em nữa.
Huyết Tâm cốc đầu anh một cái thật nhẹ mà nói:
- Ai cưới anh cơ chứ? Chắc gì bố em đã gả em cho anh...
Anh bĩu môi nói:
- Đợi thăm bố, thử xem bố nói gì.
Cô giả vờ nói:
- Bố chỉ nhờ anh chăm sóc em thôi nhé!
Phương Tuấn nhéo má cô mà nói:
- Biết thừa rồi còn giả vờ hả bé con?
- Hừ...đi thôi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT