Về đến phòng, Dương Kiệt ôm bé mèo nựng một hồi mới buông tha.
Trương Gia Bảo cũng không giận hắn, ngồi trong lòng cho hắn làm điều mình thích.
Dương Kiệt bế cậu lên trước mặt hắn, ánh mắt cưng chiều: " Bé ơi.
Sau này anh gọi em là Bảo Bảo được không?".
Trương Gia Bảo bất ngờ, nhìn hắn một lúc lâu trong lòng thoáng trỗi dậy một nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời hắn : " MEO ".
Hắn nghe cậu trả lời biết rằng đã được đồng ý thì vui vẻ.
Bế cậu lên đi vào nhà tắm, giọng nói vui vẻ: " Thế thì Bảo Bảo đi tắm với anh nha.
Ở bên ngoài lâu quá nên lông trắng của em thành màu xám rồi này.
Tắm cho thơm thơm nha".
Nói xong ôm cậu vào với sự ngỡ ngàng, khi nước đã ấm ấm hắn tắm cho cậu sạch sẽ.
Rồi thay nước mới cho cả hai ngâm mình.
Nằm trong bồn tắm Trương Gia Bảo hơi sợ vì dù gì cũng là mèo.
Người nào đó như cảm nhận được ôm cậu đặt trên đùi mình nựng lấy nựng để.
Cậu được hắn đặt trên đùi thì mắt vô tình nhìn vào cơ thể rắn chắc trước mặt.
Nếu không phải có bộ lông thì có lẽ bây giờ mặt cậu đã đỏ như quả cà chua rồi.
Được một lúc thì tắm rửa xong xuôi.
Dương Kiệt bao cậu trong khăn tắm rồi đặt trên sô pha, rồi đi lấy mấy sấy.
Sau đó Trương Gia Bảo được chứng kiến một việc thần kì.
Chỉ thấy hắn cầm chui cấm của máy.
Rồi bật công tắc, luồn gió ấm áp ngay tức thì nổi lên thôi khô bộ lông ấm ướt của cậu.
Đôi mắt toát lên vẻ hiếu kỳ nhìn cái máy không chớp mắt.
Dương Kiệt thấy vậy thì phát lên cười: " Thần kì lắm hả? Bởi vì anh có dị năng sét nên biến đổi nó một chút thì sẽ có thể sử dụng được ".
Giải thích xong hắn lại hon khô đầu của mình rồi vứt cái máy sang một bên, ôm cậu lăn lộn khắp giường.
Hắn nhắm mắt miệng lẩm bẩm bên tai cậu: " Sau này nhờ em giúp đỡ anh nhiều.
Bảo Bảo ".
Rồi cùng cậu từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Dương Kiệt như thói quen tỉnh giấc khi mặt trời vừa chiếu sáng.
Hắn nhìn bé mèo ngủ kế bên mình, mà cảm thấy thật kì diệu.
Hôm qua lúc nhìn thấy cậu, hắn như có cảm giác mình đã tìm thấy bảo bối của mình.
Trong lòng cứ cảm thấy được ấm áp lấp đầy.
Nhìn cậu ngủ đến ngoan ngoãn cảm thấy thật dễ thương.
Nhẹ nhàng chồm tới hôn lên trán cậu một cái, lại chọt chọt bên này rồi lại chọt chọt bên kia, miệng thì cũng không nghỉ ngơi nói bên tai cậu: " Bảo Bảo ơi.
Bảo Bảo à.
Đến giờ thức dậy rồi, đã sáng rồi thức dậy cùng anh nào.
Chúng ta ra ngoài chơi".
Trương Gia Bảo đang ngủ nướng ngon lành bị tên này chọc thức, vẻ mặt cau có rầu rĩ hướng hắn: " Meo meo meo meo meo meo meo meo".
Ý muốn nói: " Anh đi ra chỗ khác.
Cho tôi ngủ thêm chút nữa đi mà".
Thấy hắn không dừng, cậu giơ chân trước lên vẫy vẫy trước mặt hắn không cho hắn làm phiền mình ngủ.
