Thái độ vênh váo tự đắc của Hạ Tình đã thành công hù doạ được Thẩm Nhiên. Hắn không dám nhúc nhích, hai tay giấu sau lưng, đầu cúi xuống, môi cố chấp mím chặt, dáng vẻ không dám nói ra một lời nhìn thôi cũng khiến người khác đau lòng.
Hạ Tình là mặt trời nhỏ trong nhà trẻ, là bé gái đáng yêu và xinh đẹp nhất, dù là giáo viên hay bạn học đều rất yêu thích cô. Nhưng Thẩm Nhiên thì lại là một tồn tại tương phản, hắn đã nói ít lại hay thẹn thùng, không ai nguyện ý chơi cùng hắn. Hơn nữa hắn cũng không muốn chủ động chạy đến chơi cùng với người khác. Vì vậy lúc nào hắn cũng lẻ loi, luôn luôn núp một mình trong góc khuất.
Tính cách của Diệp Nha trời sinh đã mẫn cảm, nên cô lập tức cảm nhận được cảm xúc sa sút của Thẩm Nhiên. Cô nhẹ nhàng tránh cánh tay của Hạ Tình, rồi đi đến bên người Thẩm Nhiên, giải thích với Hạ Tình: “Là Nhiên Nhiên bảo vệ em.”
“Gì?” Hạ Tình sửng sốt.
“Cậu ta kéo em.” Diệp Nha giơ cánh tay của mình ra, khi nãy cổ tay bị Lưu Tử Thật kéo giờ đã đỏ hết cả một mảng.
“Có đau lắm không?” Hạ Tình chu môi, vừa thổi vừa vỗ đầu của cô : “Chị thổi thổi cho em một tí là hết đau ngay nha.”
Nói xong lại nhìn về phía Thẩm Nhiên, sau hai ba giây yên tĩnh đánh giá, gọi tên của hắn với giọng nói lanh lảnh: “Cậu là Thẩm Nhiên đúng không, vừa rồi tôi không nên mắng cậu, thật xin lỗi.” Mẹ đã nói, muốn trở thành một đứa trẻ lễ phép, thì phải biết sửa chữa lỗi sai của mình, ban nãy hiểu lầm hắn là bản thân mình không đúng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play