Mấy ngày tiếp theo Ái Linh thường xuyên dạo quanh thành. Cứ có cơ hội, cô lại mất tích vài ba lần. Mỗi lần vậy đều là chạy tới con hẻm nhỏ kia. Nghe tên ăn mày tường thuật lại giờ giấc của Liêm Phó khi ra khỏi phủ.
Ái Linh cũng sai người dán bảng cáo thị, muốn tìm người dẫn đường. Nhưng mấy ngày trời cũng chỉ có vài người tới. Lại đều không phải là người cô muốn tìm.
Còn khi về lại viện Ái Linh lại giở chiêu làm nũng mà cầu xin Nam Lĩnh cho cô ra sa trường. Dù sao nếu không ra sa trường thì khả năng thất bại của kế hoạch kia là rất cao.
Nam Lĩnh cầm sách trên tay, mặt nghiêm nghị, giọng lạnh lùng
" Không được, chính là không được "
Ái Linh tức giận đến mức muốn hét lên
" Sao anh lại biết em không được, anh không cho em ra sa trường thì làm sao biết em không được hả? "
Nam Lĩnh nghiêm túc nhìn em gái, trong mắt là sự bất lực cùng mệt mỏi
" Đây là sa trường, không phải là viện nhỏ của em, cũng không phải là mấy trò vặt em hay chơi, em hiểu không "
Ái Linh đưa ra điều kiện coi như là tìm giải pháp cho cả hai
" Em không xem đây là trò vặt, anh tin em đi. Em làm được mà....hay là giờ anh cho em chứng minh thực lực đi "
Nam Lĩnh dò xét nhìn em gái, nghi hoặc hỏi lại
" Chứng minh, em muốn lấy gì để chứng minh em có thực lực để dẫn quân "
Ái Linh hất cằm đầy tự tin, dõng dạc
" Nếu em khiến cho những binh lính kia tán thưởng với khuất phục sức mạnh của mình thì được không "
Nam Lĩnh nhìn em gái tự tin như vậy thì liền sảng khoái đồng ý
" Được, anh cho em thời gian đến khi khởi binh.Đến lúc đó nếu binh lính đều chấp thuận thì anh sẽ cho em dẫn quân theo kế hoạch "
Ái Linh vui vẻ mà nhảy chân sáo ra khỏi viện, cô đi tới chỗ tập huấn của các binh lính.
Nhìn những người đàn ông cởi trần, cơ bắp cuồn cuồn liên tục đứng dưới trời nắng mà tập luyện. Mồ hôi trên người họ chảy ròng ròng, hoà quyện lại khiến cho không khí xung quanh có một mùi đặc trưng khó ngửi.
Trên người Ái Linh mặc y phục đơn giản tối màu, tóc búi gọn lên bằng trâm gỗ. Cô mang mạng che mặt bình thản đi vô mà lựa một chỗ ngồi lại xem.
Có lẽ họ quá tập trung vào tập luyện nên khi Ái Linh vào họ cũng không để ý thấy. Họ tập luyện xong thì cũng đã 1 canh giờ sau. Trời đứng bóng, đã vào giữa trưa, cả bọn cùng tủa ra mà chạy về hướng thực phòng không xa.
Lúc này bọn họ mới để ý thấy Ái Linh, ai ai cũng ngoái đầu lại nhìn cô một cái. Nhưng chân họ vẫn không ngừng tiến bước về phía trước, miệng liên tục xì xầm với người kế bên, đuôi mắt như vô ý mà nhìn về hướng cô.
Sau khi thấy cả một đám người đã vào hết thực phòng, Ái Linh mới chậm rãi đi vào sau. Cô đi vào thì đã thấy bọn họ ngồi hết vào bàn gỗ, như hổ đói mà và cơm vào miệng. Cô tiến tới cái bàn lớn có thùng cơm, lấy cái hộp tre đựng thức ăn kế bên, lựa một chỗ trống để ngồi xuống.
Binh lính bên cạnh thấy cô ngồi xuống liền lập tức đứng lên, cố nuốt cơm mắc nghẹn ở cổ họng xuống.
Thấy hai người đối diện cũng ngơ ngác nhìn mình. Ái Linh mở hộp tre ra, một mùi thơm lan toả ra khắp căn phòng. Lập tức mọi người dừng động tác lại hết, nhìn về hướng tay cô đang lấy một bát thịt kho ra.
Trong bát ú nụ toàn là thịt với thịt, màu nâu sóng sánh của nước kho thịt, cùng miếng mỡ óng ánh và miếng thịt bự bự kia. Binh lính bất giác nuốt nước bọt ừng ực, tay lại và cơm vào miệng, mắt thì nhìn chằm chằm vào miếng thịt như là đã cảm nhận được hương vị tuyệt mỹ kia vậy.
Ái Linh giả bộ như bây giờ mới phát hiện ra ánh mắt của mọi người
" A....mọi người muốn ăn hả? "
Ai cũng gật đầu lắc đầu lia lịa nhưng nước dãi đã chảy cả ra.
Ái Linh cười cười, giọng điệu ngọt ngào
" Mặc dù lắc đầu nhưng ta nhìn cũng biết là mọi người đều thích món thịt này mà, thôi mọi người cứ ăn đi "
Binh lính thấy cô đẩy bát thịt về phía trước, họ không khách sáo nữa, như hổ vồ mồi lập tức nhào lại mà gắp thịt trong bát.Ái Linh đứng cách xa bát thịt ra, sợ họ vồ nhầm mình thì chết. Thấy một miếng thịt chỉ vừa vừa mà đã chia qua chia lại vào chén của rất nhiều người. Mặc dù thịt không nhiều, mỗi người chỉ ăn được một ít nhưng ai cũng vui vẻ nói cười.
Bên binh lính thì đang hạnh phúc còn bên bốn người còn lại chính là đang khóc ròng.
Nam Lĩnh nhìn mâm đồ ăn chỉ còn mỗi rau của mình chỉ đành thở dài. Còn ba Tướng Lĩnh còn lại thì chỉ có thể ấm ức nuốt ngược vào trong, nước mắt chảy dài mà ăn cơm cùng rau luộc.
Sau bữa ăn kia, binh lính ai cùng có cảm tình với Ái Linh. Bọn họ không còn nhìn cô với ánh mắt xa lạ nữa mà là sự thân thương vô bờ bến.
Tới tầm đầu giờ Mùi, các binh lính lại ra sân mà luyện bắn cung,cưỡi ngựa. Lần này họ chuyển ra sân tập rộng hơn. Phía trước là các bí ngắm bắn, còn bên họ đã đặt sẵn những cung tên và mũi tên.
Họ nghe hiệu lệnh mà lên trước giơ cung bắn tên. Mỗi một mũi tên đều cực kì có uy lực, như xé gió mà ghim thẳng vào bia ngắm xa xa kia.Họ lần lượt lên như vậy, giống như là đang kiểm tra.
Ái Linh đột ngột giơ tay lên, đầy tự tin hỏi
" Ta có thể thử bắn không "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT