Nghe Nói Quốc Sư Lại Tức Giận

Chương 1: Lưu Tử Vong Mẫu


1 năm


Trong Thanh Loan Điện - Điện Quốc Sư. 

Người người ra vào hối hả như trẩy hội, có vô số cung nhân đang bưng bê đồ ăn nào là cá viên, sườn non, canh quả, hệt như một lần đại yến trong cung.

Nội thị tổng quản bên cạnh ra sức hô hào: "Nhanh chân lên." lại hô: "Các ngươi sáng nay chưa ăn sáng sao." 

Bọn nô tỳ và thái giám đứng bên vừa chỉ huy vừa lau mồ hôi hột, có người từ bên ngoài sốt ruột hỏi vào trong điện: "Quốc Sư đâu, quốc sư chuẩn bị xong chưa, hoàng thượng sắp đến rồi!" 

Tổng quản nội thị khóc không ra nước mắt, cắn răng lại đi gõ cửa phòng quốc sư: "Đại nhân của ta ơi, hoàng thượng sắp tới đây rồi, người đã rời giường chưa?" 

"Đại nhân..." 

"Quốc Sư!!!" 

"...Đã rồi." Đợi một lúc lâu, cửa phòng mới chậm rãi mở ra từ bên trong, một người mặc thanh y bộ dáng ngái ngủ bước ra, dung mạo tựa như tranh vẽ không thể nghi ngờ vẫn còn vương chút tức giận vì bị làm phiền, đây đúng là Quốc Sư trấn quốc của đương triều không sai. 

Nhưng..nhưng quốc sư thế mà lại là một nữ tử!

Dung Thanh không tức giận được bao nhiêu, nàng trợn mắt nhét vào tay nội thị của mình chiếc lược chải đầu, kéo tay hắn: "Không phải bệ hạ sắp tới sao, mau lại giúp một tay đi." 

"Vâng, vâng." 

Lúc ngồi vào bàn trang điểm, tên nội thị vẫn còn nhiều lời với đại nhân của mình: "Sao ngài đã sớm thức dậy mà không gọi ta giúp một tay, chẳng lẽ ngài thật sự ở bên trong tự mình búi tóc, Tiểu Thuận đi theo ngài đã bao lâu, hai mươi ngày, chẳng lẽ ngài không hài lòng với tiểu nhân..." 

Dung Thanh nghe mà lạnh cả lòng, lập tức sử dụng thuật cấm ngôn khóa miệng tên nội thị lại.

"Hoàng Thượng giá đáo." 

Chúng nô tỳ và người hầu có mặt trong điện đều nhất loạt quỳ xuống thỉnh an, Dung Thanh ăn mặc gọn gàng cũng đi ra, làm một cái bán lễ với vị đế vương đã hơn ba mươi tuổi. 

Doanh Chính không chậm trễ nâng Dung Thanh dậy: "Quốc sư miễn lễ."

Nàng cũng không có tâm sức đánh thái cực với vị bệ hạ này, sau khi cả hai cho người hầu lui ra hết thì bèn nói: "Chẳng hay bệ hạ có chuyện gì khó quyết?" 

Doanh Chính sớm đã quen với sự thẳng thắn của nàng, hắn cười ha ha cùng Dung Thanh bước về phía bàn ăn, ngồi xuống. 

Cả hai bắt đầu động đũa, hoàng thượng châm chước một chút mới mở lời: "Trẫm không giấu gì quốc sư, quả thật mấy đêm nay có chuyện khiến ta đứng ngồi không yên." 

Dung Thanh cười nói: "Bệ hạ có phiền kể cho ta nghe?" 

"Mấy ngày nữa chính là ngày mà Thái Tử ra đời..." vừa nghe Doanh Chính mở miệng, Dung Thanh đã biết hắn muốn nói tới cái gì, nhưng nàng cũng không cắt lời hắn, chỉ là trong ánh mắc sáng lung linh kia bất chợt hiện lên sự nghiền ngẫm. 

"Bệ Hạ cứ yên tâm, có thần ở đây, Thái Tử tất sẽ an ổn ra đời."

