Cùng một trạm y tế, số phòng bệnh giống nhau, phía sau trạm y tế bốc cháy, trong lúc hoảng loạn ôm nhầm đứa bé.. Lê Thư Kỳ nghĩ thầm: Phải vậy không?

Lê Cẩm Hòa nói tiếp: "Đối phương gửi tóc của Tịnh Tịnh đến, ba mẹ mang đi giám định, độ tương đồng 99, 9%! Sau khi gặp mặt, chị con giống y đúc mẹ con.. rất giống!"

Nghe Lê Cẩm Hòa nói như vậy, trái tim Lê Thư Kỳ lạnh hẳn, nhưng cô vẫn có chút không cam lòng, "Vậy làm sao ba mẹ biết con không phải con gái ruột của hai ngươi?"

"Sau khi ba mẹ làm giám định quan hệ cha con với Tịnh Tịnh, lại đến phòng con lấy tóc làm giám định.." Nói cách khác, Lê Thư Kỳ đúng thật không phải con ruột của nhà họ Lê. Tia hy vọng cuối cùng giấu trong lòng Lê Thư Kỳ cũng bị dập tắt!

"Kỳ Kỳ à, tuy con không phải con ruột của ba mẹ, nhưng nhiều năm như vậy, hai ta sớm đã xem con như con gái ruột.."

Tống Giai Kỳ vuốt ve đầu cô: "Con cứ an tâm ở nhà này, sau này gặp được người tốt, ba mẹ cũng sẽ gả con một cách linh đình." Mặc dù ánh mắt Tống Giai Kỳ nhìn cô vẫn như trước. Nhưng trong lòng Lê Thư Kỳ hiểu rõ hơn ai hết, có vài chuyện đã khác rồi! Nếu cô luôn là con gái ruột của người giàu nhất đất nước thì tốt biết bao..

Giờ Giai Tịnh quay về, cô nhiều nhất được coi là con gái nuôi không có quan hệ huyết thống của nhà họ Lê! Nói khó nghe chính là người ngoài!

Ánh mắt cô ảm đạm vài giây, theo bản năng đưa tay ôm lấy Tống Giai Kỳ: "Mẹ ơi, con yêu mẹ và ba~Đời này con sẽ hiếu kính hai người thật tốt." Nói chuyện với cha mẹ một hồi, Lê Thư Kỳ đi lên lầu hai, đột nhiên phát hiện kết cấu của cả tầng 2 đều thay đổi!

Tầng hai đã thay đổi hoàn toàn, hiển nhiên đã được trang trí lại, mỗi phòng một phong cách riêng.. Lê Thư Kỳ kéo một người giúp việc đến hỏi, "Mấy căn phòng này sao vậy?"

"Lão gia và phu nhân vì hoan nghênh Lục tiểu thư về nhà, đặc biệt mời nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế Ken tới thiết kế, lại mời đội ngũ tốt nhất đến trang trí, ngoại trừ phòng của cô, toàn bộ lầu hai đều đập hết! Bởi vì không biết Lục tiểu thư thích phong cách gì, cho nên mỗi phòng bố trí một kiểu." Sắc mặt Lê Thư Kỳ có hơi thất thái.

"Nhưng.." Nữ giúp việc thấy chung quanh không có người, nhỏ giọng nói, "Lục tiểu thư dù sao cũng lớn lên trong gia đình nhỏ, cuối cùng chỉ chọn một căn bình thường nhất.." Nghe nữ giúp việc nói như vậy, trong lòng Lê Thư Kỳ dễ chịu hơn một chút.

Nữ giúp việc lại nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói, "Lục tiểu thư kia từ nhỏ nhìn thấy ít, phỏng chừng chưa từng thấy qua danh họa, tác phẩm quý giá như" Ngũ vương túy quy đồ ", vốn định treo trong phòng khách cho người ta xem, vậy mà cô ấy lại để người mang vào để ở phòng trà!" Lê Thư Kỳ hơi bất ngờ, "Chuyện này cô ta cũng quản sao?"

"Có vẻ như lão gia phu nhân rất coi trọng cô ấy, cô ấy nói gì nghe nấy, thật sự bảo người mang đến phòng trà rồi!"

"Hôm nay lão gia phu nhân tự mình xuống bếp, còn đặt nhiều quần áo, giày dép xinh đẹp như vậy cho cô ấy."

"Còn cho cô ấy hơn một trăm triệu tiền tiêu vặt.." Dưới hàng mi dài của Lê Thư Kỳ, đôi mắt như sương sớm ẩn chứa sóng biển.

"Thư Kỳ tiểu thư, thứ cho tiểu nhân nhiều chuyện một câu, nếu đại học cô chọn học ở nước ngoài, sau này địa vị gia đình của cô chỉ e.. sẽ gặp nguy hiểm." người giúp việc nhắc nhở. Lê Thư Kỳ đương nhiên biết rõ tình cảnh của mình, "Ừm, tôi biết rồi, không có việc gì cô lui xuống trước đi."

"Vâng."

"Chờ chút, cô tên là Tiểu Cầm đúng không? Lê Thư Kỳ đột nhiên gọi cô lại, lấy chiếc lắc tay kim cương trên cổ tay xuống đưa cho cô," Nghe nói người nhà cô bị bệnh nằm viện, cái lắc tay này có lẽ dùng được. "

" Cám ơn Thư Kỳ tiểu thư! "Tiểu Cầm lập tức tỏ lòng trung thành," Sau này tôi nhất định làm theo lời của Thư Kỳ tiểu thư. "Nó cũng khá bắt mắt. Lê Thư Kỳ giơ tay ý bảo cô đi xuống, trong lòng nảy ý.

Tuy Giai Tịnh mới là con ruột, nhưng mấy năm nay cô ở chung với Lê Cẩm Hòa, Tống Giai Kỳ, nói về tình cảm, sâu đậm hơn Giai Tịnh nhiều!

Sáng hôm sau.

Trước phòng bệnh viện 306 của Bệnh viện Hoa Nhạc, một người đàn ông đẩy cửa vào. Anh có một đôi mắt đen sậm trong suốt, ngũ quan tinh xảo, toàn thân đều tản ra khí thế cao quý người khác không cách nào sánh được.

Ông lão trên giường bệnh khẽ giật giật ngón tay, như có cảm ứng, từ từ mở mí mắt ra. Thấy người tới là cháu trai Tư Thần Xuyên của mình, ánh mắt ông lão ôn hòa, âm thanh có chút suy yếu," Tiểu tử thúi con.. "

Tư Thần Xuyên khẽ nhếch môi," Tỉnh rồi? "

" Đây là đâu? "Ông lão cố sức chống mí mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh," Ta bị sao vậy? "Sao cả người đau muốn chết, nói chuyện cũng không có sức?

Tư Thần Xuyên khẽ nhếch khóe môi," Chẳng phải là ông muốn tuyệt thực sao? "Không ăn cơm, không uống thuốc, nhất định phải ép anh xuất hiện, cuối cùng thiếu chút nữa là đến chỗ diêm vương. Qua lời nhắc nhở của anh, ông lão có chút ấn tượng, hình như đúng là có chuyện như vậy.

Ông biết thời gian của mình không còn nhiều, cho nên muốn ép anh mau chóng hoàn thành hôn nhân đại sự.. Vốn định thay đổi tư thế, nhưng cả người đau đến không chịu nổi," Ôi chao, đau quá.. "

Tư Thần Xuyên chẳng những không đỡ ông, mà còn cười nhạo nói," Có thể nhặt lại được một mạng đã may mắn lắm rồi. "Chút đau đớn này nên chịu, ai bảo ông quậy?

" Con, tiểu tử thúi này, ta vừa mới tỉnh lại, thái độ của con có thể tốt một chút không? Ông lão có chút ai oán, "Đều tại con, con nói xem, bao nhiêu ngày không đến thăm ta rồi.."

Nếu không phải không ăn cơm không uống thuốc, phẫu thuật lớn như vậy, tiểu tử thúi này chắc chắn không có thời gian tới thăm ông.

"Ai bảo ông cứ nhắc chuyện không nên nhắc chứ?"

Lần nào anh tới, ông cũng nhắc tới thiên kim Lê Thư Kỳ của nhà họ Lê, nói đến hôn ước năm đó..

"Con.. Hừ, ta không quan tâm!" Ông lão thở phì phì xoay đầu qua, "Ta như vậy rồi, nói không chừng ngày nào đó sẽ tắt thở, ngày mai con nhất định phải dẫn vị hôn thê của con đến thăm ta!"

Tư Thần Xuyên gằn từng chữ, "Con không có vị hôn thê."

"Con muốn làm ta tức chết phải không!" ông lão không nhịn được tức giận nói, "Nhà họ Tư có hôn ước với nhà họ Lê, con và Lê Thư Kỳ nhất định phải kết hôn! Nếu không ta làm sao ăn nói với nhà họ Lê?"

"Hôn ước là do ông lập." Tư Thần Xuyên hơi lạnh giọng, "Giải quyết như thế nào là chuyện của ông."

"Con, tiểu tử thúi con. Ôi chao trái tim ta a.." ông lão lập tức ôm trái tim, biểu cảm vô cùng đau khổ.

"Trường Thanh, gọi bác sĩ vào."

Tư Thần Xuyên vừa dứt lời, ông lão lập tức xua tay nói, "Không cần! Ta nói lời không hay trước, nếu ngày mai hai người không cùng nhau xuất hiện, con cũng đừng nhận ta là ông nội nữa! Sau này ta chết hay sống cũng không liên quan đến con!"

Trường Thanh thấy hai ông cháu này lại lớn tiếng với nhau, vội giải hòa, "Ông à, ông bớt giận, Thần gia chỉ là gần đây quá bận rộn.."

"FA như cậu nói xem mấy người bận rộn công việc, có thể dành chút thời gian suy nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự không?"

"Tôi, cái này.." Tại sao lại kéo anh vào chứ? Sao anh lại là FA chứ? Anh chỉ là yêu công việc mà thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play