Vật qua lộn lại cả buổi trời, thành chơi lúc nào không hay.
Tỉnh táo lại cả hai vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng, hắn ôm cậu đi đến nhà ăn của căn cứ.
Trước khi đi còn không quên mang theo cái tô chuyên dụng của cậu nữa.
Cũng đã nửa tháng từ khi xảy ra đại dịch xác sống, mọi người trong căn cứ cũng đã thích nghi hoàn toàn với hoàn cảnh mới.
Khi Dương Kiệt đến nhà ăn mấy cô cho thức ăn thấy hắn thì tự động thêm nhiều đồ.
Vì hắn tuy còn trẻ nhưng lại tự nguyện cùng quân nhân đi kiếm thức ăn cho căn cứ.
Nên ai cũng quý mến hắn.
Tuy vậy cũng có một số người không thích hắn, cái này thì Dương Kiệt không quan tâm.
Khi lấy cơm hắn đưa bát thức ăn của cậu ra cho cô cho thức ăn.
Cô cười nói: " Ái chà, hôm nay cháu Kiệt nhà ta có thêm bạn mới à".
Dương Kiệt gật gật đầu trong mắt ánh lên vui vẻ: " Dạ.
Hôm qua tìm thấy em ấy trong siêu thị".
Nghe hắn nói, Trương Gia Bảo cũng meo meo theo tỏ ý là đúng.
Mấy cô đối diện thấy hai người một người nói một mèo kêu theo, thấy cả hai đều rất đáng yêu, miệng khen không ngớt tay thì tự động múc thức ăn nhiều thêm.
Trương Gia Bảo thấy thế thì cúi đầu meo meo tỏ vẻ cảm ơn, làm cho họ hận không thể ôm cậu về mà thỏa sức cưng nựng.
Ôm khay và chén thức ăn đầy ắp, Dương Kiệt nhìn xung quanh xác định vị trí của ba mẹ hắn, rồi đi đến.
Khi đến nơi, cậu thấy hắn ngồi xuống thì tự động phóng từ trên vai hắn xuống ghế ngồi.
Nhưng ghế khá thấp khi ở trong hình mèo nên cậu chỉ có thể chòm hai chân trước lên bàn, ngước đầu lên nhìn mọi người.
Rồi quay qua Dương Kiệt kêu lên nhờ giúp đỡ.
Hắn nhìn cậu ánh mắt nhu hoà ôm cậu đặt trong lòng mình.
Ba Dương hiếu kì: " Đây là bé mèo con nhặt về à".
Dương Kiệt gật đầu cười: " Dạ.
Nhặt được ở trong siêu thị hôm qua".
Mẹ Dương cười nói: " Chà bé con này đáng yêu quá.
Lại thêm biến dị ở tai và đuôi nữa, nhìn như động vật ở thế giới khác vậy".
Hắn xoa đầu cậu trả lời: " Đúng ạ.
Em ấy tên là Bảo Bảo.
Rất thông minh và nghe lời.
Mẹ xem".
Nói rồi chỉ huy cậu chào hai người.
Trương Gia Bảo hướng hai người cúi đầu chào một tiếng rồi nhìn hắn.
Dương Kiệt cười cười xoa xoa đầu rồi nựng má cậu.
Mẹ Dương thấy vậy niềm yêu thương động vật nổi lên: " Hay là vầy đi.
Lúc nào con không rảnh cứ đem Bảo Bảo gửi ở chỗ ba mẹ.
Nhìn thế nào cũng Bảo Bảo cũng thật ngoan".
Dương Kiệt cười gật đầu: " Dạ.
Khi nào không rảnh con sẽ để em ấy cho mẹ chăm".
Trương Gia Bảo cũng meo meo theo làm cho không khí gia đình càng ấm áp hơn.
Chỉ là ba Dương tự nhiên có cảm giác, mình sẽ mất vợ vào tay tình địch mà chẳng thể làm gì vào tương lai không xa.
Kiềm nén cảm giác này xuống.
Ông vui vẻ nói chuyện và ăn cơm cùng vợ con mình..