Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Trương Gia Bảo chuẩn bị đồ tiến hành làm nhiệm vụ kiếm tiền nuôi bản thân.
Nhờ có vật phẩm của shop hệ thống mà bây giờ cậu nhớ được kí ức cũng như kỉ thuật ám sát của cơ thể này.
Cậu dò trên bảng nhiệm vụ một lúc lâu, quyết định mục tiêu là Ông chủ của một tập đoàn sản xuất binh khí.
Theo như hệ thống 003 tra được, tên này ngoài mặt là một người nho nhã, đối tốt với mọi người.
Nhưng ở trong tối thì âm thầm bắt cóc trẻ em và thanh niên không kể nam nữ về hành hạ và cưỡng hiếp.
Khi Trương Gia Bảo nghe được đã ghê tởm không thôi.
Đúng là dù ở đâu luôn luôn tồn tại những thứ rác rưởi đầy hôi tanh này.
Chuẩn bị tất cả đầy đủ, cậu bắt đầu cuộc ám sát hôm nay.
Cậu lẳng lặng chờ đợi ông ta đi đến căn hôm yêu thích của mình.
Nơi mà ông ta đã che giấu tội ác đầy ghê tởm và cũng là nơi cuộc đời của ông ta kết thúc.
Vì giám đốc cao quý vẫn chưa biết gì, đang nở nụ cười biến thái nhìn nhưng bé cưng mà ông ta đã bắt được.
Ông ta chảy nước giải đi đến một cái lồng sắt nhìn đứa bé khoảng 10 đến 11 tuổi đang hôn mê bên trong: " Thật là tuyệt phẩm, không biết khi được chạm vào sẽ ra sao.
Mỹ nhân mau mau tỉnh lại đi".
Vừa nói ông ta vừa không ngừng chảy nước miếng.
Thấy rồi trong lồng chưa tỉnh lại, ông ta đi đến cái lồng bên cạnh.
Nhìn cô gái run rẩy, co rút vào sâu bên trong, rồi bất ngờ mở lồng lôi cô ấy lên cái giường ở giữa phòng.
Cô ấy la hét, cố gắng thoát khỏi ông ta nhưng vô ít.
Ông ta nhanh chóng khống chế cô và khoá chặt cô trên chiếc giường ấy.
Rồi ông ta lần lượt lấy hết vũ khí tra tấn yêu thích của mình ra: " Hôm nay, nên sử dụng bé yêu nào đây".
Trong lúc ông ta chọn lựa, cậu đã xuất hiện sau lưng ông ta và mạnh bạo đâm con dao vào giữa bụng của ông ta.
Ông ta đau đớn, la lên như heo bị chọc tiết: " Aaaaaa...!Mày là tên nào? Sao lại vào được đây?".
Trương Gia Bảo như thần chết đi đến cạnh ông ta: " Không cần biết tôi là ai.
Vì nhanh thôi ông sẽ không cần biết nữa ".
Ông sợ hãi vừa lùi ra sau vừa la mắng: " Thằng chó chết, đợi vệ sĩ của tao vào tới lúc đó xem tao hành hạ mày như thế nào".
Cậu rút súng ra, bắn ra 4 phát đạn trúng vào 2 tay 2 chân ông ta, làm cho ông ta chỉ biết rên rỉ trong đau đớn và không còn tiếng la mắng nào nữa.
Rồi cậu lấy chìa khóa mở hết tất cả các lồng bên trong ra và cô gái đang bị trói trên giường.
Chỉ nói vơi họ một câu: " Muốn chạy thì cứ chạy đi.
Tôi đã xử lý hết những người ở ngoài, mọi người không cần lo lắng".
Họ nhanh chóng chạy ra bên ngoài cửa, khi đi còn không quên cho tên xấu xa kia một đạo chí mạng.
Trương Gia Bảo nhìn mục tiêu ám sát lần này, nhấn vào khung hoàn thành.
Rồi chuẩn bị bước đi ra ngoài.
Bỗng vạch áo bị một người nào đó giữ lại, cậu quay qua nhìn lại thì thấy cậu bé hôn mê lúc nãy đang hoàn toàn tỉnh táo mà nhìn mình.
Cậu lạnh lùng nói: " Nhóc con, tôi còn phải đi mau chóng buông ra và về nhà của mình đi".
Nhưng cậu nhóc chỉ im lặng nhìn chằm chằm cậu, lúc cậu đi cũng đi theo từ phía sau.
Cảm giác cậu bé theo sau chính mình, cậu không khỏi thở dài.
Nghĩ rằng chút nữa khi mình đi nhanh là cậu nhóc sẽ không theo kịp.
Nhưng Trương Gia Bảo không ngờ cậu nhóc đã bám theo mình đến tận nhà.
Cậu đành phải đem cậu nhóc vào và vứt cho 3 ống dinh dưỡng mà ăn.
Còn mình thì nằm trên sô pha, lười nhát ngậm ống dinh dưỡng.
Thấy cậu nhóc đã ăn xong, cậu đi đến hỏi: " Nè nhóc con, sau lại đi theo tôi".
Cậu bé nghe cậu hỏi thì ngước đầu lên nhìn cậu: " Không biết.
Chỉ theo bản năng".
Trương Gia Bảo im lặng, rồi thở dài một hơi: " Vậy nhóc tên gì? ".
Cậu bé : " Em tên Dương Thiên Luân".
Cậu mở to mắt, sau đó lấy lại bình tĩnh mà khôi phục như bình thường Ừ một tiếng.
Trong lòng lại đang nổi sóng, mà la hét với hệ thống 003: " Thống Thống, sau nhân vật chính ở đây mà cậu lại không nói?".
Sau đó cậu chỉ nghe một câu vô tâm của nó: " Tui mãi xem nên không biết.
Mà không phải bây giờ cậu biết rồi sao".
Trương Gia Bảo khóc không ra nước mắt, lòng thầm mắng chắc chắn là nó cố ý, nó trả thù cậu.
Dương Thiên Luân lúc này lên tiếng: " Không có nhà, là cô nhi".
Cậu mất một lúc lâu mới biết rằng cậu nhóc đang trả lời câu nói mà mình nói lúc trước.
Nhìn nhân vật chính trước mặt, cậu lại thở dài một hơi, xem ra là không nuôi không được rồi.
Tối đó, cậu để nhóc con nằm trên giường, còn mình ra sô pha ngủ.
Khi mặt trăng lên cao, ánh sáng chiếu vào người đang ngủ ở sô pha.
Và một bóng người trong tối đang ghé vào sô pha nhìn chằm chằm người đang ngủ.
Tuy Trương Gia Bảo bây giờ ngủ rất nông, nhưng cũng không thể nào cảm nhận được Dương Thiên Luân đang ở bên cạnh.
Cậu nhóc nhìn chằm chằm người đang ngủ, rồi nhẹ nhàng chạm vào mái tóc của cậu, rồi sau đó như không có chuyện gì mà trở lại giường ngủ của mình và nhắm mắt lại ngủ.