"Trẫm mượn cát ngôn của Quốc sư." 

Rồi hắn mỉm cười, tự mình rót một chén rượu đào kính cô nương trước mắt. 

Doanh Chính cùng Dung Thanh quen biết thì phải kể đến hơn mười năm trước, lúc hắn còn là một tên tiểu tử mắt cao chí lớn, có ý dẹp sáu vương, nhưng Chu vương hãy còn ở đó, sau mấy chinh Nam chiến Bắc cũng đến ngày hắn thua trận bởi nước Chu, bởi không phục, hắn cho người phục kích ở nơi quân đội nhà Chu đi qua, định bụng sẽ một lần đánh tan đội quân khiến hắn bẽ mặt này. 

Nhưng kế sâu không thành, vốn dĩ đã chuẩn bị rất nhiều bẫy rập cùng đá lớn, cây gỗ, lại không biết vì sao hôm đó khi binh Chu đi qua thì trời lại đổ mưa, cơn mưa to như thác lũ cuốn trôi tất cả đá và cây gỗ xuống khe núi, điều kỳ lạ xảy ra, không một binh lính nào bị bẫy đập trúng mà chỉ có mấy con ngựa chết ngã xuống. 

Mà Hoàng Đế nhà Tần lúc này hãy còn là Tân vương, bị một đoàn binh lính phất cao cờ hiệu nhà Chu không biết từ đâu chui ra phục kích, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Quốc Sư cưỡi tiên hạc màu trắng từ trên trời hạ xuống, con hạc to lớn vừa đáp đất đã cắp cổ mang theo Tần Vương bay đi mất, bỏ lại chúng tướng sĩ nhà Tần còn đang ngơ ngác không hiểu ra sao.

Quốc Sư quen bệ hạ như vậy đó. 

Sau đó hắn biết được tên nàng, biết nàng là tiên nhân trên núi Nhạn Thanh, nhưng Doanh Chính hắn không biết núi Nhạn Thanh là ở nơi nào. 

Hắn chỉ biết nàng có thần thông như tiên nhân vậy, tùy thời có thể biến mất có thể xuất hiện, có thể hô mưa gọi gió lại càng có thể sống mãi không già. 

Nhớ khi ấy, hắn gọi nàng là cô nương, Dung Thanh vừa cười chê bai vừa túm cổ áo Tần Vương: "biết cô nãi nãi ngươi bằng bao nhiêu đời Tần vương ngươi cộng lại không?" 

Doanh Chính nín bặt, mặt tái xanh.

Tuy bây giờ tính tình của vị Quốc Sư này đã hòa hoãn rất nhiều nhưng hoàng đế vẫn như cũ không dám dùng uy quyền của đế vương để chèn ép nàng, đối với mấy chuyện Quốc Sư gây sự với các quan lại, nào là không vừa mắt, nào là có tướng đoản mệnh, đánh cho tăng phúc khí, Hoàng đế cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. 

Mà hoàng đế còn ban cho Dung Thanh ân điển là nàng có thể thượng triều. 

Thử hỏi từ khi khai quốc xưng vương tới nay, dù qua bao nhiêu niên đại, bao đời đế vương thì đã bao giờ cho nữ tử thượng triều cơ chứ?

Nhưng sau khi quốc sư nghe xong "ân điển đế vương" thì chưa đợi đám ngôn quan soạn sớ tâu vua bằng cách giết người không dao thì Dung Thanh đã tự mình viết một lá "thư bày tỏ" nỗi lòng, trong thư ghi rõ dòng chữ nguệch ngoạc: "Quốc Sư ta đây không biết thượng triều, chỉ biết gặp kẻ xấu thì phải đánh cho bọn chúng kiếp sau cũng không dám làm việc ác nữa, bệ hạ đã ban ân thì ta đây cũng xin tiếp chỉ." 

Doanh Chính lau mồ hôi hột, quyết định thu hồi thánh chỉ. 

Sau đó hắn không dám tùy ý ban thưởng mà không hỏi qua Dung Thanh nữa. 

Lại nói, đúng như thái y viện chẩn đoán thời gian thái tử ra đời, mấy hôm sau hoàng hậu đã vỡ ối muốn sinh. 

