[....] gấp gáp

" Ký chủ, mau đem nam nhân trên thân đánh ngất rồi giấu đi đi "

Ái Linh nghe hệ thống nói vậy liền nhìn ngó xung quanh. Phát hiện kế bên có cái gối gỗ liền đập mạnh vào đầu hắn ta.Nam nhân kia liền trực tiếp ngất xỉu.

Ái Linh hất tên đó ra khỏi người mình, cô chưa kịp mặc quần áo đã nhanh nhanh chóng chóng mà kéo hắn đá xuống gầm giường.

Nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo ngoài kia, liền mau chóng đá đôi giày nam nhân vào gầm giường. Vội vàng mặc áo quần chỉnh tề lại, cánh cửa vừa mở ra thì cô cũng đã nhảy lên giường nằm gọn gàng.

Ái Linh đang nhắm mắt nhẹ nhăn lông mày rồi lại ngáp một cái như vừa tỉnh dậy. Cô ở sau tấm màn che nhìn mấy hình bóng ngoài kia mà lên tiếng hỏi.

" Có chuyện gì thế, đêm hôm khuya khoắt huyên náo cái gì vậy "

Hai ma ma cùng với đám nha hoàn cũng cúi người hành lễ.

Một vị trong đó bước lên trước

" Đại tiểu thư, nô gia theo lệnh lão thái thái mà đến đây. Nghe nha hoàn của người nói có một nam nhân xông vào phòng của người. Nên mới mạo muội mà xông vào "

Ái Linh trầm giọng

" Nam nhân, phòng ta làm gì có nam nhân "

Sau đó liền gắt giọng lên

" Là nha hoàn nào trong viện, dám đặt điều vu khống chủ tử "

Những nha hoàn ở ngoài nghe thấy đều lập tức mà quỳ rạp xuống, thân thể run lên cầm cập.

Hai vị ma ma trán cũng đầy mồ hôi, vẻ mặt cực kì khó xử. Không có chủ tử ở đây họ cũng không dám làm càn.

Ái Linh nhỏ giọng trở lại

" Nếu đã có người vu oan cho ta, vậy chi bằng hai vị ma ma vào đây mà lục soát "

Hai ma ma ở ngoài nghe vậy cũng từ từ tiến vào sau bức bình phong. Họ nhìn thấy Ái Linh đang nằm trên giường sau bức màn che.

Nhìn sơ xung quanh phòng, sau bức bình phong chỉ có mỗi chiếc giường cùng với Ái Linh. Nhìn một lược cũng không thấy gì đáng nghi.

Vị ma ma lên tiếng lúc nãy liền tiến lại gần giường Ái Linh, nhìn vào bên trong.

" Tiểu thư, người có thể vén màn cho nô gia nhìn rõ được không "

Ái Linh nhìn vị ma ma này liền biết không phải là một ma ma thường,liền nhẹ vén một bên màn lên.

" Mời ma ma xem cho rõ, để về sau không ai dám nói gì nữa "

Vị ma ma đó nhìn kỹ lưỡng cũng không phát hiện ra gì.

Hai vị ma ma kiểm tra xong liền ra ngoài, cung kính mà cúi người

" Hai nô gia đều đã kiểm tra kỹ lưỡng, trong phòng tiểu thư đúng là không có gì đáng ngờ. Còn về phần nha hoàn thấy có người đáng ngờ thì....."

Nói tới đó họ dừng lại, ngước nhẹ đầu nhìn vị tiểu thư sau bức bình phong.

Ái Linh giọng nhẹ nhàng uyển chuyển

" Nha hoàn miệng lưỡi lanh lợi như vậy, tốt nhất là không nên nói chuyện nữa. Còn về việc này ta nghĩ nên đưa tổ mẫu xử lí là tốt nhất "

Hai vị ma ma nghe vậy thần sắc cũng không chuyển mà chỉ vâng lời. Sau đó có có hai gia đinh tiến vào lôi một nha hoàn ra ngoài.

Nha hoàn bị kéo đi sắc mặt đã trắng bệt, miệng liên tục la hét xin tha.

" Tiểu thư tha mạng.... tiểu thư.....tha mạng cho nô tì.....tha...."

Tiếng hét càng ngày càng nhỏ, không còn sự ồn ào lúc nãy mà chỉ có sự sợ hãi của những nô tì quỳ trên đất.

Ái Linh lên tiếng cảnh cáo

" Đây cũng coi như là bài học của các ngươi, trong viện này ta là chủ tử của các ngươi. Trong mắt các ngươi chỉ nên có một vị chủ tử, nếu hai lòng....đây chính là kết cục "

Đám nha hoàn trên đất kính sợ mà đồng thanh nói

" Nô tì không dám, nô tì mãi mãi trung thành với tiểu thư "

Ái Linh vang lên tiếng cười nhẹ

" Đã làm hai vị ma ma chê cười rồi, hai vị ma ma đêm khuya vất vả. Các ngươi còn không mau tiễn hai vị ma ma về "

Nha hoàn ở ngoài hiểu ý, nhanh chóng lại tủ lấy ra hai túi vải nhỏ. Vừa dìu tiễn vừa nhét túi tiền vào tay hai ma ma.

Thấy hai người kia đã đi, Ái Linh liền phất tay

" Lui xuống hết đi, ta mệt rồi "

Khi thấy mọi người đi hết Ái Linh mới nhẹ thở phào mà thả lỏng người

" Hệ thống, mau cho ta thấy ký ức của nguyên chủ "

Nguyên chủ tên Trần Liên Yến, năm nay vừa tròn 15 tuổi. Là đại tiểu thư của phủ thừa tướng đương triều. Rất được phụ thân cưng chiều nên địa vị trong phủ rất cao.

Theo nguyên tác, ngày hôm nay nguyên chủ sẽ bị Liêm Phó ***** ***. Hắn là nhị hoàng tử đương triều vì tranh dành quyền lực mà ra hạ sách này. Nhưng hắn cũng thật sự yêu thích nguyên chủ. Có thể nói nguyên chủ chính là bạch nguyệt quang trong lòng hắn.

Sau khi được cưới gả làm chính thê Liêm Phó, nguyên chủ lúc đầu cũng không ưa hắn.Nhưng vì nghĩa phu phụ, cùng với sự chân tình của hắn. Theo thời gian nàng đã đem lòng yêu hắn khi nào không hay.

Lúc đó hắn nhờ sự phò trợ của gia đình nàng mà thuận lợi lên làm hoàng đế. Nàng được phong ngôi vị hoàng hậu. Nhưng chưa được bao lâu gia đình đã bị vu tội ý đồ phản nghịch. Hắn kết án qua loa, đem nàng cùng cửu tộc chém đầu thị chúng.

Đến tận lúc chết nàng mới hiểu hắn chỉ vì một nữ nhân cứu được ở biên cương. Cũng vì e sợ thế lực của gia đình nàng mà làm giả chứng cứ. Vu oan cho gia đình nàng cấu kết ngoại bang, ý đồ soán ngôi.

Nguyên chủ có 3 nguyện vọng

Nguyện vọng thứ 1: Bảo vệ gia đình toàn vẹn.

Nguyện vọng thứ 2: Không bị Liêm Phó ***** *** mà làm ô uế danh dự gia tộc.

Nguyện vọng thứ 3: Ngăn chặn hắn làm hoàng đế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play