Trong cung không khí căng cứng như dây đàn, khỏi nói cũng biết có bao nhiêu thế lực dòm ngó tiểu thái tử này, dù sao lúc ấu nhi ở trong bụng mẹ chính hoàng đế đã tuyên bố chỉ cần là hoàng tử thì sẽ phong làm thái tử ngay, làm sao những kẻ dòm ngó ngôi vị đế vương kia dám để cho một oắt con sau này sẽ nắm giữ giang sơn an ổn ra đời. 

Mà người của Phủ Quốc Sư cũng căng thẳng không kém, nói tới chỗ ở của Quốc Sư, có Quan Tinh Tháp là tòa tháp chín tầng mà hoàng thượng xây dựng lên làm nơi mà Quốc Sư hành sự, nôn na là ở trên đó tính toán thiên cơ cùng các loại chuyện quỷ thần, Doanh Chính ban phủ cho Quốc Sư, là nơi đắc địa trong kinh thành, xây dựng lộng lẫy nguy nga, chỉ sau hoàng cung, lại ban đông cung của thái tử chưa lập làm nơi quốc sư ở lại mỗi lần hành sự quá muộn, không muốn ở lại Quan Tinh Tháp thì sẽ tới điện này nghỉ ngơi. 

Ban đầu khi Doanh Chính ban lệnh sửa điện cũng chỉ là vì hình thức thôi chứ hắn nào nghĩ Dung Thanh sẽ thật sự chạy tới đây ăn ở, còn cắm rễ hơn cả ở phủ quốc sư nữa chứ!

Dung Thanh đang đứng trước cửa điện Phụng Thiên - điện hoàng hậu, nàng nghiêm trọng nghe tiếng la hét bên trong. 

Tiếng hét ngày càng to làm cho ai cũng biết hoàng hậu đang rất đau đớn, đã hai canh giờ rồi mà thái tử vẫn chưa chào đời, thái y cũng ra ra vào vào liên tục, từng tỳ nữ bưng theo thau đồng đầy máu loãng đi thay, tất cả đều hướng về một ý nghĩ: Hoàng hậu đang khó sinh.

Nàng mặc một bộ quần áo trắng tinh, đầu cũng đội ngọc quan, vẻ mặt lạnh tanh chứ nào còn dáng vẻ lả lơi thường ngày.

Doanh Chính đến sau, bắt lấy một cung nhân hỏi rõ tình huống của hoàng hậu rồi khẩn trương đi tới bên cạnh nàng: 

"Quốc sư, hoàng hậu và thái tử..." 

"Vong mẫu lưu tử." Dung Thanh không nhìn hắn, nàng chỉ lạnh lùng buông một câu như xác định suy đoán trong lòng Doanh Chính.

Hoàng đế nghe vậy thì cũng không ngạc nhiên, hắn chỉ khẽ thở dài, dường như đã già đi mấy tuổi. 

"Xin quốc sư bảo hộ con trẫm." 

Thái tử tự có phúc đức của ngài ấy, tất nhiên sẽ không sao." 

Lúc này đã có thái y hớt hải chạy tới bên Doanh Chính, đúng như lời Dung Thanh nói, hoàng hậu khó sinh nên đang lâm vào tình cảnh rất nguy kịch, thái y tới xin chỉ thị hắn xem ý bệ hạ là muốn lưu tử hay lưu mẫu.

"Tuệ Nhi là người hiền lương thục đức, đã đi theo bên cạnh trẫm bao năm, khi nàng có mang thái tử sức khỏe đã rất suy yếu, sớm biết sẽ có ngày này...Thái y, cố gắng bảo vệ tiểu thái tử đi."

Doanh Chính nhắm mắt, hạ lệnh. 

"Thần, tuân chỉ." 

Dung Thanh chỉ nhìn thoáng hoàng thượng một cái rồi theo chân thái y bước vào bên trong Phụng Thiên cung.

Nàng nhìn Lưu thị đang hấp hối trên giường, thấy thái tử thật sự sắp trào đời, bèn đi lại nắm tay hoàng hậu đã sắp mất đi sinh ý.

"Nương nương cố gắng lên."

"Quốc sư..." Dung Thanh thấy rất rõ khuôn mặt tái xanh của hoàng hậu, trán nàng rịn mồ hôi, duy chỉ có đôi mắt là sáng vô cùng, có lẽ đôi mắt ấy sẽ khiến nàng ám ảnh tới mãi về sau.

Hoàng hậu cố mấp máy môi: "Thái...tử...t—ta..." 

"Nương nương an lòng."

Dung Thanh gật đầu chắc nịch, sau đó nàng từ từ buông tay, đứng dậy đi qua một bên.

"Oa...oa..oa..." 

Một hồi sau, có tiếng khóc giòn giã của trẻ con vang lên, song song với tiếng khóc nháo là tiếng cung nhân khóc thương, Hoàng Hậu qua đời rồi.

Dung Thanh nhìn linh hồn của Lưu thị thoát ly thân xác chính nàng ta, sau đó lơ lửng bên cạnh thái tử mới ra đời, nàng không ngăn cản không quấy rầy, chỉ im lặng để người mẹ xấu số ấy nhìn mặt ấu nhi lần cuối. 

Qua nửa đêm, thái tử đã được người bế đi điện khác chăm nom, linh hồn của Lưu thị như cũ không thể bước qua khỏi cửa Phụng Thiên điện, Dung Thanh đợi nàng ta khóc xong mới đi tới: "Nương nương, ta tiễn ngươi." 

Lưu thị nín khóc nhìn vị quốc sư đã quen biết lâu ngày này, ban đầu vừa mới chết nàng cũng rất sợ hãi, hoảng loạn, nàng biết là nhờ vị quốc sư này nên mình mới có thể lại gần nhìn con, bèn quỳ xuống dập đầu với Dung Thanh. 

Nàng kia thất thanh:

"Nương nương đứng dậy đi, ngươi đừng làm ta đây giảm thọ." 

Lưu thị vẫn kiên quyết làm xong một lễ rồi mới đứng dậy, Dung Thanh rút từ bên hông chiếc sáo ngọc trắng ngà đưa lên miệng thổi. 

Đây là nghi thức tiễn đưa người khác cao cấp nhất, những linh hồn được tiếng sáo của Tống Táng Giả đưa tiễn chắc chắn sẽ bình an đi tới thế giới bên kia, đây là lời chúc phúc mang theo sức mạnh của họ, thậm chí có thể giúp người được đưa tiễn đời sau không lo khổ sở.

Mà hiện giờ, Dung Thanh thổi sáo, nàng chính là Tống Táng Giả của Lưu thị. 

Nhìn linh hồn hoàng hậu Đại Tần từ từ tan biến, hóa thành tia sáng bay lên những vì sao, Dung Thanh trông cả dải cẩm tú trong đôi mắt ngọc, thoáng chốc nàng đã trở nên tĩnh lặng.

Nàng vừa là Phương Sĩ cứu giúp người người trong thế gian, vừa là Tống Táng Giả tận tay tiễn đưa những người thân thiết, tin yêu nhất bên cạnh, trong trăm ngàn năm, Dung Thanh không biết đã đi qua bao nhiêu thế đạo, nàng không nhớ rõ mình tồn tại vì điều gì, cũng đã sớm quên đi đạo tâm cháy rực trong lòng. 

Nàng không già không chết, người trong thiên hạ đều nói Quốc Sư không nhiễm bụi trần, chỉ có Dung Thanh biết ở trần gian này có bao nhiêu duyên nợ, bao nhiêu ràng buộc với nàng. 

Mà đó là sự vĩnh viễn không bao giờ được giải thoát, Dung Thanh nhớ rất lâu trước đây, cũng đã từng có một vị bằng hữu được đích thân nàng tiễn đưa, nàng thổi sáo cho người ấy nghe, hắn chỉ nhìn Dung Thanh, trong mắt toàn là sự thương xót:

"Đến bao giờ ngươi mới có thể giải thoát cho chính mình?" 

Dung Thanh lắc đầu, kiên trì: "Ta tiễn ngươi là đủ rồi." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play